【Viên Tổ Vân: “…Em muốn nói với anh Em không yêu anh sao? Vậy thì em hãy nói cho anh biết như thế nào mới gọi là yêu, em muốn anh làm sao mới có thể khiến em yêu anh?”
Tưởng Bách Liệt: “Cho nên, rất nhiều chuyện ngay lúc phát sinh, chúng ta không hề cho rằng nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với mình, nhưng cuối cùng khi quay đầu lại, chúng ta thường hay phát hiện, nếu lúc ấy ‘làm như vậy’, hoặc là lúc ấy không ‘làm như vậy’ thì tốt rồi. Nhưng điều đó không hề quan trọng, cái quan trọng là, khi chuyện đã xảy ra, chúng ta nên đối mặt với nó ra sao.”】
12.1
Edit: Sam
“Mẹ là mẹ của hai đứa mà, chỉ cần nhìn ánh mắt của hai đứa, mẹ đã biết ai là ai.”
Mẹ vẫn đưa lưng về phía Thế Phân, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bà, nhưng giọng điệu nói chuyện lại trầm tĩnh lạ thường.
“…” Thế Phân rất lâu không nói lời nào, hình như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng lại nhận ra trái tim mình đã hiểu từ lâu.
“…”
“Thế thì, ba biết không ạ…”
“Biết, là mẹ nói với ông ấy.”
“Ưm…”
Mẹ nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tối đó nhận được tin dữ, con không chịu nổi đả kích nên đã té xỉu. Con còn nhớ mẹ gọi tên con không?”
“?”
“Mẹ gọi con ‘Thế Phân, Thế Phân’… con mở to mắt, nhưng lại giống như đã chết, không hề động đậy…”
“…” Đêm đó trong ký ức cô, chỉ có tiếng khóc nháo của em họ mới sinh, cùng với một mảnh tối tăm. Có lẽ trong bóng đêm cô nghe được có người gọi tên cô, nhưng cô không thể nhớ lại, càng không thể trả lời.
“Mẹ sợ lắm, vội vàng đưa con tới bệnh viện, đồng thời gọi điện cho ba con. Lúc ba con tới nơi, con vẫn mở to mắt, nhưng bác sĩ nói thực ra con đang hôn mê, thần chí mơ hồ. Trong thời gian đó, con cứ lẩm bẩm mãi, hình như đang nói, người chết nên là con…”
“…Con xin lỗi.” Ngoài câu này ra, cô không biết mình còn có thể nói gì.
“Bác sĩ nói, nếu con tỉnh dậy, tốt nhất đừng nói gì khiến con kích động, sợ con sẽ sụp đổ. Cho nên sau khi mẹ và ba con thương lượng với nhau, quyết định không nhắc tới chuyện này với con, nghĩ rằng chờ con bệnh tình ổn định rồi mới tâm sự với con.”
“Con xin lỗi,” cô rất muốn đi lên ôm mẹ từ đằng sau, nhưng bước chân không thể nào di chuyển, “Lúc đó…còn phải khiến ba mẹ lo lắng cho con…”
“Nhưng mà khi chúng ta từ Mỹ trở về, lại phát hiện con thay đổi bản thân mình, con thật sự trở nên giống Thế Vân, trầm tĩnh, im lặng, lại đầy tâm sự trong lòng… Vì thế mẹ quyết định tôn trọng ý nguyện của con, nếu con muốn thay em gái sống sót, mẹ sẽ không ngăn cản con, nếu đã mất đi một đứa con gái, thế thì mẹ nhất định phải làm cho đứa còn lại hạnh phúc, để nó sống tự do thoải mái…”
“Mẹ…” Cô chảy nước mắt, vì trái tim vĩ đại của mẹ.
“Nhưng con biết không,” mẹ xoay người, sắc mặt bình thản, “Hiện tại mẹ có phần hối hận.”
“?”
“Mẹ muốn cho con hạnh phúc, mẹ nghĩ rằng nếu con biến mình thành Thế Vân thì sẽ được hạnh phúc… Nhưng mẹ sai rồi, mẹ rõ ràng nhìn thấy đau khổ vùng vẫy trong mắt con, cho nên con gái à, con hãy thành thật trả lời mẹ, con có hạnh phúc không? Tám năm nay con có hạnh phúc không?”
Thế Phân hé miệng, nhưng đáp án như là nghẹn ở cổ họng, đây là một vấn đề mà tám năm nay cô chưa từng hỏi chính mình, cô sợ trả lời, rồi sẽ mất đi dũng khí để sống tiếp. Nhưng tối nay, cô lại muốn trả lời, không biết là ai cho cô sức mạnh này —— cô suy nghĩ, có lẽ chính là Thế Vân nho nhỏ sống trong cơ thể cô.
“…Khi con đi trên đường, bạn bè đều gọi con là ‘Thế Vân’, con nghĩ rằng con hạnh phúc,” cô nói, “Con đứng trước công ty bách hóa mà mình thích nhất, nhìn chính mình trên tủ kính, con phát hiện mình dung hòa vào cảnh bày biện trong tủ kính, vậy mà giống Thế Vân đến thế, thậm chí con còn cảm thấy đó chính là Thế Vân…”
“…”
“Nhưng buổi tối về đến nhà, một mình cô đơn đứng trước cửa sổ, nhìn mình trên ảnh phản chiếu trong kính…con lại cảm thấy đau khổ. Giống như mẹ nói vậy, ánh mắt của con và em ấy khác nhau, liếc mắt một cái là nhận ra.”
“…”
“Cho nên nếu mẹ hỏi con có hạnh phúc không…con rất khó trả lời, con chỉ có thể nói rằng, sở dĩ con quay trở về, là vì con phát hiện mình không thể tiếp tục như vậy nữa, con chỉ sợ càng ngày càng cướp đi mọi thứ mà Thế Vân từng có được —— con không muốn làm vậy, con không nên làm vậy!”
Mẹ đi đến trước mặt cô, bà mỉm cười ôm cô, nhẹ giọng nói: “Cho dù thế nào, mẹ chỉ muốn nói với con, mọi người, bao gồm mẹ, cả ba con, cùng những người thân và bạn bè, sau khi nhận được tin tức đáng sợ kia, mọi người đều hiểu rằng, còn sống là chuyện may mắn cỡ nào, chúng ta đều hy vọng người chết có thể yên nghỉ, cũng mong mỏi người còn sống có thể hạnh phúc… Thế Phân, con hiểu không?”
Sáng ngày 5 Tháng 4, Thế Vân mặc vào chiếc áo khoác mà cô cho rằng rất tuyệt, một mình lái xe ra ngoài. Ở dưới cửa hàng hoa dưới lầu, cô mua một bó bách hợp trắng, lại mua chút đồ ăn tại tiệm tiện lợi, lúc này mới chạy trên đường.
Cô muốn đến một nơi mà tám năm nay cô chưa từng đến, ở đó, có một tấm bia đá khắc ba chữ “Viên Thế Phân”, chính là người nằm dưới đó, nhưng lại là một cô gái khác.
Xe chạy trên đường cao tốc, bởi vì đang tu sửa nên chỉ có hai làn đường chật hẹp, cô hết sức chăm chú, cẩn thận giẫm phanh và chân ga, nhưng tâm tư bất giác bay đến chỗ khác.
Em gái sẽ hận cô chứ?
Nhiều năm như vậy, cô mượn tên em gái sinh sống, muốn biến thành em ấy, nhưng lại không thể kiềm chế nội tâm của mình, tước đoạt tất cả tưởng niệm của mọi người đối với em ấy, thậm chí còn cướp lấy những người yêu thương em ấy —— cho nên, em gái nên hận cô phải không?
Cô cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy, không biết là vì con đường xóc nảy không bằng phẳng, hay là từ sự run rẩy phát ra từ trong lòng?
Cô dựa theo lời dặn của mẹ, chạy xuống đường cao tốc ở một lối ra nọ, sau đó dọc theo ngã tư đường có thị trấn nhỏ cùng với vườn cây cải dầu một lúc, thì sẽ nhìn thấy bảng hướng dẫn của nghĩa trang kia.
Tại cổng bãi đỗ xe có mấy sạp hàng bán đủ loại đồ vật dùng khi tảo mộ tế lễ, như là hoa tươi, giấy dát vàng hoặc bạc làm “lượng vàng”, các loại “tiền” in ấn thô ráp, thậm chí có mảnh giấy xếp thành “Vườn hoa nhà lớn” và “ô tô”. Cô bước xuống xe, có người đi qua muốn chào hàng với cô, nhưng cô thấy bó hoa to lớn tại ghế sau nên đi ngay.
Cô cầm hoa cùng một bịch đồ ăn vặt thật to đi vào cổng nghĩa trang, cô cảm thấy mê mang, rõ ràng trong lòng không yên, nhưng không thể thuyết phục bản thân đừng đến. Cô như là đang tìm đáp án, mặc dù cô biết không có đáp án.
Người đến tảo mộ rất nhiều, trong loa phóng thanh phát ra âm nhạc nhẹ nhàng, vừa không vui cũng không bi thương. Người tới đây cũng đủ loại, có người khóc, có người nghiêm mặt, lại có người mỉm cười, như là sau khi biết người thân của mình vẫn tốt mà cười an ủi.
Thế Phân không biết khuôn mặt mình có biểu cảm gì, nhưng cô nghĩ, không khóc cũng chẳng cười, có lẽ nghiêm mặt vì không biết con đường phía trước như thế nào.
Đường xi-măng hai bên cũng không rộng lớn, một dãy mộ bia xếp dài, cô dựa theo con số mà mẹ đưa cho, tìm được dãy mình muốn tìm, ở đây giống như rạp chiếu phim, đi vào đúng hàng số, chẳng qua “khán giả” sau khi đến đây thì sẽ không rời khỏi.
Cô nhìn thấy từng mộ bia khắc những cái tên lạ lẫm, nhịp tim cô nặng nề, giống như mỗi lần đập xuống là nhịp tim cuối cùng của cô.
Rốt cuộc, tấm bia có khắc tên cô cứ thế xuất hiện trước mặt cô… nhưng trên đó lại không có tấm ảnh.
Chỉ có gạch men sứ màu trắng ngà, nhét đầy khối bầu dục, trắng bệch như vậy, bất lực như vậy.
Cô bỗng nhiên khóc ra, không thể kiềm nén mà chảy nước mắt, cô cướp đi mọi thứ của Thế Vân, thậm chí cả tên và tấm ảnh trên mộ bia… Tất cả mọi thứ đều bị cô cướp đi!
Còn cô lại thản nhiên “thay thế” em ấy sống, cho rằng đây là một loại tiếp diễn, một loại Cứu chuộc, tưởng rằng đây là “Thế Vân” thực sự, mình thật sự có thể thay thế em gái…
À, không!
Cô quỳ xuống trước tấm bia đá, cô không thể thay thế em gái, không thể dùng một “Thế Vân” như vậy để thay thế em ấy.
“Xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi…” Cô khóc lớn, tựa như em gái không giỏi ăn nói nhưng nội tâm lương thiện ở ngay trước mắt, gạch men sứ trắng bệch bất lực kia là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của em gái, phiến đá màu xám mai táng chính là trái tim hồn nhiên của em gái.
Giờ phút này, cô mới thình lình ý thức được, cho dù mình cố gắng cỡ nào cũng không thể thay thế em gái, bởi vì hai người giống như là hai tinh cầu độc nhất vô nhị gắn kết chặt chẽ trong vũ trụ bao la, mặc dù nhỏ bé nhưng không ai thay thế được ai.
Thế Phân rời khỏi Thế Vân, chỉ có thể là một tinh cầu cô đơn chẳng thể làm gì.
Có người nhẹ nhàng vỗ vai cô, dường như đang nói: đừng đau buồn, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người kia, nhìn thấy cô ấy đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống đặt một bó hoa hướng dương tươi đẹp, vẻ mặt dịu dàng nói: “Tớ nghĩ, Thế Phân nhất định không hy vọng chúng ta một năm mới đến thăm cậu ấy một hai lần, mà lần nào vẻ mặt cũng như là đưa đám, không có biểu cảm gì khác đâu nhỉ?”
Lương Kiến Phi cắt tóc ngắn, mái tóc chấm đầu vai, tóc mái gần như che khuất nửa con mắt của cô ấy.
“…”
“Thế Vân,” Lương Kiến Phi nói, “Thế Phân cởi mở thích cười như vậy, cậu ấy nhất định muốn chúng ta trải qua cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ sống từng ngày.”
“…” Cô quên khóc, nhưng trong lòng lại càng bi thương.
“Khoảng thời gian tớ ly hôn cũng chẳng vui vẻ gì, mỗi ngày đều khóc sướt mướt, nhưng ở trước mặt người khác tớ lại cậy mạnh, ép buộc mình cười, nhưng khó quá, đối với một người đau lòng mà nói là rất khó…nhưng tớ đã làm được.”
“…”
“Tớ luôn suy nghĩ, nếu Thế Phân còn sống, cậu ấy khẳng định sẽ vỗ vai tớ nói ‘đừng như vậy, đâu có gì to tát cùng lắm là ly hôn thôi, cũng chẳng phải tận thế’.” Nói xong Lương Kiến Phi nở nụ cười, cười đến đỏ hốc mắt.
“…”
“Nhưng Thế Phân không còn, cậu ấy không ở bên cạnh tớ, đã sớm…rời xa chúng ta. Cho nên tớ nghĩ, so với cậu ấy, mất đi một người đàn ông, mất đi một cuộc hôn nhân, đó thật sự chẳng là gì —— tớ cũng muốn cười như cậu ấy, hạnh phúc, cởi mở, thế thì có lẽ mỗi khi tớ cười, cậu ấy có thể cảm nhận được chăng?”
“Kiến Phi…” Thế Phân từ từ đứng lên, âu sầu nói không ra lời.
Khi cô ích kỷ suy nghĩ dùng cách thức của mình để sinh sống, cô chỉ thấy nỗi đau của mình —— tuyệt vọng và hối hận mất đi em gái, nhưng xem nhẹ những thứ khác —— đó chính là, nỗi đau buồn của những người yêu thương cô.
Khi mọi người vì “cái chết” của cô mà đau lòng, cô lại ở một chỗ khác trên thế giới trải qua ngày Tháng cô muốn “ngăn cách”. Cô rốt cuộc hiểu được, đó chỉ là một cách thức trốn tránh sự thật mà thôi.
Nó không làm cho ba mẹ, người thân, bạn bè, người yêu vui vẻ, ngược lại khiến bọn họ càng đau khổ hơn.
“Không biết tại sao,” Kiến Phi còn nói, “Sau khi thấy cậu tại London, tớ bỗng nhiên rất vui, cảm thấy cậu sống kiên cường, thật là tốt quá.”
“…”
“Nếu —— tớ chỉ nói là nếu,” ánh mắt Kiến Phi bỗng trở nên h