Khi hai người nằm thẳng trên giường lớn, bàn tay của Tưởng Hạo Ân đi tới giữa chân Thư Dư, trên dưới vuốt ve chổ tơ lụa, tiếp tục không an phận hướng về phía chỗ tư mật ấm áp kia.
Tưởng Hạo Ân như thường lệ nhanh chóng cởi quần áo trên người của hai người, môi hắn hôn mỗi một da thịt trên người nàng, lưu lại vô số hồng ấn.
“Cảm thụ nó….” Hắn kéo tay nàng, khiến nàng cầm nam căn khoẻ mạnh dưới thân của hắn.
Cảm xúc cứng chắc làm Thư Dư cảm thấy ngượng ngùng cho dù bọn họ đã phát sinh qua vô số lần quan hệ thân mật nhưng đối mặt với dáng vẻ hai người trần truồng, Bạch Thư Dư vẫn cảm thấy nóng lên.
“Chà xát nó….” Chỉ là cầm chặt đã không cách nào thỏa mãn Hạo Ân, hắn tiếp tục yêu cầu kích thích càng nhiều.
Bạch Thư Dư nghe lời trên dưới bao lấy nam tính vĩ đại dâng trào kia, mỗi khi nàng cầm chặt vật dư thừa nóng lên, cổ họng Tưởng Hạo Ân sẽ rống lên một tiếng, điều đó khiến Bạch Thư Dư cảm thấy thú vị đồng thời càng chuyên tâm chạm nó.
Kỹ xảo của nàng không thuần thục, động tác không lưu loát lại đủ để có thể đem dục vọng mãnh liệt của hắn đẩy đến cực điểm, làm hắn phát cuồng.
Chỉ thấy biểu tượng nam tính kiên cường kia trong tay nàng trở nên càng cường tráng, Tưởng Hạo Ân cũng nhanh chóng nhịn không được dục vọng đầy ngập bản thân.
Hắn ngăn chặn Bạch Thư Dư, ngón tay dò xét vị trí nữ tính đã sớm ướt đầu ngón tay dài nhỏ hành lang nữ tính của nàng cảm nhận trong đó căng chặt, hai vách thịt nóng và ẩm ướt khiến hài lòng, nàng đã vì hắn chuẩn bị rất tốt.
Hắn kéo cao hai chân của nàng, để cho nó phân công nhau kẹp vào thắt lưng của hắn, nam nam dưới thân ở bên ngoài hoa huyệt của nàng cọ xát, khiến cho nước ở nơi riêng tư xinh đẹp càng thêm nhiều.
Bạch Thư Dư nhịn không được nâng cơ thể lên nghênh hướng hắn, yêu cầu hắn đến thỏa mãn trống rỗng trong cơ thể của nàng.
“Muốn sao?” Nhìn nàng bởi vì dục vọng mà gương mặt thấm hồng, Tưởng Hạo Ân dường như xấu xa hỏi.
“Ừ, em nghĩ muốn….” Hai mắt sương mù Bạch Thư Dư khẩn cầu nhìn phía trên Tưởng Hạo Ân.
“Kêu tên của anh.”
“Hạo Ân, em nghĩ muốn anh….” Bạch Thư Dư kéo đầu của hắn, chủ động dâng lên nụ hôn nóng bỏng.
Tưởng Hạo Ân đong đưa một cái, đem to lớn dưới thân đã sớm ngẩng cao tiến quân thần tốc đưa vào trong cơ thể của nàng….
“Ân….” Khi hai vách thịt thực khẩn cấp chặt chẽ hấp trụ hắn, tương tương ân cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ.
Theo nỗ lực mạnh mẽ mà mạnh mẽ của hắn, Bạch Thư Dư cũng lay động vòng eo theo hắn, giữa hai người không hề có kẽ hở, chặt chẽ tương liên cùng một chỗ.
Dưới thân chặt chẽ cực nóng kích thích hắn, hắn nâng chân của nàng lên, gác ở đầu vai của chính mình khiến hắn tiến vào một lần so với một lần càng sâu càng mãnh liệt.
“Ân… Ân….” Cao trào một sóng một sóng tới, khiến Bạch Thư Dư nhịn không được ngâm kêu.
Sau khi co rút vô số lần, Tưởng Hạo Ân trong cơ thể nàng bắn ra mầm móng nhiệt tình…
“Em rất yêu anh….”
Sau khi luật động chấm dứt, nam căn của hắn còn ở lại trong cơ thể của nàng, lúc này hai người chặt chẽ ôm nhau, nhìn người yêu dấu trước mặt Thư Dư kiềm chế không được tình cảm nói.
Nghe thấy những lời này, Tưởng Hạo Ân cả người có chút sửng sốt.
Yêu… Chữ này đối mà nói đã từng là trách nhiệm không chịu nổi nhưng hôm nay từ trong miệng Bạch Thư Dư nói ra, hắn lại không có chút chán ghét, ngược lại bị cảm động.
“Anh biết.” Tưởng Hạo Ân sờ sờ tóc Bạch Thư Dư, hắn vẫn không cách nào đem ba chữ kia đơn giản từ trong miệng nói ra, nhưng hắn tin tưởng có một ngày tin tưởng vậy là đủ rồi, hắn nhất định có thể cho Thư Dư nàng một đáp án.
Hắn không nói gì làm Bạch Thư Dư có chút thất vọng, nhưng hôm nay hắn xin lỗi đã vì nàng một chút cũng không có tin tưởng, nàng tin tưởng trong lòng Hạo Ân nàng giữ vị trí hết sức quan trọng, vậy là đủ rồi.
“Em có đói bụng không?” Hắn quan tâm hỏi.
“Anh còn không có ăn cơm sao? Em sẽ đi chuẩn bị.” Thư Dư đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trên giường bò xuống, nhưng Tưởng Hạo Ân nhanh hơn một bước ngăn nàng lại.
“Không cần phiền phức, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.” Tưởng Hạo Ân xoa xoa khuôn mặt của Bạch Thư Dư, vừa mới trải qua một phen vận động kịch liệt, tiêu hao rất nhiều thể lực, hắn thực sự không nỡ lại làm cho nàng vào nhà bếp bận rộn.
“Anh muốn dẫn em ra ngoài?” Bạch Thư Dư vui vẻ dương cao giọng.
“Ừ.” Thấy nàng vui vẻ, Tưởng Hạo Ân cảm thấy áy náy, Bạch Thư Dư đem tâm tư toàn bộ để trên người hắn mà hắn nàng cái gì? Sau này phải tốt với nàng mới được.
Vì vậy Bạch Thư Dư thay đổi bộ âu phục giản đơn, trang điểm trang nhã cao hứng bừng bừng cùng Tưởng Hạo Ân ra ngoài.
Nhà hàng rất hữu tình, Tưởng Hạo Ân và Bạch Thư Dư chia xẻ bữa cơm rất hạnh phúc.
“Anh chưa từng có hảo hảo mang em ra ngoài ăn cơm lần nào, em có oán ta không?” Trông thấy dáng vẻ Thư Dư vui vẻ kia, Hạo Ân cảm giác sâu sắc bản thân nỗ lực quá ít.
Bạch Thư Dư vội vàng lắc đầu nói: “Không, anh đối với em đã tốt lắm rồi.”
Bạch Thư Dư cho tới bây giờ sẽ không một nữ nhân lòng tham không đáy, không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần có hắn làm bạn thì nàng cảm thấy mỹ mãn rồi.
“Thư Dư… Rất xin lỗi. Trước đây anh từng vô tình đối đãi với em như vậy, trên người anh đã từng phát sinh chuyện khiến anh rất khó tin tưởng người khác, em là người phụ nữ đầu tiên làm anh động tâm, anh sẽ không phụ lòng của em.”
“Cảm ơn anh….” Nghĩ đến sự thay đổi của hắn, Bạch Thư Dư lại lần nữa cảm động muốn rơi lệ.
“Làm sao hốc mắt lại đỏ? Anh chộc giận khiến em không vui sao?” Thấy dáng vẻ Bạch Thư Dư hốc mắt đỏ lên muốn rơi lệ, Tưởng Hạo Ân khẩn trương hỏi.
“Không, không phải… Em là vui mừng quá mà khóc thôi….” Sự khẩn trương của Tưởng Hạo Ân làm Thư Dư hết khóc mỉm cười.
“Cô gái ngốc, sau này anh sẽ không cho em khóc nữa đâu.” Cầm tay của Bạch Thư Dư, Tưởng Hạo Ân cảm ơn trời xanh ban tặng cho hắn một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy.
“Ừ, em tin tưởng anh.” Lau đi lệ ở khóe mắt, Bạch Thư Dư mạnh mẽ gật đầu.
Đột nhiên, ánh mắt của Tưởng Hạo Ân bình tĩnh lại, con mắt ôn nhu lúc đầu trở nên tối đen, âm trầm.
“Làm sao vậy?” Thấy Tưởng Hạo Ân không bình thường, Bạch Thư Dư khẩn trương hỏi.
“Không có gì, chỉ là oan gia ngõ hẹp.”
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Bạch Thư Dư trông thấy Diêm Tử Thông và Lạc Tố Trinh hai người nàng không muốn gặp mặt nhất, đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra nàng.
“Chúng ta đi thôi….” Nhìn thấy bọn họ, sự ngon miệng của Bạch Thư Dư giảm đi.
“Anh nghĩ em cũng không muốn theo chân bọn họ chạm mặt.” Vì vậy Tưởng Hạo Ân quan tâm dắt Bạch Thư Dư muốn rời khỏi nhà hàng.
“Hừm.. Không nghĩ tới gà rừng cuối cùng là bay lên đầu làm phượng hoàng rồi!” Ngay cùng lúc bọn họ rời đi, Lạc Tố Trinh nhanh hơn một bước đi tới trước mặt bọn họ, con mắt không có hảo ý của bà ta trên dưới quan sát bạch sách dư một hồi lâu, chua ngoa nói.
“Không ngờ [ Diêm Hải tập đoàn] cũng nhanh về sở hữu của ta rồi, các ngươi lại còn có swk nhàn rồi ở chỗ này dùng cơm.” Một mặt Tưởng Hạo Ân cùng Lạc Tố Trinh gương súng khẩu chiến, một mặt vẫn cầm chặt tay Bạch Thư Dư, cho nàng tin tưởng không gì sánh được.
“Tưởng Hạo Ân, ngươi làm được rất tuyệt, ngươi căn bản vốn là muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết!” Nhìn bóng dáng Bạch Thư Dư và Tưởng Hạo Ân thân mật, trái tim ghen ghét khiến cho Diêm Tử Thông cũng đem hoả lực chuyển hướng đến hắn.
Tưởng Hạo Ân dương cao mi, dáng vẻ giống như đối với lời của hắn không cho là đúng.
“Đúng vậy, không chỉ muốn cướp đi [ Diêm Hải tập đoàn], liền ngay cả người đàn bà hư hỏng Tử Thông không cần ngươi cũng tiếp nhận!” Lạc Tố Trinh nhìn ra được Bạch Thư Dư có địa vị trong lòng Tưởng Hạo Ân. Vì vậy từ trên người nàng hạ thủ.
“Diêm phu nhân! Xin ngươi nói chuyện khiêm nhường một chút! Quan hệ giữa ta cùng Diêm đại ca căn bản cái gì cũng không có!” Bạch Thư Dư không cam lòng chịu nhục vì bản thân thanh minh.
Bạch Thư Dư nhìn Diêm Tử Thông một cái, không nghĩ tới hắn không chỉ bỏ đá xuống giếng rõ ràng còn bỏ đá xuống giếng, nói: “Tưởng Hạo Ân, Bạch Thư Dư là nữ nhân ta không cần, ngươi giữ ở bên người làm cái gì? Nữ nhân yêu danh lợi giống như nàng vậy bên ngoài còn nhiều mà, không cần phải lưu một người nữ nhân đã từng bị ta nhún chàm bên người chứ?”
“Diêm đại ca!” Bạch Thư Dư không nghĩ tới Diêm Tử Thông sẽ nói những lời như vậy, đối với hắn nản lòng.
“Con chó sủa sẽ không cắn người quả nhiên là thật, cùng với tại đây bịa đặt, các ngươi không bằng dùng nhiều giờ suy nghĩ đi cứu [ Diêm Hải tập đoàn].”
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Diêm Tử Thông Lạc Tố Trinh tức giận đến nghiến răng.
“Mẹ, chúng ta cứ như vậy để cho bọn họ đi sao?” Diêm Tử Thông hổn hển quay hướng mẫu thân gào thét.
“Ngươi còn dám lớn tiếng trả lời? Cũng là ngươi tên vô dụng này! Nếu không phải sự bất lực của ngươi, [ Diêm Hải tập đoàn] sẽ có như ngày hôm nay sao?” Lạc tố tinh thẹn quá hoá giận quay lại rống.
“Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ trơ mắt nhìn Tưởng Hạo Ân đắc ý?”
“Muốn trừng trị Tưởng Hạo Ân từ trên người Bạch Thư Dư kia hạ thủ….”