, cô không thể để một cậu bé ngoan ngoãn học đòi cái xấu được. Phong Lan miên man suy nghĩ, đặt túi xuống, lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh. Tối nay cô uống khá nhiều rượu, đỗ xe xong, thả lỏng tinh thần được một chút thì men rượu bắt đầu ngấm, bước đi bồng bềnh như trên mây. Phong Lan đẩy cánh cửa vệ sinh đang khép hờ, vì đang say không ước lượng được lực sao cho vừa mức nên cửa kính bị va mạnh vào tường, âm thanh phát ra khiến cô hoảng sợ, run bắn người. Sau khi bình tĩnh lại, cô bỗng thấy vui lên, hơi men làm người ta thật hưng phấn.
Phong Lan bật cười khanh khách, bước vào phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh đang có người. Là đàn ông! Anh ta cao hơn Khang Khang một cái đầu, hai tay đang giơ khăn tắm để lau tóc, im lặng nhìn cô, sắc mặt lạ lùng.
Lần này Phong Lan không bị giật mình nữa, cô vịn một tay vào khung cửa, nhớ ra gương mặt này là của cậu nhân viên phục vụ mới đến làm ở nhà hàng. Đầu tóc anh ta vẫn còn ướt rượt, có vẻ như vừa tắm gội xong, thảo nào trong tiệm vẫn còn ánh đèn, ban nãy cô quên không thắc mắc chuyện này.
Nếu như nãy giờ anh ta vẫn đứng ở đây, phỏng chừng là đã bị sốc vì tiếng cười khó hiểu và kinh dị của cô. Nói thật là Phong Lan cũng không biết vì sao mình lại cười, mà chính vì vậy nên cô càng cảm thấy buồn cười hơn. Một cô gái nửa đêm chạy vào phòng vệ sinh, vô duyên vô cớ cười khanh khách, có điều gì có thể kỳ cục hơn thế? Nghĩ đến đó, cô lại vịn vào khung cửa, cười gập cả người lại.
Cô không biết mình cười trong bao lâu, chỉ biết mãi không dừng lại nổi, nước mắt sắp trào ra đến nơi. Đinh Tiểu Dã đứng cạnh bồn rửa mặt đầu hàng trước, anh bỏ chiếc khăn tắm trên đầu xuống, cất lời: “Hay tôi ra ngoài trước nhé?”
“Được thôi.” Phong Lan đứng thẳng người lên, nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt. Cô đợi một lát, anh ta vẫn không nhúc nhích. Cô nhớ ra mục đích của việc quay lại cửa hàng, vẫy vẫy một ngón tay, nghiêm mặt nói. “Đến lượt tôi, tôi không quen dùng chung phòng vệ sinh với đàn ông…Ý tôi là dùng cùng một lúc, nhất là lúc đi vệ sinh.”
Đinh Tiểu Dã rất nghe lời, anh nói: “Thế thì chị phải nhường trước.”
Nhường? Nhường gì cơ? Phong Lan ngẩn người, giật mình nhận ra một tay mình vẫn chống lên cửa, trông giống hệt như Mẫu Dạ Xoa đứng chắn trước cửa phòng vệ sinh.
“Ồ. Xin mời.” Phong Lan đứng thẳng người, cố gắng cử động với dáng vẻ thanh lịch nhất để anh ta có thể thoát ra khỏi phòng vệ sinh. Khi anh ta lách ngang qua cô, để thể hiện phong độ bà chủ của mình, cô cố tìm một câu nói đùa để xua tan vẻ lúng túng: “Đừng đứng trước cửa nhìn trộm đấy!” Cô cười.
Đinh Tiểu Dã khựng lại, Phong Lan buồn rầu phát hiện ra hình như anh chàng này hơi thiếu tính hài hước.
Một phút sau, Phong Lan bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô nôn khan vài tiếng, không tống ra được thật khó chịu. Cô vịn tường đi về phía khu phục vụ khách ăn uống rồi ngồi phịch xuống, chống tay lên trán, ngồi im bất đồng.
Đinh Tiểu Dã không biết trốn vào góc nào rồi. Tại sao giờ này mà anh ta vẫn ở cửa hàng? Chắc hẳn đây là ý tưởng của Lưu Khang Khang. Lúc này Phong Lan cũng không còn sức để truy xét việc này nữa. Cô khàn khàn cất tiếng: “Làm ơn lấy cho tôi cốc nước.”
Không có ai đáp lời, trong lúc cô đang nghĩ có lẽ chỉ còn một mình mình ở trong nhà hàng trống trải này thì một cốc thủy tinh đã được đặt xuống trước mặt cô. Phong Lan cầm lên uống, ngay lập tức kêu toáng lên: “Tôi chết bỏng rồi!” Sau đó cô ngẩng mặt, nhìn thấy Đinh Tiểu Dã ở cách đó mấy bước, cô liền phồng miệng thổi phì phì, vô cùng tức giận. “Cậu không có não à? Tôi cần nước ấm, không phải nước nóng, cũng không phải nước lạnh, hiểu không? Cậu có hiểu không!”
“Đợi một chút.” Đinh Tiểu Dã nhanh chóng đi lấy rồi quay lại, lúc này nhiệt độ nước vừa phù hợp.
Phong Lan uống mấy hớp, đặt cốc xuống rồi nhìn anh ta, nhận ra anh ta đang đứng ở góc tối, mà mắt cô đã mơ màng vì say. Anh ta trông như một chiếc bóng, không gần không xa, Có vẻ như cơn thịnh nộ vừa đột nhiên bộc phát của cô khiến người ta phải sợ hãi lảng tránh.
“Cậu cũng thấy tính tình của tôi rất khó chịu phải không?” Phong Lan gắng gượng đứng dậy, lảo đảo, may mà vịn được vào cạnh bàn. Đinh Tiểu Dã không hề nhúc nhích. Cô định đứng thẳng lên rồi dạy dỗ cho anh ta một bài, thử đến lần thứ hai thì bị đôi giày cao mười phân đánh bại, trẹo chân, “uỳnh” một tiếng, cả người ngã sõng soài ra đất.
Hai tay cô chạm đất, nền nhà rất mát mẻ, sự mát lạnh tạo cảm giác dễ chịu thoải mái ngoài mong đợi, khiến cô ao ước được nằm luôn tại đây ngủ một giấc thật dài. Lần này thì anh chàng nhân viên của cô cuối cùng cũng phát huy “tinh thần phục vụ”, bước đến đỡ cô lên, đặt ngồi lại vị trí cũ, giống như khuân một bao tải vậy.
Lúc ở gần sát anh ta, Phong Lan cố tình hít mạnh một hơi, cười nói: “Không có mùi sữa ngựa, cũng không có mùi thịt dê.Chắc chắn là dùng dầu gội đầu của Lưu Khang Khang rồi. Lần trước có lẽ tôi đã nhận xét sai, thật ra mùi này cũng không bị “nữ tính” cho lắm.”
Phong Lan cảm thấy cho dù đã say mà mình vẫn quá kiêu ngạo, nhưng ít ra cô đã không nói: “Đó là mùi vị đặc trưng của trai trẻ.”
“Không thích nói chuyện này sao?” Sự yên lặng của đối phương khiến Phong Lan cảm thất mất hứng, cô khảng khái nói. “Cậu cũng có thể ngửi mùi trên người tôi.”
“Mùi thuốc diệt côn trùng và mùi hôi của rượu.” Đinh Tiểu Dã đã cho cô một câu trả lời thẳng thắn.
Một lần nữa Phong Lan cảm thấy bị xúc phạm, cô đập mạnh tay xuống bàn, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn không quên lớn tiếng quát: “Thuốc diệt côn trùng nào? Là Coco Mademoiselle!”
Cô vẫn không trông thấy rõ vẻ mặt của Đinh Tiểu Dã thể hiện ra sao, nhưng linh cảm của cô cho biết chắc chắn lúc này anh ta đang nghĩ cô rất nực cười, bởi bản thân cô cũng nghĩ như thế.
“Chứ không phải là mùi rất nữ tính sao?” Cô thều thào hỏi, dường như quả đấm giáng xuống bàn xong vừa xong đã làm cạn kiệt toàn bôj sức lực của cô. “Cậu không đồng ý à? Rất nhiều người nói thế mà! Tối nay, ngay cả bạn trai của tôi cũng bảo tôi là “nữ thần” của anh ấy.”
“Thế á?” Giọng nói của anh đầy vè hoài nghi.
“Tất nhiên.” Cô tiếp tục tự hỏi tự trả lời, Phong Lan bắt đầu cao hứng, để chứng mình lời mình vừa nói, cô cởi giày cao gót, lấy gót giày gõ lên mặt bàn, tiếng lách cách vang vọng trong không gian tĩnh lặng. “Anh ấy bảo mỗi khi nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi là cảm thấy lo lắng, căng thẳng. Cậu nói xem, bây giờ cậu có thấy căng thẳng không?”
Cô gõ theo nhịp, nhìn chằm chằm vào con người duy nhất đứng cạnh mình, như thể nghe được tiếng thở dài khe khẽ.
“Căng thẳng.”
“Cậu cũng thấy căng thẳng à? Tức là anh ấy không nói dối tôi. Thảo nào tôi vừa quay đi, anh ấy đã cưới một cô gái khác.” Phong Lan nắm chặt lấy chiếc giày của mình, cười rồi hỏi. “Cậu có biết Phùng Oánh là ai không? Là vợ của người yêu cũ của tôi. Tôi cứ tưởng cái gì tôi cũng hơn cô áy, kỳ thực thì cô ấy trẻ hơn tôi, tướng mạo không xấu, ngực cũng không bé hơn tôi. Cậu có thích con giá mè nhưo vô lối không? Như tôi bây giờ vậy…Trông cậu có vẻ không thích, nhưng người yêu cũ của tôi lại thích, tôi cứ nghĩ đàn ông ai cũng như nhau cơ.”
Giọng Phong Lan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cả người cô đổ ngục cuống bàn.
“Này này! Chị đừng có ngủ ở đây chứ!”
Tiếng nói lúc xa lúc gần khiến Phong Lan khó chịu, cô giơ tay phẩy phẩy như xua ruồi, liền bị kéo xốc dậy. “Chị tỉnh lại đi, hay là tôi gọi điện cho Khang Khang nhé?”
“Khang Khang? Khang Khang rất thích cậu…làm người khác thích cũng không phải là điều hay” Phong Lan càng nói càng linh tinh lộn xộn. “Anh ấy bảo lời chúc của tôi rất quan trọng đối với anh ấy, cho nên tôi chúc anh ấy có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, hói đầu phát tướng, Trong lòng tôi thực sự nghĩ như vậy.”
Lại một tiếng thở dài khe khẽ.
“Tôi đưa chị ra bắt taxi.”
Phong Lan được Đinh Tiểu Dã dìu, loạng choạng đi ra đến cửa, sau đó liền đẩy anh ra. “Cậu là ai vậy?”
Cô cố gắng nhìn anh cho thật rõ.
“Không quen. Nhưng cũng chẳng sao, cậu là kiểu người tôi thích.” Cô lắc lư xoay tròn một vòng, cười rồi hỏi. “Màu xanh lam rất hợp với tôi phải không?”
Cô ghé sát vào mặt anh, biểu hiện trên mặt anh vô cùng phức tạp.
“Phải nghĩ lâu đến thế sao?”
“Tôi đang nghĩ không biết có nên nói với chị không.”
“Cái gì?”
“Váy của chị…”
“Không đẹp sao?”
“Sờ mông chị xem.”
“Đồ lưu manh!”
“Chị cứ tự sờ đi.”
Phong Lan tức giận quắc mắt nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời sờ vào mông mình xem sao. Ban đầu không nhận ra điều gì khác thường, sau đó cô mới thét lên. Một góc gấu váy của cô bị mắc vào cạnh quần lót – một mảnh rất lớn, điều này có nghĩa là…
Phong Lan kéo xuống rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất như một con chim đà điểu, gió đêm thổi đến, như mang lại một liều thuốc mạnh, khiến men rượu đã ngấm sâu cũng tỉnh đến phân nửa. Anh ta phát hiện ra từ lúc nào? Từ khi cô ra khỏi phòng vệ sinh ư? Hay là khi cô xoay vòng vòng? Cuộc đời dài hai mươi chín năm tám tháng của cô, ngoài lần khiêu vũ thời trung học bị tuột dây đeo vai của váy ra, chưa gặp tình huống nào mất mặt như thế này. So sánh ra thì việc người yêu cũ đi lấy vợ chẳng có gì đáng xấu hổ cả, bỗng nhiên cô không còn cảm thấy phiền muộn về chuyện đám cưới ngày mai nữa, nhờ cảm hứng chết tiệt này.
“Chị đứng lên, đừng ngồi ở đây.”
Đing Tiểu Dã hồn nhiên vỗ vào vai “con đà điểu”. Phong Lan lại hét lên như phải bỏng. đứng lên bỏ chạy, bộ dạng dứt khoát mạnh mẽ, chẳng có vẻ gì là say khướt.
Cô chạy được một đoạn xa mới dừng lại, giày cao gót siết vào chân rất đau. Cô bắt đầu hồi tưởng ban nãy váy bị vén lên cao đến đâu, liệu anh ta đã nhìn thấy phần nào, đáp án hiện ra sinh động đến mức khiến cô sẽ phải ghi nhớ suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời mình.
Phong Lan vừa đi vừa miên man suy nghĩ, có tiếng bước chân khe khẽ vọng tới. Cô không chú ý, đột nhiên chiếc túi nhỏ đeo trên vai bị kéo lại, còn cô bị đẩy mạnh, ngã dúi về phía trước. Cô ngã sõng soài xuống mặt đất mới nhận ra không phải là Đinh Tiểu Dã đang đùa cô, người vừa xông đến có dáng thấp bé gầy còm. Vì cô ngã xuống đất trong tư thế một bên người nằm đè lên túi nên thằng oắt nọ liền phi đến, giơ tay định giằng lấy cái túi.
Đến lúc này thì Phong Lan hoàn toàn tỉnh rượu, cô ý thức được mình đã gặp phải bọn cướp giật, bản năng khiến cô cố sống cố chết túm chặt lấy quai túi xách, tên cướp cũng nhất quyết không buông tay, Phong Lan sợ hãi hoảng loạn, hai bên bắt đầu giằng co kịch liệt.
Bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, hai bên đang vật lộn đều giật mình sợ hãi, Phong Lan vừa buông long tay, tên cướp liền không bỏ lỡ cơ hội, giật lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phong Lan không kịp mở miệng kêu cứu. Cô thất thần ngồi xuống vệ đường nhìn về phía có tiếng động, chiếc thùng rác hình trụ bị đổ ở lề đường, một bóng người cao cao dưới ánh đèn có dáng hình khá quen thuộc. Anh ta từng bước tiến lại gần, không phải Đinh Tiểu Dã thì còn ai vào đây.
Đến khi Đinh Tiểu Dã đỡ cô đứng dậy, cô vẫn chưa hoàn hồn. Không chỉ vì cô vừa trả qua một cơn sợ hãi, mà còn vì tri giác đang nhắc nhở cô có gì đó không đúng ở đây. Lúc cô bưng mặt chạy ra khỏi nhà hàng, Đinh Tiểu Dã hẳn đã đi theo cô. Sau khi sự việc phát