t, mặt cô thật sự đỏ, bởi vì cô cảm giác được hai má mình nóng lên, bởi vì cô cảm giác được trái tim mình nhảy loạn.
Hôm 30 tết, bầu không khí trong văn phòng giống như là đã bắt đầu ăn tết, gần như không ai làm việc, mọi người chỉ ráng chịu đựng tượng trưng cho qua buổi sáng mà thôi.
Viên Tổ Vân còn chưa đến, Thế Vân đem tất cả văn kiện danh sách đã chỉnh lý xong đặt trên bàn anh, chuột máy tính của anh nằm ở một góc trên bàn, vị trí mà bàn tay và ngón trỏ tiếp xúc đã phai màu sơn, anh thích cắm ngược thìa cà phê đã được rửa sạch, lộ ra bề mặt thìa màu bạc phai dần, bên cạnh là một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh thật to, nhưng tàn thuốc của anh lại bắn vào một cái tách, trên giá áo tại góc tường luôn treo vài chiếc áo sơ mi và áo vest hiếm khi mặc, cứ cách hai tuần là đưa tới tiệm giặt ủi một lần… Anh chính là một người có rất nhiều thói quen kỳ quặc, hơn nữa anh không che dấu bản thân như vậy chút nào.
Cô kinh ngạc phát hiện, vô tình sự hiểu biết của cô đối với anh đã vượt quá tưởng tượng của mình.
“Xin hỏi,” âm thanh của Viên Tổ Vân vang lên phía sau cô, “Em đang nhìn vật riêng của người khác sao?”
Thế Vân khoanh tay, xoay người trừng mắt liếc anh, sau đó muốn đi ra ngoài nhưng bị anh chặn ở cửa. Cô đi qua trái, anh cũng đi qua trái, cô qua phải, anh cũng qua phải, cô không khỏi vừa tức vừa cười: “Anh thật nhàm chán.”
Anh nhìn cô, không nói gì, một lát sau mới tự động nhường đường.
Cô đi ra ngoài rồi, cầm lấy cái tách của mình trên bàn đi vào phòng trà nước pha cà phê.
Anh không hề che giấu bản thân, nhưng cũng không chủ động biểu đạt chính mình, cô rất khó phân rõ ràng cảm giác như gần như xa đối với anh rốt cuộc là chán ghét hay là…chán nản?
Buổi trưa, khi Thế Vân ăn cơm trở về, cô kinh ngạc phát hiện đa số đồng nghiệp đều đi rồi, cửa văn phòng của Viên Tổ Vân mở ra, người cũng không ở đó. Cô đợi một lúc, anh vẫn không trở về, vì thế cô quyết định cầm túi xách về nhà, buổi tối hẹn Tử Mặc ăn đồ nướng, cô muốn đi sớm một chút đi siêu thị mua đồ ăn.
Nhưng nửa đường Tử Mặc lại gọi điện nói đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cho nên Thế Vân quay xe, chạy về nhà.
“Cậu còn nhớ không,” Tử Mặc dùng giọng điệu cứng ngắc như mọi khi, “Hồi cao trung, bọn mình từng nướng đồ ăn trên đường, kết quả ——”
“—— bãi cỏ trên đường cháy sạch không còn một mảnh.” Hạng Tự vừa cười vừa nói.
“Sau đó, mấy bác tổ dân phố tới nơi, bọn mình liền trốn ở một bên, may mà có Thế Vân, bọn mình mới thoát được một kiếp.” Tử Mặc bày nguyên liệu đã mua ở siêu thị lên bàn, khóe miệng kéo ra nụ cười chất phác.
“Tớ?” Thế Vân phụ trách xem chừng lò nướng.
“Đúng vậy.”
“Tớ…làm thế nào?” Cô có phần không chắc hỏi.
“Cậu rất kinh người,” Hạng Tự từ trong phòng bếp bưng ra hai thùng bia lớn, “Sau ngày hôm đó tớ nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn khác xưa.”
“?”
“Ơ…” Tử Mặc kêu lên, “Cậu không nhớ ư?”
Thế Vân tỏ vẻ mờ tịt nhìn họ, nói không ra lời.
“Cậu ——” Động tác Hạng Tự chỉ vào cô trông rất tuấn tú, “—— mấy bác tổ dân phố này thích nhất là ‘học sinh ba tốt*’, cậu thế mà mặt không biến sắc tim không đập nhanh nói với họ, ban nãy cậu nhìn thấy bốn năm anh chàng thanh niên khoảng hai mươi tuổi ở đây nướng đồ ăn, sau đó làm cháy bãi cỏ, trước khi mọi người đuổi tới thì đã tản ra chạy trốn rồi.”
0 “ba tốt” bao gồm tư tưởng phẩm đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.
“…” Thế Vân mở to mắt, như là không thể tin mình từng làm như vậy.
“Những bác gái này lập tức chia nhau truy lùng những người mà cậu nói, thế là bọn mình được nghênh ngang đi về nhà.”
Tử Mặc cười ha ha, như là nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vô cùng hưng phấn. Hạng Tự liếc mắt nhìn cô, nhịn không được mà vươn tay véo má cô: “Cậu đó, chỉ biết cười ngây ngô, nếu không phải cậu nhao nhao đòi ăn đồ nướng, bọn mình sẽ đi sao?!”
Tử Mặc bị véo đau cũng không để ý, vẫn là bộ dạng vui vẻ tự đắc, làm cho Hạng Tự trừng mắt liên tục. Thế Vân bị biểu tình của hai người kia chọc cười, giống như tìm về một đoạn hồi ức thời thanh xuân.
Tối nay, đã có người bắn pháo hoa, Thế Vân nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Cô kéo ra bức màn ở đầu giường, nhìn chếch lên căn hộ của Tử Mặc ở tầng trên, đèn còn sáng, cô bèn cầm điện thoại bấm số.
“A lô?” Tử Mặc nhanh chóng nhận máy, không giống như là sắp ngủ.
“Là tớ.”
“Ừ, tớ đã thấy tên cậu hiện lên màn hình.”
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ừm, thế nào?”
“À…” Thế Vân trầm ngâm, “Không có gì, chỉ là cảm ơn đồ nướng của cậu…”
“…”
“Còn nữa…cảm ơn cậu và Hạng Tự, còn nhớ nhiều chuyện của tớ như vậy.”
“Thế thì không cần nói cảm ơn đâu…” Trong âm thanh chất phác của Tử Mặc mang theo chút ngượng ngùng.
“Kỳ thật không chỉ riêng việc này…còn có rất nhiều rất nhiều, đôi khi tớ muốn nói cảm ơn cậu, nhưng không biết mở lời thế nào.”
“Ừm,” Thế Vân ôm chân tựa vào đầu giường, tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Tử Mặc, cô bỗng nhiên cảm động muốn rơi lệ, “Bọn mình là bạn thân…”
“…”
“Tử Mặc,” cô lau khóe mắt, mỉm cười nói, “Nếu có việc gì tớ có thể làm cho cậu thì hãy nói cho tớ biết, được không?”
“Ừm!”
Cô không nhìn thấy biểu tình của Tử Mặc, nhưng cô có thể cảm giác được, Tử Mặc đang mỉm cười ở đầu dây bên kia.
“À, đúng rồi, cậu cùng tớ đi coi mắt nhé…”
“Coi mắt?” Thế Vân kinh ngạc.
“Ừm,” Tử Mặc như là rất bất đắc dĩ, “Mẹ tớ đó, canh tớ lâu rồi, cuối tuần trước về nhà, tớ hết cách rồi đành phải đồng ý thử xem.”
“Nhưng mà,” trong đầu cô lập tức hiện ra khuôn mặt ẩn giấu cơn thịnh nộ của Hạng Tự.
“?”
“Tớ nói này, cậu đã thương lượng chuyện này với Hạng Tự chưa?”
Tử Mặc trầm lặng, qua thật lâu mới không được tự nhiên hỏi: “Tại sao phải…thương lượng với cậu ấy…”
“…Được rồi,” cô đầu hàng, “Tớ đi cùng cậu.”
“Ừm!” Âm thanh Tử Mặc lại có tinh thần gấp trăm lần.
Thế Vân cười rộ lên, cô không chỉ suy nghĩ một lần, mình hâm mộ Tử Mặc như vậy, hâm mộ sự đơn thuần và chất phác của cô ấy, cũng hâm hộ sự thiện lương và thỏa mãn.
So với Tử Mặc, Thế Vân cảm thấy mình giống như là một con ruồi xấu xí, khốn đốn trong chai thủy tinh.
“Nói thật, con không phải…cũng nên suy nghĩ một chút về vấn đề cá nhân đi chứ?” Khi về nhà bà ngoại ăn cơm tất niên, mẹ bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Bàn tay Thế Vân đang cầm đùi gà bỗng run lên, đó có thể gọi là một cái đùi gà “thật lớn” cứ thế tiến vào trong “nồi dầu” nóng hổi, bắn tới tay mọi người, nhất thời vang lên tiếng thét sợ hãi.
Thế Vân cắn đũa, cười gượng gạo, mẹ bận rộn giúp bà ngoại và em họ giặt quần áo, như là đã sớm đem câu nói vừa rồi quăng lên chín tầng mây.
Được rồi, trong lòng cô thừa nhận, có lẽ cái cô muốn chính là hiệu quả như vậy.
Cô lén nhìn khuôn mặt của mọi người, không ai đặt chuyện vừa rồi ở trong lòng, vẫn vui vẻ ăn bữa cơm tất niên này —— đúng vậy, bữa ăn cuối cùng mỗi năm một lần sẽ không bị phá hỏng bởi chuyện nhỏ này.
Nhưng đối với cô cũng không phải mỗi năm một lần, mà là cách tám năm mới ăn một lần.
“Con có nghe mẹ nói không hả?” Ăn xong, lúc rửa chén, mẹ lại nói nữa.
“Dạ?” Thế Vân dùng cách giả ngu như mọi khi để ứng phó.
“Lời mẹ nói ban nãy đấy!” Mẹ hình như phát cuồng rồi.
“Ồ,” cô nhận chén mà mẹ đưa qua, dùng sức lau khô, “Con biết rồi, không vội mà.”
“Sao không vội? Con cho là mình bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con thấy ổn mà…rất nhiều người bằng tuổi con còn chưa tính đến chuyện này.”
“Con đó,” mẹ trợn mắt, “Khuyết điểm lớn nhất là tính tình quá chậm chạp, chẳng biết chủ động.”
“…”
“Còn nữa, con với bạn con cũng như nhau, như là Thi Tử Mặc đó, còn có cái cậu họ Thạch tên là gì nhỉ ——”
“—— Thạch Thụ Thần.” Cô cắn răng nhắc nhở.
“Đúng rồi, tất cả đều chậm chạp, mấy đứa không xem lại mình nhiều chút, cứ kén chọn như vậy, mẹ ở bên cạnh nhìn mà cũng nôn nóng.”
“…” Vậy thì mẹ có thể không nhìn mà.
“Đúng rồi,” mẹ bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt tỏa ra một lực lượng, như là rốt cuộc nói đến trọng điểm, “Cậu Thạch Thụ Thần đó, vẫn còn độc thân ư…”
“…Người ta đi Mỹ du học rồi.”
“A…” Mẹ trông có vẻ bị đả kích, “Thế à…”
Thế Vân bất đắc dĩ mím môi, không định tiếp tục đề tài này, vì thế cô tùy tiện kiếm cớ, chuồn đến phòng khách xem tivi.
Ban đầu mẹ bảo cô dọn đến nhà bà ngoại ở cùng, cô mỉm cười từ chối, như là đã không thể ép buộc chính mình hòa nhập với bọn họ. Nhìn khuôn mặt hơi thất vọng của mẹ, cô ôm chặt bà, hứa rằng nhất định về nhà ăn cơm nhiều hơn.
Mẹ tiễn cô ra cửa, dưới lầu có rất nhiều người lớn mang theo con nít đang bắn pháo hoa, cô nhớ hồi bé mình và Thế Phân cũng thường đi theo sau người lớn, hưng phấn khoa tay múa chân, chỉ vì một tia sáng nở rộ trong chớp mắt. Cẩn thận ngẫm lại, so với màn pháo hoa vào đêm giao thừa tại sông Thames, thật sự là kém quá xa, nhưng cô vẫn bất giác nhớ về thời điểm kia.
À, khác với Thạch Thụ Thần, cô biết rõ ràng mình nhớ nhung những gì, không phải vô ưu vô lự của khi ấy, mà là người cùng cô ngắm pháo hoa. Ba mẹ, Thế Phân, còn có cô, trong chớp mắt, cảnh còn người mất.
Trên đường trở về, cô ngồi trong xe nhìn mọi người trên đường, bỗng cảm thấy cô đơn.
Cô chợt nhớ tới một người, vì thế lấy di động ra bấm số.
“A lô?” Khác với dự đoán của Thế Vân, Tưởng Bách Liệt ở đầu dây bên kia mang theo giọng điệu hưng phấn mà nhận điện thoại, âm thanh xung quanh hơi ồn ào.
“Ừm…” Cô cài bluetooth, lúc đèn xanh bật lên cô tăng tốc chạy qua đường, “Tôi còn tưởng rằng anh rất đáng thương, một mình mừng năm mới, cho nên muốn gọi điện cho anh.”
“Sao thế được,” anh ta cười to, “Người muốn cùng tôi mừng năm mới, xếp một hàng dài từ bến Thượng Hải đến Từ Gia Hối đấy.”
“…Được rồi, vậy chúc anh năm mới vui vẻ.”
“Cung hỉ phát tài!”
Cúp máy, cô ngừng lại trước đèn đỏ, ngay cả Tưởng Bách Liệt đang ở tha hương cũng không cô đơn, ngược lại cô là người trở về cố hương lại như rơi vào cạm bẫy của cô đơn, làm thế nào cũng không trèo ra được.
Lúc xe chạy đến dưới lầu, cô đặc biệt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ánh đèn lờ mờ trên tầng cao nhất, Tử Mặc và Hạng Tự còn chưa trở về sao? Nhưng chạy đến cổng gara, cô cười rộ lên, bởi vì một chiếc xe việt dã màu đen đột nhiên ngừng trước mặt cô, như là lịch sự đang đợi cô đi vào.
Cô chạy xe vào, lúc dừng hẳn bước xuống thì Tử Mặc, Hạng Tự, còn có Hạng Phong mang ra rất nhiều đồ ăn từ trong xe, ríu rít thảo luận loại cá nào ăn ngon hơn.
“Viên Thế Vân,” Hạng Tự ra vẻ phong tình nháy mắt với cô, xem ra đã uống không ít, “Muốn đi cùng không?”
Cô giả vờ nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó cười gật đầu.
“Hôm nay người lớn tuổi nhất phải phát lì xì đó.” Hạng Tự nói.