Hứa Kha rất ngại, chỉ cảm thấy Doãn Vãn Thừa từ lúc vào nhà này, lập tức trở thành người như bảo mẫu với tài xế vậy.
Đến công ty, làm việc đến tận trưa nhưng cô vẫn không có khẩu vị, nhìn thấy mấy miếng thịt nướng trong cặp lồng cơm của đồng nghiệp, cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm, suýt nữa thì nôn cả ra.
Sau khi cơn buồn nôn kia qua đi, cô đột nhiên cảm thấy lạnh từ sống lưng tỏa đi.
Kinh nguyệt của cô luôn không đều, đã từng xem qua Đông y, người ta bảo cô là cung hàn, không dễ có thai. Cho nên mấy ngày hoan ái này, cô chỉ tùy tiện dùng biện pháp. Nếu chẳng may mang thai thì cô và Thẩm Mộ đã sắp kết hôn rồi cho nên cũng chẳng sao.
Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy hốt hoảng, không còn tâm trí làm việc nữa, vội vàng xin trưởng phòng cho nghỉ nửa ngày, sau đó sắp xếp công việc qua loa một lát rồi bắt xe tới bệnh viện.
Trong hành lang Phụ khoa, rất nhiều người đang ngồi đó tất nhiên cũng không thiếu những bà bầu. Hứa Kha chỉ cảm thấy sợ những chiếc bụng đang nhô ra kia, cô vốn là một người rất thích trẻ con, nhưng bây giờ khi trong bụng có thể đang tồn tại một tiểu sinh mệnh cô lại không cảm thấy vui sướng chỉ thấy bất an, không yên, tâm trạng không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn mong chờ đó chỉ là ảo giác do quá sợ hãi mà thôi.
Cuối cùng người ta cũng gọi đến số của cô, trái tim hứa Kha như ngừng đập bước vào phòng. Sau khi hỏi qua loa vài câu, bác sĩ đưa cho cô một mẫu đơn xét nghiệm, cô cô đi nộp tiền rồi đi xét nghiệm trước.
Tận bây giờ, khi đã đi ra ngoài rồi, nhưng trái tim Hứa Kha vẫn rất hoảng hốt, lúc ngồi chờ bên ngoài phòng xét nghiệmmỗi phút mỗi giây đều giày vò lòng cô. Lúc cô được gọi vào phòng, lúc nghe rõ bác sĩ nói ra “Có thai” trước mắt cô đột nhiên tối sầm.
Bác sĩ mặt không đổi sắc hỏi: “Cô có muốn đứa bé hay không?”
Họ đã quá quen với những chuyện như thế, chỉ được chọn một trong hai.
Hứa Kha mờ mịt nhìn bác sĩ, cả người mềm nhũn không có sức lực để trả lời câu hỏi nặng nề ấy.
Bác sĩ có vẻ mất kiên nhẫn , hỏi lại: “Cô có muốn không? Nếu muốn thì tháng sau đến kiểm tra lại lần nữa. Nếu không, đi làm siêu âm B đi, đưa kết quả về đây cho tôi xem.”
Hứa Kha bối rối đáp: “Tôi…tôi vẫn chưa nghĩ kĩ.”
“Vậy cô suy nghĩ nhanh lên, càng để lâu phá thai càng nguy hiểm.”
Hứa Kha từ trong phòng đi ra, ruột gan cứ quặn hết cả lên, chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, đứa bé này xuất hiện không đúng lúc, nhưng đây cũng là đứa con đầu tiên của cô, là cốt nhục của cô. Cô không thể nhẫn tâm phá nó đi, nhưng nếu để lại thì phải đối diện với ánh mắt của mọi người thế nào đây, cô thì có thể chấp nhận mọi thứ nhưng còn đứa bé thì sao?
Đầu óc cô rất loạn, ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang bệnh viện mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thể quyết định.
Di động đổ chuông, là Doãn Vãn Thừa.
“Tiểu Kha, tôi làm xong việc rồi tiện thể đến công ty đón cậu luôn nhé?”
“À, tôi không ở công ty. Cậu về trước đi, tí nữa tôi tự về cũng được”
“Cậu sao vậy, sao lời nói lại đầy mệt mỏi thế? Có phải bị ốm rồi không?”
“Ơ, không, chỉ là chưa ăn cơm nên hơi đói.”
“Hay quá, để tôi mời cơm cậu. Cậu ở yên đó đi, tôi tới đón.”
“Cậu đến nhà hàng trên đường Đương Dương chờ tôi.”
“Vậy được, tôi tới đó luôn đây.”
Hứa Kha loạng choạng đứng lên, đi ra khỏi cửa bệnh viện. Tuy đã là giờ tan ca, nhưng hoàng hôn vẫn rất đẹp, ánh sáng bất ngờ khiến cô chói mắt, cô phải dựa vào một cây cột ven đường, lại là một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Nhà hàng trên đường ĐƯơng Dương khá gần chỗ này, nàng cô đi chậm đến đó, chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ, dòng người tan ca như một dòng nước chảy không ngừng, ánh hoàng hôn rải rác trên người họ, khiến vẻ vội vã của họ càng đậm hơn.
Cô khẽ đặt tay lên bụng, bằng phẳng không hề lồi lõm gì cả, căn bản là không hề động đậy chút nào nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang đập nhẹ nhàng. Cô biết đó nhất định là ảo giác của cô, nhưng cơn ảo giác này sao lại mãnh liệt đến thế, gõ mạnh vào trái tim cô.
Lúc này vẫn chưa tới giờ ăn cơm tối, khách hàng duy nhất trong nhà hàng chính là cô. Trong đại sảnh rộng rãi, cô buồn bã ngồi im, không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng lại muốn ăn một cái gì đó. Cô không chờ được Doãn Vãn Thừa đến, mở thực đơn gọi thức ăn trước.
Đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, Doãn Vãn Thừa đã tới.
Hứa Kha không có sức lực đứng dậy chỉ miễn cưỡng cười cười với anh: “Cả sáng và trưa tôi đều không ăn cơm, đói quá, gọi đồ ăn trước rồi.”
Doãn Vãn Thừa cười nói: “Trùng hợp quá, buổi trưa tôi phải đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng, cũng không được ăn no, bây giờ đói lắm rồi.”
Cô gọi món ăn Hồ Nam vì thế hơi cay.
Doãn Vãn Thừa ăn vài miếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt đã trào lên trong mắt Hứa Kha.
“Cậu sao thế?”
Hứa Kha ngại ngùng dùng tay lau nước mắt, “Cay quá, bị nghẹn.” Nói xong, cô buông đũa, vội vàng đi về phía toilet.
Vừa mở cửa toilet, cuối cùng cô cũng không nén được nữa, ôm mặt khóc.
Nước mắt từ trong hốc mắt cô chảy xuống mãn liệt, giống như vòi nước đang mở vậy.