Không biết có phải ứng với câu tục ngữ "Không khéo không thành sách" hay không mà Đồng Yến mới vừa sinh không bao lâu thì đứa bé của Nguyệt Nguyệt và Trương Húc cũng ra đời, cũng là một đứa bé trai, sinh nhật của hai đứa bé trai chỉ cách nhau 5 ngày.
Lưu Chi Dương đặt tên cho con là Lưu Mộ Đồng, chữ "Đồng" trong tên đứa bé đồng âm với chữ "Đồng" trong tên Đồng Yến, ý nghĩa rất rõ ràng (Mộ Đồng có nghĩa là yêu Đồng Yến đó). Mà Nguyệt Nguyệt và Trương Húc thì đặt tên cho đứa bé của mình là Trương Mộ Duyệt, chữ “Duyệt” đọc gần giống như “Nguyệt”, tương tự như cách đặt tên chữ “Đồng”.
Buổi sáng tôi và Lục Bách Nghiêu vừa mới đi thăm Đồng Yến xong lại phải tiếp tục đi thăm Nguyệt Nguyệt.
Thời điểm tới thì Trương Húc đang ôm đứa bé, mặc dù thói quen sở trường của anh ta là cầm dao nhưng đối với việc ôm đứa nhỏ thì không được thành thạo cho lắm làm cho mẹ Trương gấp đến độ gương mặt lo lắng, vội vàng đón đứa bé qua tự mình ôm lấy.
Mẹ Trương Húc cận thẩn ôm đứa nhỏ cùng lúc đó vẫn không quên quở trách Trương Húc: "Tay trái của con phải giữ cổ đứa bé, tay phải ôm ở chỗ này như vậy đứa bé mới có thể cảm thấy thoải mái, tay chân con thật là vụng về."
Trương Húc cười xấu hổ, mời chúng tôi ngồi sau đó đi lấy hoa quả.
Tôi nhìn bảo bảo đáng yêu trong ngực mẹ Trương Húc, ân cần hỏi: "Hiện tại hai mắt bảo bảo đã mở rồi sao?" Có vài đứa bé sau khi sinh mấy ngày mắt mới có thể mở ra.
Vừa nói đến đứa bé, nụ cười trên mặt mẹ Trương Húc hoàn toàn không dừng lại được: "Buổi sáng mới vừa mở mắt, thời điểm bác ôm nó thì nó liền tỉnh sau đó chợt mở mắt ra, đôi mắt nhỏ nhưng sáng, giống Trương Húc khi còn bé y như đúc."
Tôi đi tới trước giường, hỏi Nguyệt Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, có phải sinh con rất đau hay không?"
Mặc dù bảo bảo vô cùng đáng yêu nhưng tôi đã sớm nghe nói quá trình sinh con rất đau đớn. Lúc đó trong lòng tôi tràn đầy mong đợi đứa bé trong bụng ra đời, đồng thời cũng có chút sợ hãi, sợ con của mình có thể được sinh ra khỏe mạnh bình an hay không.
Nguyệt Nguyệt cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời thẳng với tôi: " Thời điểm phẫu thuật, cô chỉ cần nghĩ tới mình là một người mẹ, khi đó mặc kệ xảy ra cái gì thì cô cũng sẽ không sợ bởi vì cô phải kiên cường để bảo vệ đứa bé của mình."
Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó thì chỉ có tình thương như biển của mẹ mới có thể gánh nổi.
Tôi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Nguyệt Nguyệt, nhớ tới lúc trước khi hai chúng tôi vẫn còn là tình địch, bởi vì Trương Húc mà huyên náo dây dưa không dứt, vậy mà hôm nay lại bắt tay giảng hòa, trở thành bạn bè tốt của nhau.
Rất nhiều người sau khi tự mình tìm hiểu kĩ hoặc trải qua mới biết là kẻ địch vẫn luôn là bạn bè; rất nhiều việc cũng chỉ có trải qua thời gian trui luyện mới biết anh ta không phải là người duy nhất trong cuộc đời của mình.
Hôm nay chúng tôi đã có thể thản nhiên buông xuống tất cả, không dây dưa, không còn thị thị phi phi, cầu người được người, nếu đã như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Trương Húc đưa quả táo vừa mới rửa xong cho tôi và Lục Bách Nghiêu: "Đây, chỉ có táo thôi."
Tôi nhận lấy từ trong tay Trương Húc, nói tiếng cám ơn: "Được rồi, cám ơn."
Sau khi chúng tôi ngồi được một lúc thì đứa bé khóc rống lên, có thể là đói bụng. Nguyệt Nguyệt phải cho nó bú sữa, dù sao Lục Bách Nghiêu cũng là đàn ông, ở nơi này thì không thích hợp, vì vậy chúng tôi liền tạm biệt ra về.
Thời điểm ra khỏi bệnh viên, Lục Bách Nghiêu dùng một tay ôm lấy vai tôi, hâm mộ nói: "Lúc nào thì chúng ta mới có thể ôm con của mình? Có đứa bé, có em, chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc."
"Đúng vậy." Tôi gật đầu một cái, giống như Lục Bách Nghiêu đã nói, làm sao mà tôi lại chưa từng nghĩ tới điều này chứ.
Một ngôi nhà nho nhỏ trong đó có người đàn ông mà tôi yêu, còn có một đứa nhỏ đáng yêu. Lần đầu tiên trải qua cảm giác làm cha mẹ, có thể chúng tôi nói là giống như Đặng Tiểu Bình “Dò đá qua sông", cùng nhau cẩn thận từng li từng tí chăm sóc đứa bé này. Theo thời gian dần dần trôi vào quá khứ thì đứa bé của chúng tôi cũng từ từ lớn lên, mặc dù thỉnh thoảng bởi vì đứa bé không cẩn thận ngã bệnh sẽ cảm thấy lòng như lửa đốt, trắng đêm khó ngủ, nhưng ở thời điểm lần đầu tiên đứa bé cất tiếng gọi hai tiếng “ba”, “mẹ” thì trong nháy mắt liền cảm thấy có lẽ hạnh phúc lớn nhất trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.
Mặc dù hiện tại bảo bảo trong bụng còn chưa ra đời nhưng chúng tôi đều đang vô cùng mong đợi nó được sinh ra. Tiểu công chúa yêu dấu của mẹ, mẹ nguyện ý dùng tất cả những gì của mình để chăm sóc con, che chở con, hoan nghênh con đến với thế giới tràn đầy tình yêu và hạnh phúc này.
Bác sĩ dự tính ngày sinh là tháng sau, thật ra sau khi tính toán kĩ càng thì thời gian đứa bé ra đời thật sự không còn nhiều lắm. Theo đó mẹ Lục và Lão Phật Gia lại càng tranh nhau chăm sóc tôi hơn, thường xuyên chạy tới căn hộ của tôi và Lục Bách Nghiêu, nếu không tới làm cơm cho tôi bồi bổ thân thể thì cũng là cùng nhau nói một chút về chuyện chăm sóc đứa nhỏ. Có lúc chỉ cần đứa bé máy thai thì cũng đã đưa đến một tràng cười mừng rỡ của mọi người.
Tôi cho là tất cả mọi chuyện sẽ bình an vô sự trôi qua nhưng không ngờ Hoàng Vũ Vi lại tìm tới tôi.
Ngày đó sau khi thấy tin tức của cô ta ở trên màn hình điện tử trong trung tâm thương mại, tôi nói Lục Bách Nghiêu nếu có thể giúp thì nên giúp một tay, sau đó đoạn video ở trên mạng dần dần biến mất mà giới giải trí cũng bị bao trùm bởi tin tức hot hơn đó chính là "Ông chồng quốc dân nuôi tiểu tam trẻ tuổi ở bên ngoài" còn đoạn video kia theo thời gian từ từ bị mọi người lãng quên, cùng lúc đó cái tên Hoàng Vũ Vi cũng dần dần biến mất ở trong giới giải trí.
Có được tất có mất, tôi từng đọc qua một bài viết trên Internet về một nữ MC nổi tiếng, chỉ cần có giọng nói hay lên truyền hình ca hát hoặc nói chuyện phiếm thì một tháng đã kiếm được hơn trăm vạn, nếu so với minh tinh chân chính thì thu nhập có lẽ còn nhiều hơn, cũng khó trách nhiều người vì muốn thành danh mà không chừa thủ đoạn nào như vậy. Mặc dù từ lâu đã nghe câu nói nhạo báng "Gà Nhật Bản đều là minh tinh, minh tinh Trung Quốc đều là gà" nhưng khi nữ chính trong đoạn video đó là bạn học cũ từ thời cấp ba thì trong lòng tôi ngoại trừ khiếp sợ ra không còn gì khác nữa.
Ngày Hoàng Vũ Vi tìm tôi thì vừa lúc Lục Bách Nghiêu đang ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc. Mẹ Lục thì đang ở trong bệnh viện sắp xếp một căn phòng, dự tính trong khoảng thời gian từ đây đến ngày sinh thì để tôi vào ở trong bệnh viện, chờ đến ngày dự sinh thì có thể bình an sinh đứa bé ra.
Tôi đứng ở ban công nghe điện thoại, ở trong điện thoại cô ta nói với tôi như vậy: "Tôi chờ cô tại quán cà phê đối diện nhà cô, có thể xuống nói vài câu không?"
Xuống lầu đi tới quán cà phê đối diện chỉ cần 5 phút, nếu là bạn bè thì tôi không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi xuống, nhưng đối phương lại là Hoàng Vũ Vi từng hận tôi đến tận xương tủy thì tôi có chút do dự.
Tôi im lặng không lên tiếng, sau đó nghe thấy Hoàng Vũ Vi tiếp tục nói: "Cô có thể yên tâm, nếu cần thì gọi Lục Bách Nghiêu cùng xuống cũng được."
"Không cần, tôi sẽ xuống."
Nếu cô ta dám nói thế với tôi thì có lẽ thật sự chỉ là đơn giản nói chuyện một chút mà thôi. Hơn nữa hôm nay cô ta là nhân vật nữ chính trong đoạn video vừa mới bị quên lãng trong mắt công chúng, tôi nghĩ cô ta sẽ không điên cuồng đến mức thật sự không kiêng nể gì mà kiên quyết cùng tôi lưới rách cá chết, tự hủy diệt tiền đồ tương lai của mình như vậy.
Thời điểm đổi giày ra cửa, tôi nói với Lục Bách Nghiêu đang thu dọn quần áo trong phòng một câu: "Em đi xuống quán cà phê dưới lầu một chút."
Bởi vì cách một cánh cửa phòng cho nên âm thanh cũng không được rõ ràng cho lắm, vì vậy Lục Bách Nghiêu đẩy cửa ra hỏi tôi: "Đi chỗ nào?"
Tôi nói thật: "Đi xuống quán cà phê dưới lầu, Hoàng Vũ Vi hẹn em."
Lục Bách Nghiêu lập tức từ chối: "Không nên đi, chúng ta còn phải chuẩn bị đến bệnh viện."
Tôi nhẹ nhàng nói cảm giác chân thực trong lòng mình: "Em cảm giác lần này cô ta không có ác ý."
"Nếu thật sự muốn đi thì chờ anh thay quần áo rồi đi với em." Lục Bách Nghiêu tranh thủ ngăn tôi lại, kéo thân thể của tôi: "Cũng không nhìn thử một hiện tại bụng mình lớn bao nhiêu, còn muốn chạy loạn."
Hiện tại Lục Bách Nghiêu hoàn toàn là bộ dạng bà quản gia, mỗi ngày nếu không phải là nói với tôi không được ăn cái này không được ăn cái kia thì chính là hạn chế tôi đi tới nhiều chỗ, chỉ sợ đứa bé có mệnh hệ gì, dĩ nhiên là ngoại trừ sở thích mới của vị vú em này —— đi dạo cửa hàng bán đồ cho trẻ em!
Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu đang thay quần áo liền nhớ đến câu ca dao"Mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo thì mới thấy thịt", nếu không ám chỉ Lục Bách Nghiêu thì còn người nào nữa: "Chồng, mỗi ngày anh đều giống như mẹ em, liên tục lảm nhảm nhiều lời ở bên tai em, anh không sợ sau khi đứa bé ra đời thì sẽ nhận lầm anh là ông nội hả?"
Lục Bách Nghiêu trực tiếp thay quần áo trước mặt tôi, mặc dù tôi nói chuyện với anh nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cơ bụng sáu múi! ! !
Lục Bách Nghiêu quăng cho tôi một tờ khăn giấy, ghét bỏ nhìn tôi: "Vợ, trước tiên nên lau nước miếng đi. Mặc dù chồng em ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng nhưng em cứ nhìn anh như vậy sẽ làm cho anh không nhẫn nhịn được."
Tôi vừa mới cười Lục Bách Nghiêu về một câu "Ông nội" kia, lập tức đã bị Lục Bách Nghiêu trả lời lại một cách mỉa mai!
Anh đắm đuối đưa tình nhìn tôi, đôi mắt giống như ngôi sao nhỏ lấp lánh nháy liên tục như muốn câu hồn làm cho trái tim nhỏ của tôi đập "Rầm rầm rầm" trong ngực, đây có phải là trắng trợn quyến rũ hay không!
Hơn nữa anh không nhịn được à? Cho tới bây giờ anh hoàn toàn chưa bao giờ nhịn có được hay không? !
Mặc dù sau khi mang thai có một khoảng thời gian rất dài không thể làm vận động mạnh nhưng mỗi lần khám thai người này đều hỏi bác sĩ một câu "Lúc nào thì có thể chung phòng?” Đến cuối cùng, bác sĩ bị hỏi đến phiền trực tiếp đặt cho chúng tôi một biệt hiệu ——vợ chồng chung phòng!
Mỗi lần đến lượt của chúng tôi khám thai, bác sĩ đều đỡ mắt kiếng, sau khi chăm chú nhìn hai chúng tôi một cái mới kinh ngạc nói: "Có phải cặp vợ chồng tháng trước hỏi chuyện “chung phòng” hay không?"
Cho nên mỗi lần cùng Lục Bách Nghiêu đi khám thai, đều là đi vui vẻ và về quẫn bách.
Sau đó cái người Lục Bách Nghiêu này thật sự là nhịn không được nữa, trực tiếp lên hỏi Baidu, các bạn có thể tưởng tượng có một lần hơn nửa đêm tôi nhìn thấy người này còn ở thư phòng, vốn cho rằng anh đang bận xử lý công việc, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đau xót, kết quả đi tới nhìn thế nhưng thấy người này đang lập một topic ở trên Baidu "Sau khi mang thai bao lâu có thể chung phòng", trong nháy mắt một đống máu liền phun tới ngay trên mặt anh ta.
Theo lời nói của bác sĩ: Trong thời gian mang thai tận lực không chung phòng, nếu như muốn chung phòng thì trong ba tháng đầu và tháng ba sau cùng là kiên quyết cấm, ở mấy tháng giữa nếu chú ý bảo vệ tốt thì có thể sinh hoạt tình dục được.
Nhớ tới trong khoảng thời gian mang thai, có một lần người này đã chuẩn bị đầy đủ kĩ càng cùng tôi làm vận động nhưng không may lại bị Lão Phật Gia phá vỡ, kết quả là Lão Phật Gia rất khí phách trực tiếp xách lỗ tai Lụ