Thôi Yên không phản đối, gật đầu nói: “Tất nhiên, ai chẳng mong bạn trai mình dũng cảm, chín chắn, hấp dẫn, can đảm, lại còn tốt với em nữa chứ.”
“Nếu mà như thế thì một nửa của em sẽ phải giống cậu cả ở thêm điểm “cao tuổi”.” Phong Lan nhận xét.
Thôi Yên cười lúng liếng. “Vậy không tốt sao? Vừa giống bố, vừa giống anh, lại như người yêu, vừa hay mấy thứ này em đều không có.”
“Anh no rồi. Lần sau hai người muốn tám chuyện về chủ đề kiểu như thế này thì tốt hơn hết là tránh xa anh ra.” Tăng Phi không thể chịu nổi nữa, buông đũa xuống.
Phong Lan không để ý đến anh, tiếp tục thăm dò Thôi Yên: “Thế em đã biết rõ là mình muốn tìm kiểu người như thế nào, còn mất công sức mất thời gian vào mấy cậu con trai trẻ nít kia làm gì?”
Thôi Yên và nốt mấy miếng cơm còn lại trong bát, lát sau mới trả lời Phong Lan: “Em thích được người ta yêu em và cũng muốn được đường đường chính chính yêu người ta.”
Đúng lúc này, Đinh Tiểu Dã bưng đĩa rau muống xào măm tôm bếp vừa làm xong lên. Lúc Thôi Yên ngẩng đầu nhìn anh, sững sờ dừng cả đũa đang gắp lại.
Tăng Phi tinh ý nhận ra sự tĩnh lặng từ xung quanh, cũng ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Dã, ban đầu cũng thấy hơi lạ nhưng phản ứng lại được ngay.
Đinh Tiểu Dã đặt đồ ăn xuống bàn rồi quay người bước đi.
“Các cô thích kiểu người như vậy hả?” Anh chỉ vào lưng Đinh Tiểu Dã, hỏi.
Thôi Yêu rất nhanh đã quay về vẻ mặt tươi cười. “Đàn ông đẹp trai ưa nhìn ai mà không thích chứ? Đúng không chị Phong Lan?”
“Ừm…Hả, đừng có lôi chị vào!” Phong Lan chối phắt.
Tăng Phi không thể tiếp tục chịu đựng được các cô nữa, rút tiền ra đặt trên bàn. “Tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục đi.”
Thôi Yên vội vàng túm lấy tay áo của anh, nũng nịu rất kịch. “Đừng mà! So với khuôn mặt non nớt của bọn họ, cháu thích dung nhan phong trần dãi dầu nắng mưa của cậu hơn nhiều…”
“Biến!” Tăng Phi cười mắng. Anh dường như nhớ ra việc gì đó, vội vàng r axe lấy một túi giấy đưa cho Thôi Yên. “Dì bảo cậu đưa cho cháu. Cậu về công ty trước đây, cháu cũng đừng có suốt ngày ngồi lê ở đây, ảnh hưởng đến việc bán hàng của người ta.”
“Vâng ạ, cậu đi đi.” Thôi Yên và Tăng Phi chào nhau. Tiễn cậu đi xong, cô đột nhiên lấy một món đồ nhỏ từ trong ba lô ra, trao cho Phong Lan như thể dâng báu vật.
“Chị Lan, cái này là tự tay em làm, tặng chị đấy, không được chê!”
Phong Lan nhận lấy, là một con thỏ nhỏ được kết bằng hạt, làm móc đeo chìa khóa, không tinh xảo lắm nhưng cũng khá xinh xắn.
“Cám ơn em nhé! Chị chưa bao giờ tặng em cái gì, ngại quá đi mất.” Phong Lan khách khí nói.
“Em hay đến đây, chị không thấy phiền là tốt với em lắm rồi.” Thôi Yên cười, lúc này mới chầm chậm mở túi giấy ban nãy ra, bên trong là mấy gói hạt óc chó ngào đường. Cô chỉ nhìn qua rồi đẩy về phía Phong Lan, nói: “Hay là chị cầm cả lấy mà ăn.”
Phong Lan ngạc nhiên. “Tại sao phải khách khí thế? Dì em mua cho em, sao lại đưa cho chị?”
Thôi Yên lại cười, nói: “Chị tin là của dì em mua cho em thật à? Dì với bà ngoại và Khang Khang đi dạo phố, nếu thật sự định mua cho em, sao không đưa cho Khang Khang mang về? Dì làm sao biết được Tăng…cậu Tăng Phi sẽ gặp em chứ?”
Phong Lan nói: “Cô bé này tuổi đời còn nhỏ mà suy nghĩ già dặn quá. Em nghĩ quá rồi.”
Thôi Yên lắc đầu, nói: “Dì em không hề biết em thích hạt óc chó. Thật ra em cũng chẳng thích lắm. Chả là vì trước đây rất lâu rồi nhà em được người ta tặng cho một hộp, lúc đó em còn nhỏ, em và Khang Khang đã đánh nhau tranh phần.”
“Rồi dì mắng em à?”
“Không ạ.” Thôi Yên vẫn lắc đầu. “Dì không nói gì cả. Nhưng từ đó trở đi những món gì mà Khang Khang thích đều không xuất hiện trước mặt em nữa, trừ phi Khang Khang xấu tính tự lấy ra để trêu ngươi em.”
“Em thấy họ đối xử với em không tốt à? Phong Lan hỏi.
Thôi Yên vội vàng phủ nhận. “Không không, chị đừng hiểu lầm. Cả nhà họ đều rất tốt. Dì em tuy có ác khẩu một tí nhưng cực kỳ tốt bụng. Dượng em, chính là bố Khang Khang, lại càng tốt, bà ngoại cũng rất tốt với em. Mọi người đều chưa bao giờ đối xử tệ với em, được lớn lên trong gia đình như thế là phúc phận của em. Họ không phải là có tình thiên vị, vì theo bản năng thì máu mủ ruột rà ắt phải gần gũi hơn rồi, họ chỉ là vô tình bộc lộ ra mà thôi. Chị cũng biết đấy, ở cùng nhau từ sáng đến tối, họ không thể lúc nào cũng nhớ được phải để ý đến cảm nhận của em. Chị tin em đi, em không hề để ý chuyện đó đâu. Khi đến sống ở nhà họ, em đã gần mười bốn tuổi, họ chịu cho em ở đã là tốt lắm rồi, em tự biết mình đối với họ không thể thân thiết như Khang Khang. Em nhắc đến những chuyện này chỉ là muốn nói, cậu Tăng của em…” Cô dừng lại, nhìn Phong Lan, nói: “Em xin lỗi, thực ra em không thể quen được việc phải gọi bằng cậu, thôi cứ gọi tên nhé, Tăng Phi không phải là người ngoài, em không cần phải giả vờ trước mặt chị. Từ khi biết em và Khang Khang đánh nhau vì hạt óc chó, Tăng Phi thường xuyên mua hạt óc chó cho em ăn. Thật ra ngay từ đầu em cũng có thích ăn đâu, lần duy nhất đánh nhau với Khang Khang đó là do em chưa hiểu chuyện, cái gì cũng so bì với Khang Khang, Tăng Phi không biết những chuyện đó, mỗi khi thấy em buồn, Tăng Phi đều mau cho em, em ăn nhiều đến mức buồn nôn rồi. Nhưng em cũng không muốn nói, vì Tăng Phi thật lòng tốt với em. Trong lòng em, Tăng Phi mới là người thân và chỗ dựa duy nhất…”
“Chị hiểu rồi.” Phong Lan bình thản nói. “Em coi chị là kẻ xâm phạm.”
Thôi Yên trầm tư hồi lâu rồi tiếp tục nói: “Thật ra em rất thích chị, nói chuyện với chị rất thoải mái dễ chịu.”
Phong Lan liền nói thẳng: “Em cũng nghe tin chị “lại” đi gặp mặt Tăng Phi một lần nữa phải không? Lần này dì Tăng Văn và bà ngoại em cũng đến, họ quyết tâm thực hiện ý đồ hợp tác chị và Tăng Phi.”
“Em biết chị sẽ không chấp nhận.” Thôi Yên nói rất nhanh. “Mọi người đều không hề biết giữa chị và Tăng Phi chỉ là quan hệ bạn bè nên mới gán ghép hai người với nhau.”
Trong lòng Phong Lan gờn gợn, cô cảm thấy có điều gì đó bất thường. Cô quyết định thế nào là một chuyện, còn có chấp nhận sự sắp xếp của con tiểu hồ ly Thôi Yên này thì lại là một chuyện khác.
Phong Lan nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không thể nói là “ép buộc”, chị vẫn đang xem xét…”
Thôi Yên cười. “Chị Lan, em nói với chị lời tâm sự chân thành của em, chị cũng không nên dùng những luận điệu che mắt thiên hạ để lừa em. Chị không thể cùng với Tăng Phi được, chị không thích Tăng Phi, Tăng Phi cũng không thích chị!”
“Anh ấy không thích chị sao?” Phong Lan khoanh hai tay trước ngực. “Anh ấy nói với em thế à? Đâu thể thế được. Em có biết câu chuyện kết hôn lần này là do ai khởi xướng không? Không phải bố mẹ chị, cũng không phải là người nhà anh ấy, chính anh ấy đã chủ động yêu cầu đấy.”
Thôi Yên mặt trắng bệch nhưng ngay lập tức kiểm soát được cảm xúc của mình, cô trấn tĩnh nói: “Em biết tại sao Tăng Phi lại làm thế. Chị Lan, chị định lấy một người chị không yêu thật sao?”
Phong Lan tiến lên trước, thấp giọng nói: “Chị nói cho em biết một bí mật nhé, nụ hôn đầu đời của chị là với cậu Tăng Phi của em đấy…Nhiều năm trôi qua rồi, bây giờ nghĩ lại, cảm giác vẫn rất tuyệt.”
“Không thể như thế được.” Thôi Yên dù có tính toán mưu mô đến mấy, nhưng thực chất vẫn còn trẻ người non dạ, sững người lại, lạc giọng nói: “Em chưa bao giờ nghe Tăng Phi kể.”
“Cho nên, không phải chuyện gì anh ấy cũng nói với em. Trong lòng anh ấy, em vẫn chỉ là đứa trẻ con.” Phong Lan nói.
Thôi Yên định thần lại, bĩu môi cười. “Trẻ con? Có lúc Tăng Phi không dám nhìn vào mắt em đấy!”
“Em nên biết lúc đấy trong lòng anh ấy đang nghĩ đến ai!”
Một tia căm hận lóe lên rất nhanh trong mắt Thôi Yên, mang theo cả nỗi buồn ai oán trong một khoảnh khắc. Phong Lan có chút không đành lòng. Đây là lần đầu tiên cô quan sát Thôi Yên một cách tỉ mỉ. Thôi Yên không xinh đẹp mỹ miều nhưng các đường nét đều rất thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn. Khi cô ấy nghiến răng trợn mắt, thật ra lại khiến người ta thấy thương hơn lúc cố nặn ra nụ cười. Nghe nói mắt mày Thôi Yên rất giống mẹ đẻ của cô ấy, nói như vậy, Phong Lan dường như càng hiểu rõ hơn lý do tại sao Tăng Phi lại luôn canh cánh lo âu sau cái chết của mẹ Thôi Yên như thế.
“Cho dù không có chị can dự đi chăng nữa, em có nghĩ là em có cơ hội với Tăng Phi không?” Phong Lan nghiêm túc hỏi Thôi Yên. Nếu như là Tăng Phi của năm đó, có thể đáp án sẽ khác đi nhưng chính bởi vì Thôi Yên hôm nay ngồi ở đây, ngay thẳng rành mạch bộc lộ sự phụ thuộc vào Tăng Phi nên Tăng Phi mới có dáng vẻ như ngày hôm nay.
Thôi Yên có kiềm chế để không rơi nước mắt. “Em sẽ chứng minh cho chị xem.” Cô cúi xuống thu dọn túi xách của mình, khi ngẩng lên đã kịp nặn ra được một nụ cười. “Không có gì là không thể, chị Lan ạ. Chị có biết Hán Huệ Đế Lưu Doanh đã lấy cháu gái của ông là Trương Yên không? Tên em và tên bà ta cũng có một chữ giống nhau đấy.”
Phong Lan cảm thấy khá nực cười, tiểu hồ ly bị ép quá đà thì có thể lấy bất cứ thứ gì ra làm công cụ khiêu khích. Phong Lan đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay lạnh ngắt của Thôi Yên, dịu dàng nhắc nhở: “Cho nên Trương Yên đến lúc chết vẫn là trinh nữ.”