Phong Lan lạnh lùng nhìn Đàm Thiếu Thành, giống như hôm đó khi Đinh Tiểu Dã ra đi, cô ta đã lạnh lùng đứng xem nỗi đau khổ của cô. Chỉ cần Đàm Thiếu Thành không giở trò phiền toái gì ra với Ngô Giang thì những chuyện khác chẳng liên quan gì đến Phong Lan. Cứ để cho cô ta khóc, khóc đến chết cũng được, chẳng cần biết cô ta diễn kịch hay là cảm xúc thật, đều đáng đời cả, Phong Lan nghĩ có phần đắc thắng.
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, khép cửa lại, khi sắp quay về đến phòng tiệc, chân bỗng bước chậm lại. Cánh cửa trước mặt Đàm Thiếu Thành lại một lần nữa được đẩy ra, Phong Lan thở dài, cúi người kéo cô ta dậy.
“Đứng lên, đừng để mất mặt ở đây.”
Đàm Thiếu Thành vừa khóc vừa cười. “Trông thấy tôi thế này, cô có vui không? Bõ tức không?”
Phong Lan không nói năng gì, chịu đựng mùi rượu nồng nặc trên người Đàm Thiếu Thành, cố gắng đỡ cô ta ra ngoài.
“Chúng ta có duyên với nhau thật, toàn nhìn thấy bộ dạng thảm thương nhất của nhau.” Đàm Thiếu Thành yếu ớt vịn vào cánh tay Phong Lan. “Cô đưa tôi đi đâu?”
“Chị muốn đi đâu? Tôi bảo bảo vệ gọi xe cho chị, biến đi càng xa càng tốt, hôm nay không có ai muốn nhìn thấy chị đâu.” Phong Lan nói không hề giữ kẽ.
Đàm Thiếu Thành gập người nôn ọe, Phong Lan vội vàng tránh ra, Đàm Thiếu Thành lại mềm nhũn gục xuống nền nhà. Đã say đến mức này rồi mà ánh mắt của cô ta vẫn khiến người ta không thể ưng nổi.
“Thế cô nghĩ là tiệc vui hôm nay liên quan đến cô sao? Ha ha, Phong Lan này, trong bụng cô cũng có vuốt mèo chứ? Tôi nhìn thấy cô ngồi bên đó mà tâm thần bất định, vẫn đang nghĩ xem tại sao Đinh Tiểu Dã lại đá cô phải không, đến khóc cũng không khóc nổi nữa hả?”
Phong Lan nghiến răng, coi như không nghe thấy gì, lại lần nữa xốc cái người đang bò trên nền nhà kia lên, rời khỏi phòng vệ sinh. Người say thường rất nặng, Phong Lan đỡ cô ta đi được một đoạn ngắn đã cảm thấy kiệt sức, lại lo lắng đi dọc hành lang gặp phải người quen, bị người ta hỏi nguyên do, đến tai Ngô Giang và Tư Đồ Quyết thì sẽ khiến họ phiền lòng. Vì thế cô đẩy đại Đàm Thiếu Thành vào một phòng VIP nhỏ không người, đỡ cô ta ngồi lên một chiếc ghế, nghĩ xem có nên gọi điện cho Tăng Phi, nhờ anh giúp đỡ hay không.
Đàm Thiếu Thành ngã vật xuống bàn, vẫn cố khiêu khích: “Giả làm người tốt có vui không? Rõ ràng trong lòng cô căm hận tôi… hay là cô muốn thăm dò tung tích của người tình nhỏ từ tôi?”
Phong Lan không hề nổi cáu, tỉnh bơ trả lời: “Nếu không phải vì sợ người khác nhìn thấy dã tâm của chị, tôi lại thèm quan tâm chị chết ở đâu sao? Diễn vai người tốt phải có tài năng hơn vào vai người xấu nhiều. Chị làm cái gì, nói điều gì cũng đều không thể thay đổi được việc chị chỉ là một kẻ đáng thương!”
Đàm Thiếu Thành lấy tay đè lên ngực mình, lớn giọng hỏi: “Phong Lan, cô thấy cuộc sống của tôi thế nào?”
Phong Lan nói: “Người lòng dạ xấu xa lại có tiền, có thời gian, có tâm sự thì hẳn là phải oách hơn người khác rồi.”
“Thế cô cảm thấy cuộc sống của Ngô Giang và Tư Đồ Quyết ra sao?”
“Họ sống tốt hay không liên quan gì đến chị? Họ xứng đáng có ngày hôm nay!”
“Bọn họ sống khá ổn, trong mắt cô cuộc sống của tôi cũng rất tuyệt. Tôi vất vả khổ sở phấn đấu mười mấy năm trời, làm những việc người khác khinh miệt, lấy người mà tôi không yêu, cuối cùng chồng chết đi rồi mới đổi được vật chất, vậy mà vẫn không bì được với họ… Không phải vậy, là do “các người” vừa sinh ra đã có tất cả mọi thứ!”
“Xin chị đấy, đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện vớ vẩn đó mãi, chị không chán nhưng tôi muốn ói rồi.” Phong Lan ngán ngẩm. Tại sao lại có kiểu như vậy, vì mình bất hạnh mà đi ghen tị với hạnh phúc của người khác, luôn tìm mọi cách để kéo tất cả mọi người xuống vũng lầy của cô ta?
“Tại sao tôi không đươc nói? Ngô Giang có bao giờ nói đến chuyện trước đây của chúng tôi không? Tôi nói cho cô biết, cùng một câu chuyện như chó sói và cừu non nói ra thì sẽ khác nhau đấy.” Đàm Thiếu Thành lẩm bẩm nói.
Phong Lan giận quá hóa cười. “Chị không nghĩ mình là cừu đấy chứ?”
“Ai chẳng nghĩ mình là một con cừu vô tội? Ngô Giang và Tư Đồ Quyết không tự chất vấn lương tâm họ xem có làm điều gì tội lỗi hay không?” Đàm Thiếu Thành với tay túm chặt lấy cánh tay Phong Lan, bỗng vô cớ hỏi: “Phong Lan, cô có biết cái gì gọi là “ngày đã hứa” không?”
Phong Lan đẩy tay cô ta ra. “Tôi không uyên bác như chị, tôi chỉ biết “vùng đất hứa”!”
“Thượng đế đã hứa cho người Do Thái xứ Canaan – miền đất chứa đầy sữa và mật, đó chính là “vùng đất hứa”.” Nói đến đây, Đàm Thiếu Thành lộ vẻ buồn rầu hiếm thấy. ““Ngày đã hứa” là tôi tưởng tượng ra có một ngày như thế. Tôi cho rằng người nào thành tâm đợi chờ thì đều xứng đáng có được một ngày như vậy, kết quả tôi đợi được là một lần lấy vợ nữa của anh ấy, nhưng người anh ấy cưới lại là Tư Đồ Quyết.”
“Chị thành tâm sao?” Phong Lan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đàm Thiếu Thành, mỉa mai hỏi.
Đàm Thiếu Thành nhìn Phong Lan chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe. “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Giang, tôi đã yêu anh ấy, cho dù tôi có làm điều gì, trong chuyện này sự thành tâm của tôi không hề thua kém bất cứ người nào.”
Phong Lan không thể phủ nhận điều này. Bao nhiêu năm qua, Đàm Thiếu Thành làm hai từng người mà Ngô Giang yêu. Biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu và xấu xa đã nhân danh tình yêu, thế nhưng với con mắt người trong cuộc, cô ta đã yêu đã yêu chân thành, không gian dối.
“Chị ở lại đây mà “thành tâm” cầu nguyện đi, tôi phải về rồi.” Phong Lan nhận được cuộc gọi của Tăng Phi, chắc cô đi vệ sinh lâu quá mà không thấy quay lại nên anh lo. Phong Lan nói với anh, mình đang đứng ở bên ngoài thì gặp một người bạn nên nói chuyện mấy câu. “Cô nói thêm với Đàm Thiếu Thành: “Đừng làm bản thân thêm thảm hại nữa. Chị yêu anh ấy thì nên buông tha cho anh ấy. Khi nhìn thấy chị, anh ấy sẽ biết ơn chị.”
Đàm Thiếu Thành trầm ngâm giây lát rồi khe khẽ nói: “Đinh Tiểu Dã bảo, tôi không hận cô.”
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, bước chân Phong Lan khựng lại. Cô không muốn đáp lời, sợ sự yếu đuối của mình lộ ra trước mắt Đàm Thiếu Thành.
“Tại sao không hỏi gì chuyện giữa tôi và Đinh Tiểu Dã?” Đàm Thiếu Thành giật giọng gọi Phong Lan đã đi đến bên cửa lại. “Nói thật với cô, kể từ ngày đi khỏi chỗ cô hôm đó, Đinh Tiểu Dã không hề đi với tôi lần nào.”
Phong Lan ngứa họng, quay đầu lại, nói: “Tôi biết.”
Phong Lan chưa bao giờ tin rằng Đinh Tiểu Dã bỏ cô để chạy đến với Đàm Thiếu Thành. Nhưng điều này liệu có quan trọng không? Cô chỉ quan tâm đến chuyện người cô yêu phản bội cô, cho dù vì lý do khó khăn như thế nào đi chăng nữa, điều đó chỉ chứng minh một điều, trong con mắt người con trai đó, cô không đủ quan trọng, ít nhất là chưa đủ quan trọng để được nghe về khó khăn của anh, cùng anh vượt qua mọi sóng gió.
Anh đi rồi, đó là toàn bộ sự thật.
Tư Đồ Quyết từng nói với Phong Lan, chị ấy đã từng yêu một người đàn ông, yêu hơn cả bản thân mình. Người đàn ông đó lại cảm thấy mình không xứng đáng. Anh ta chỉ mong Tư Đồ Quyết mắc sai lầm thiếu sót, chỉ có như vậy, chị ấy mới có thể ở bên cạnh anh ta dài lâu.
Trong tình yêu, người luôn cho rằng mình không xứng đáng thì thực sự không xứng đáng.
Phong Lan cũng nghĩ như vậy.
Cô không thể quên nổi Đinh Tiểu Dã nhưng cũng không thể tha thứ cho sự tuyệt tình của anh ngày hôm đó.
Đàm Thiếu Thành nhìn Phong Lan đứng cách đó không xa bằng đôi mắt say lờ đờ, cô rất giống một người, kiêu ngạo, kiên cường, cố chấp. Đàm Thiếu Thành ghét kiểu người như vậy, nhưng vừa ghen tị với cô, lại không dừng được muốn tiếp cận thân thiết với cô, dường như là để được gần gũi với tất cả những thứ mà mình sinh ra không có được. Không nhớ bắt đầu từ khi nào, Phong Lan đã trở thành người duy nhất Đàm Thiếu Thành có thể thổ lộ cảm xúc thật. Cô ta tốn công sức giằng Đinh Tiểu Dã ra khỏi Phong Lan, ngoài việc để xem kịch vui, phải chăng còn vì lo lắng, sợ Phong Lan mất mát thiệt thòi với một người con trai không rõ gốc gác, lai lịch. Cho dù cô ta chưa bao giờ thừa nhận điều này,
Phong Lan đi tìm một nhân viên khách sạn, nhờ họ đưa Đàm Thiếu Thành lên taxi. Đàm Thiếu Thành biết mai là sinh nhật của Phong Lan, trước khi lên xe, còn cười hỏi cô cảm tưởng thế nào khi bước vào tuổi ba mươi. Phong Lan không thể tưởng tượng nổi người đầu tiên nhắc đến sinh nhật cô lại là Đàm Thiếu Thành. Cô ta cứ động đến chuyện người khác muốn giấu, thảo nào ai cũng ghét.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Ngô Giang và phù rể Trương đều uống gần say, bạn bè hùa vào đòi tìm một chỗ để tiếp tục tụ tập, không thể cứ thế tha cho cô dâu chú rể được. Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho người lớn tuổi của hai họ xong, Tăng Phi đầu trò, cả đám hồ hởi phấn khởi đi tìm tụ điểm để tiếp tục uống rượu vui vẻ.
Trong phòng VIP lớn, Trương Thiên Nhiên và mấy người bạn đang hô hào bắt cô dâu chú rể hôn nhau mọi kiểu. Phong Lan ngồi một góc uống rượu, cười nói với Tăng Phi: “Anh nhìn kìa, Ngô Giang vẫn còn ngượng.”
Tăng Phi cũng cười, nhìn thấy chiếc ly trước mặt Phong Lan lại đã cạn, trước khi cô rót rượu vào, anh liền lấy tay ngăn lại trên miệng ly, khuyên răn: “Uống ít thôi, rượu không phải thứ tốt, uống nhiều sinh chuyện.”
Mặt Phong Lan đầy vẻ ngơ ngác. “Dạo này anh làm sao thế? Ăn chay niệm Phật tập yoga còn chưa đủ kinh khủng sao, đến rượu cũng cai nữa? Lần trước anh lấy chai rượu Tequila hảo hạng của em, sao không bảo là uống rượu sinh chuyện?”
Cô không nhắc đến chai Tequila thì không sao, vừa nghe nhắc đến chuyện đó, sắc mặt Tăng Phi lập tức thay đổi. Chiếc điện thoại di động anh đặt trên bàn rung lên, anh đưa tay bấm tắt luôn. Phong Lan tinh mắt, nhìn ngay được người gọi đến là thần thánh phương nào, trêu chọc: “Làm sao mà không nghe? Đây là lần gọi thứ mấy trong tối nay rồi? Lại giận dỗi gây chuyện à?”
Tăng Phi dị ứng với trò “giận dỗi” này, nói thế rõ ràng là có ẩn ý trong đó. Anh nói: “Anh với trẻ con thì có gì mà phải giận dỗi?”
Phong Lan nghe không vào, mở một chai đưa cho anh, Tăng Phi vẫn kiên quyết không uống.
“Anh trước đây có ngán gì đâu, sợ uống xong làm bậy à?” Phong Lan lại chọc anh.
Tăng Phi phản ứng mạnh mẽ. “Nói năng vớ vẩn!”
“Yên tâm đi, uống say mới hiểu lòng nhau. Anh cũng chẳng phải là chưa bao giờ uống, trò rượu bia này không thể biến tốt thành xấu, biến “không” thành “có” được, nó chỉ là chất xúc tác mà thôi. Những kẻ xong chuyện đổ hết trách nhiệm cho chất cồn đều là bọn khốn nạn!”
Câu nói của Phong Lan khiến mặt Tăng Phi hết chuyển trắng bệch lại sang đỏ bừng, may mà ánh đèn xung quanh mờ ảo, không ai phát hiện ra.
Màn hình lớn hiện ra lời bài hát trong phim Tân bạch nương tử truyền kỳ, Trương Thiên Nhiên ở đầu bên kia nhăn nhó than vãn: “Bài hát vớ vẩn này là ai chọn đấy?”
“Em chọn đấy, làm sao cơ?” Phong Lan giơ micro lên dọa nạt. “Anh bảo ai vó vẩn?”
Trương Thiên Nhiên vội vàng chữa lời: “Em nghe nhầm rồi, anh nói là “thú vị”. Chọn bài này thật là tuyệt vời! Thôi quá hóa nhã mà.”
Phong Lan ấn chiếc micro khác vào tay Tăng Phi. “Anh hát cùng không?”
Tăng Phi có đánh chết cũng không chịu, cô bèn mượn rượu lắc lư nhún nhảy hát theo nhịp nhạc đệm: “Cảnh đẹp Tây hồ tiết tháng Ba, mưa xuân như rượu liễu như khói. Hữu duyên ngàn năm đến gặp mặ