Tiểu biệt thắng tân hôn Ngồi trên xe nhàm chán nghe radio, thuận tiện rút mấy điếu thuốc, thời gian cũng từ từ trôi đến 10 giờ. Thấy ngoài cửa truyền đến ánh sáng của chuyến xe từ thành phố S, mắt Bác Thần sáng rực lên, hắn nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.
Từ trên xe rất nhiều người chen chúc đi xuống, Bác Thần không nhịn được nhìn từng người một, cuối cùng cũng đợi được Lâm Hiểu. Trái tim Bác Thần không hiểu sao lại đập lên kịch liệt, như là quá vui sướng khiến cho lượng adrenalin tăng, cả người đều hưng phấn.
Lâm Hiểu đi giày da, bên ngoài khoác áo khoác lông xù, váy ngắn đen. Bộ quần áo khiến cô trẻ hơn mấy tuổi, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Cô chưa từng mặc bộ này, có lẽ là quần áo mới mua được ở thành phố S hay Hong Kong. Ngón tay Bác Thần giật giật, bước nhanh qua đón cô.
Khóe mắt Lâm Hiểu cảm giác được người tới nhất định là Bác Thần, cô quay đầu nhìn hắn, trong nháy mắt nở một nụ cười tươi, tựa như mặt trời ngày đông, tay vẫy vẫy, mặt mày vui vẻ gọi: “Anh Bác Thần!”
Khóe miệng Bác Thần cong lên bước lại gần, còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm Hiểu kéo đi giúp cô chuyển hành lý.
“Vốn không muốn mua nhiều đồ như vậy, nhưng nhìn thật sự rất thích… Anh Bác Thần, người nơi đó thật kỳ quái. Người thành phố S đi Hongkong mua đồ, người Hongkong lại chạy tới thành phồ S mua đồ, anh nói có phải kỳ quái không…” Tâm trạng Lâm Hiểu rất tốt, nói không ngừng, sau đó cô nhìn Bác Thần đem hành lý đặt vào sau xe rồi cùng hắn ngồi vào trong xe.
Bác Thần một bên cắm chía khóa, một bên hỏi Lâm Hiểu: “Đói không?”
“Có chút, 5 giờ hơn em đã ăn rồi.” Lâm Hiểu đáp.
“Vậy được, anh đưa em đi ăn trước.” Bác Thần nói xong, bắt đầu lái xe.
Sau khi xác định đích đến, Lâm Hiểu vẫn như trước nói về chuyện thành phố S. Rõ ràng trong điện thoại đã nói khá nhiều nhưng cô vẫn không ngừng kể, bổ sung thêm cho cả bản cũ.
Mười phút sau, đến một quán sủi cảo, Bác Thần đưa Lâm Hiểu vào ăn sủi cảo sau đó nhìn cô ăn, còn cẩn thận giúp cô đổ thêm nước chấm. Bộ dáng chăm óc mười phần nhưng Lâm Hiểu vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.
Chờ Lâm Hiểu ăn xong rồi lại lên xe, cuối cùng cô cũng nhận ra, từ tối đến giờ đều là cô nói, Bác Thần hoàn toàn không.
Lâm Hiểu chần chờ hỏi: “Anh Bác Thần, anh đang giận sao?”
Bác Thần nhìn tình huống giao thông phía trước, tay lái trong tay di chuyển, một hồi lâu mới nói: “Tại sao phải tức giận? Không phải là đi quá một hai ngày, từ ngày thứ ba đã nói sẽ trở về, vậy mà hôm nay mới thực hiện lời hứa. Nếu không phải thứ hai ngày mai phải đi làm, chắc nhiều ngày nữa em mới trở về?”
Cô cũng nghĩ vậy… Lâm Hiểu chột dạ cười vài tiếng, “Trần Oánh cứ níu kéo…” Thời điểm mấu chốt, bạn bè chính là dùng để bán đứng.
“Nếu em không thích, cô ấy có thể giữ em lại sao? Em không muốn trở về như vậy, là vì không muốn thấy anh?” Bác Thần nói vững vàng nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe ra oán khí bên trong.
Lâm Hiểu vì lời nói của hắn mà lo lắng, ngay cả biện giải cho mình cũng chỉ dám mềm nhẹ: “Em đã lâu chưa ra ngoài, cho nên mới…”
“Em muốn ra ngoài anh lúc nào cũng có thể mang em đi, vốn anh vẫn nghĩ thứ ba hay thứ tư em sẽ quay lại, mấy ngày này đi chơi ở đâu đều đã chuẩn bị hết cả.” Bác Thần chậm rãi nói xong, từng tiếng một khiến Lâm Hiểu áy náy không thôi.
Ôi chao??? Rõ ràng trước khi đi, cô vẫn đang đứng vị trí chủ đạo nhưng như thế nào đã thay đổi vị trí rồi! Trong lòng Lâm Hiểu tiếc hận nhưng giờ phút này cũng không dám nhắc tới chuyện cũ, chỉ có thể nhẹ giọng làm nũng: “Em không có nghĩ thế, về sau đều cùng với anh ở một chỗ nhưng Trần Oánh thì không phải khi nào cũng gặp được. Anh Bác Thần, anh sắp xếp cái gì, nếu không cuối tuần này chúng ta đi?”
“…”Bác Thần không nói chuyện, vẫn chuyên tâm nhìn đường như cũ.
Lâm Hiểu đành phải tiếp tục kéo tay áo Bác Thần, làm nũng hỏi: “Anh Bác Thần, anh chuẩn bị cái gì vậy?” Đến lúc này, vị trí chênh lệch thật là lớn, Lâm Hiểu rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể an ủi mình là một cô gái tốt co được dãn được.
Lâm Hiểu làm nũng một hồi lâu, thật vất vả mới nghe thấy Bác Thần “Ừ” vài tiếng, cô vừa mới cao hứng không bao lâu đột nhiên cảm thấy đường về nhà trở nên dài quá. Lâm Hiểu ngốc nghếch nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô phát hiện, cảnh sắc xung quanh cô chưa bao giờ thấy qua?!
Cô vội vàng lắc lắc Bác Thần: “Anh Bác Thần, anh đi nhầm đường.”
Bác Thần bỗng quay đầu sang cười: “Không, chính là con đường này.”
Nụ cười này phối hợp cùng khung cảnh lạ lẫm khiến Lâm Hiểu hoảng sợ. Sao cái này thấy thế nào cũng giống như mấy câu chuyện ma, nhưng bởi vì người bên cạnh đúng là Bác Thần, nên Lâm Hiểu không cảm thấy quá khủng hoảng, cả người cô nổi lên cảm giác quái dị: “Anh Bác Thần, chúng ta không về nhà sao? Anh muốn đi đâu?”
Lâm Hiểu hỏi xong chưa được bao lâu, Bác Thần đã dừng xe lại, cô theo quán tính đổ về phía trước lại vội vàng không chế thân mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm thâm u, bọn họ đang dừng ở một tòa kiến trúc xa lạ, từ góc độ này nhìn ra, vị trí của hai người rõ ràng là một góc chết.
Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ nào? Lâm Hiểu trừng to mắt nghĩ ngợi.
“Mặt bằng mới giải phóng. Thành phố A đang khai phá thêm một số khu đất mới, trước mắt nơi đây ở trong trạng thái hoang vắng.” Như là biết nghi vấn trong lòng Lâm Hiểu, Bác Thần chậm chạp đáp.
Lâm Hiểu gật đầu tỏ vẻ hiểu được nhưng cô vẫn như trước trì độn hỏi: “Nơi này thì có cái gì đẹp?”
Bác Thần nở nụ cười, dưới ánh trăng mang theo vài phần tà ác: “Đẹp thì không có, nhưng chơi đùa một chút thì rất tốt.”
Lâm Hiểu trong nháy mắt cứng ngắc, cô đã biết vì sao hắn lại tới nơi này. Cô cố gắng khống chế khóe miệng run rẩy, chạm chạp hỏi dò: “Anh Bác Thần, anh không phải muốn…”
Tay Bác Thần xoa xoa đầu Lâm Hiểu, cảm giác vô cùng tốt khi phát hiện cô run rẩy, hắn thuận tay mở dây an toàn của mình cùng Lâm Hiểu: “Cô gái nhỏ của anh thực sự rất thông minh.”
Thông minh cái quỷ! Cả người Lâm Hiểu không thoải mái, cô không ngại cùng hắn OX nhưng tuyệt đối không nghĩ tới…làm xe chấn.
Lâm Hiểu ho nhẹ vài tiếng, nghiêm mặt nói: “Anh Bác Thần, anh xem nơi này…ách, hoang sơn dã lĩnh, nói không chừng còn xuất hiện cướp bóc, ở đây lâu không an toàn đâu.”
Bác Thần lấy ra một cái túi nhỏ, còn thật thà nói: “An toàn, vô cùng an toàn.”
Đầu Lâm Hiểu thiếu chút đụng vào trần xe, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh đừng nói giỡn…”
Bác Thần cầm lấy tay Lâm Hiểu đặt lên môi, ma sát một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Vậy em nghĩ cứ như thế đơn giản về nhà? Trong khi đã đi suốt chín ngày?”
Lâm Hiểu đột nhiên không biết nên nói gì cho phải, tầm mắt vẫn nhìn vào bàn tay bị hắn nắm, cảm thấy mu bàn tay chạm vào bờ môi hắn cực kỳ mềm mại, trái tim cô cũng như được một một mảnh tơ lụa mềm mại lướt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.
Lâm Hiểu thực sự khiến Bác Thần kinh hỉ, cô gái ngượng ngùng của hắn lại có thể lớn mất như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Bác Thần không nhịn được cong khóe miệng, kéo cô lại gần bên mình.
Trong lòng Lâm Hiểu do dự, cô không nhịn được quét mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ có người đi qua.
“Yên tâm, buổi sáng còn không có người, huống hồ buổi tối.”
“Làm sao anh biết? “Lâm Hiểu không nhịn được hỏi, “Anh còn đi trước điều tra địa hình?”
“Công ty anh mới mua kho hàng ở đây, bây giờ còn chưa bắt đầu sử dụng nên anh cam đoan không có người.” Bác Thần nói xong, dùng sức ôm lấy Lâm Hiểu.
“Nặng lên không ít.” Bác Thần đặt Lâm Hiểu lên đùi mình.
Phụ nữ đều không thích nghe câu này, Lâm Hiểu trực tiếp cho hắn một quyền, nhướn thẳng mi nói: “Ai nặng! Đó là do mặc nhiều quần áo!”
Lâm Hiểu trừng mắt liếc hắn một cái, nhớ đến việc sắp làm kế tiếp lại không nhịn được không tự nhiên đỏ mặt. Cô xê dịch mông, nghĩ không nên tiếp tục đùa giỡn như vậy, càng ngày càng có không khí ái muội.
Bác Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn ôm cô điều chỉnh vị trí, khiến hai đùi cô tách ra ngồi đối diện với hắn. Lâm Hiểu thấy tư thế bây giờ của mình, trên mặt lại càng nóng.
Tim cô đạp gia tốc, cảm giác cả người đều không đúng, đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Anh Bác Thần, cái kia, hay là___”
Câu này rõ ràng kế tiếp chính là từ chối, Bác Thần trực tiếp kéo cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.
Lâm Hiểu cảm thấy đến tâm can của mình cũng run lên, cô cứng đờ, vài giây sau vãn không nhịn được nghênh đón nụ hôn của hắn.
Cũng không biết có phải bởi vì tiểu biệt thắng tân hôn hay là kỹ thuật hôn của Bác Thần thực tốt mà chỉ một cái hôn, cả người Lâm Hiểu đã cảm thấy không thích hợp, trong bụng có một luồng nhiệt chậm rãi thoát ra. Cô không được tự nhiên cọ cọ đùi, khuôn mặt ửng hồng nhìn Bác Thần cười đến xấu xa.
Lâm Hiểu bắt lấy vạt áo của hắn, nghĩ mùa đông mặc nhiều áo như vậy thì làm sao mà “làm” được. Mà Bác Thần đã sớm động thủ, tay hắn xốc lên váy ngắn của cô, chính xác đi tới nơi cấm địa, bàn tay không ngừng vuốt ve.
Lâm Hiểu run lên, bàn tay bắt lấy tay hắn không tự chủ tăng thêm lực, cô thấy ý cười trong mắt hắn, trong lòng dâng lên vài phần không phục, cúi đầu cắn cái cằm của hắn.
Bác Thần “ai” một tiếng, cười cười nói: “Rõ ràng là một con sư tử nhỏ.”
Thấy Lâm Hiểu bất mãn cắn môi, Bác Thần ôm Lâm Hiểu rồi xoay người mở ngăn tủ trong xe ra.
Lâm Hiểu thấy động tác của hắn thì khó hiểu, tay cô vẫn còn ôm cổ hắn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Bác Thần lấy ra một con dao nhỏ.
Lâm Hiểu căng thẳng trừng to mắt nói với hắn: “Anh đây là làm sao, trước mưu sát sau dâm loạn?”
Khóe miệng Bác Thần run rẩy, đáp: “Có nó chúng ta sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Lâm Hiểu khó hiểu, cho đến khi hắn cầm dao hướng dưới thân cô, khẩu vị nặng như vậy khiến Lâm Hiểu vội vàng đẩy hắn ra lui mạnh về phía sau, kích động nói: “Anh làm gì vậy!?”
Bác Thần tươi cười đáp: “Đừng nhúc nhích, yên tâm, nơi đó đối với em quan trọng thế nào thì đối với anh cũng quan trọng như thế, anh làm sao mà không thương nó, muốn thương nó anh cũng không dùng dao…”
Lâm Hiểu không nhịn được đánh hắn một cái, sau lại nghe hắn cúi đầu nhắc: “Em đừng động.”
Sự thật, Lâm Hiểu có muốn động cũng không dám động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cẩn thận cắt một miếng vải ở trung tâm tạo thành một lỗ hổng không lớn không nhỏ. Cả quá trình này khiến Lâm Hiểu từ khi sinh ra tới nay chưa bao giờ thấy đáng sợ đến vậy. Đợi đến khi hắn thu dao lại, Lâm Hiểu mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, tay Bác Thần đã đẩy quần lót ra dò xét đi vào, Lâm Hiểu nhịn không được hít vào một hơi.
Ngón tay Bác Thần càn quấy, tay kia thì cởi bỏ dây lưng của mình, đem dã thú giấu ở đũng quần thả ra, tiện tay đeo mũ, rồi nâng eo Lâm Hiểu dậy, nhắm vị trí trực tieeso đâm thẳng vào u cốc của cô sau đó lại dùng lực đè cô xuống.
Tính dục là từ hai bên. Mười chín ngày này Lâm Hiểu cũng khát vọng hắn nhưng vẫn phải nhẫn nại, tính nhẫn nại của phụ nữ luôn lớn hơn đàn ông rất nhiều. Nhưng dù vậy, trong tình huống bị xuyên qua như bây giờ, đáy lòng Lâm Hiểu bị kích thích lại thỏa mãn, nhịn không được hừ nhẹ vài tiếng.
Bác Thần cũng thư sướng phát ra một tiếng than thô suyễn, hắn nâng thắt lưng Lâm Hiểu lên, để cho cô