(loại này có độc dược rất mạnh lấy từ máu ở mào của loài hồng hạc)
Hứa Kha ngẩn ra, cô không ngờ rằng anh sẽ cách nói đùa như thế để từ chối, lòng tự trọng của cô không hợp thời tràn lên, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng: “Nếu Thẩm tiên sinh trung trinh với bạn bè đến vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa .”
Nói xong câu đó, cô lập tức cảm thấy hối hận, vì sao không vòng vèo hơn chút nữa? Vì sao lại không kêu gọi anh nhiệt tình hơn, một phần nghìn được cộng vào thưởng cứ như vậy rơi mất, mày tưởng mày là thiên kim tiểu thư hay sao.
Thẩm Mộ cúi đầu ăn cháo, không biết món cháo này có ngon miệng không nhưng vị giác vẫn không thoải mái, nhíu mi.
Hứa Kha không có tâm trạng nhìn anh ăn cơm, không yên lòng, có cảm giác muốn bỏ trốn.
Một bàn đầy đồ ăn, anh chưa ăn được mấy miếng chỉ ăn một bát cháo sau đó đã đứng lên: “Anh đưa em về.”
Hứa Kha vô tình từ chối, “Cám ơn, không phiền đến Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Mộ nhíu mày, “Nơi này cách trung tâm thành phố cũng khá xa, không có xe buýt, cũng không có taxi. Anh cảm thấy em đi một chiếc giày cao gót cao như vậy, chắc là không thể đi bộ về trung tâm thành phố đâu.”
Anh nói đúng. Hứa Kha không khách khí nữa.
Ra khỏi căn nhà đó, ánh trăng rất sáng, sáng chói rõ ràng, cây cối cũng trở nên sáng rực, mơ hồ giống như một câu thơ rất đẹp là câu cối được ánh trăng nhuộm bạc.
Đáng tiếc, đầu óc cô chỉ có hình ảnh một phần nghìn kia.
Thẩm Mộ lên xe, thuận tay mở máy nghe nhạc, vừa vặn đúng bài “take a bow”.
Khi nốt nhạc đầu tiên trong ca khúc quen thuộc này vang lên, trong lòng Hứa Kha bỗng nổ một tiếng thật lớn.
Cô không biết anh có phải là cố ý mở bài hát này hay không. Đêm hôm đó, mối tình đầu của cô cũng là bắt đầu từ bài hát này. Những cảnh tượng của tối hôm đó giống như một ngọn lửa bay lên phát tán trên không trung, ánh sáng ngọc ngà chiếu sáng đến cực điểm, sau đó là sự biến mất và im lặng vô tận…
Cô không nhìn vẻ mặt anh, cố gắng duy trì sự trấn tĩnh, dường như hơi thở cũng hơi gấp gáp một chút tâm trạng cũng đã bị lộ ra.
Anh im lặng , cố ý tạo nên một kiểu không khí rất yên tĩnh, làm cho ca khúc này cứ lẳng lặng được hát lên trong không gian, thời gian dường như muốn quay ngược lại.
Giờ phút này cơ hồ cô đã có thể khẳng định, anh cố ý bật ca khúc này lên.
Bài hát vừa kết thúc, anh mới quay đầu nhìn cô, “Vừa rồi không phải em nói mời anh ăn cơm sao, tại sao lại không thanh toán?”
Hứa Kha kinh ngạc mở mắt, “Tôi tưởng là không cần thanh toán.”
Quan hệ cảu anh và Dung Dung như vậy còn cần phải tính tiền sao? Hơn nữa, khi anh rời khỏi đó hoàn toàn không có ý muốn đi thanh toán, Dung Dung thì càng không có.
Thẩm Mộ nhíu mày, thần sắc không có chút hờn giận nào, “Em tưởng? Em tưởng cái gì?”
Hứa Kha nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện trong lòng đã rõ ràng cần gì phải hỏi người khác nữa?
Thẩm Mộ lại liếc nhìn cô một cái, không có ý muốn từ bỏ việc truy hỏi: “Em tưởng cái gì?”
Hứa Kha quay đầu thản nhiên mỉm cười với anh: “Tôi tưởng rằng hai người là bạn bè.”
Sắc mặt Thẩm Mộ tối đi: “Bạn bè thế nào?”
Hứa Kha bất đắc dĩ, trái lương tâm nói: “Bạn bè bình thường.”
Anh tỏ vẻ rất vừa lòng với câu trả lời này, tựa tiếu phi tiếu quay đầu đi.
Hứa Kha lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Em đang sống ở đâu?”
“Hổ Tây.”
Lông mày Thẩm Mộ thoáng chốc nhíu lại.
Thành phố về đêm có vẻ rất tĩnh lặng, đường rộng cho nên xe chạy rất nhanh, chưa tới 10 phút đã đến Hổ Tây.
Nơi này trước đây là vùng nông thôn ngoại thành, bởi vì thành phố phát triển quá nhanh, trong mười năm ngắn ngủi đã được mở rộng tiến sâu vào nội thành, nhưng những phòng ở tạm bợ và những con đường hẹp không hề có quy hoạch dường như hoàn toàn không phù hợp với trung tâm thành phố như trước, giống như là một tên nhà giàu mới nổi đột nhiên xông vào một bữa tiệc dành cho tầng lớp quý tộc, lúc nào cũng lộ ra sự bủn xỉn và những tính cách quá lạc hậu lỗi mốt của mình. Nhưng nơi này, là nơi tiền thuê nhà rẻ nhất trong thành phố, Hứa Kha và Lâm Dao – em gái của bạn trai Lâm Ca cùng thuê một căn phòng nhỏ hai phòng ở đây. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Hứa Kha chỉ vào một ngõ nhỏ ở Hổ Tây, nói: “Thẩm tiên sinh, dừng ở đây được rồi.”
Thẩm Mộ chân thành nói: “Anh đưa em vào.”
Hứa Kha đang định ngăn anh lại nhưng Thẩm Mộ đã lái chiếc Porsche vào lỗi rẽ của một ngõ nhỏ.
Cô nghĩ ngợi nhưng lời đã tới bên miệng lại không muốn nói ra.
Trong ngõ nhỏ chỉ có duy nhất một chiếc xe, đèn đường tối tăm, phòng ở cũ nát và xe thể thao của anh tạo nên vẻ đối lập rất bất ngờ.
Theo hướng dẫn của Hứa Kha, xe rẽ vào một ngõ nào đó, cuối cùng đứng ở trước một tòa nhà cao tầng.
Hứa Kha xuống xe, nói tiếng cảm ơn, rồi cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước vào bên trong.
Anh nhìn ánh đèn của từng tầng, từng tầng một, sau đó, một chiếc cửa sổ của một căn phòng nào đó ở tầng 5 có ánh đèn sáng lên.
Hứa Kha đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ mở ra. Đèn xe phía dưới rất sáng, Porche bị kẹt trong chiếc ngõ nhỏ hẹp, dịch trái dịch phải cũng không ra được.
Cô kìm lòng không được muốn bật cười.
Chiếc Porsche bị kẹt cứng, thử vài lần căn bản là không thể quay đầu được, cuối cùng một đường lướt thẳng. . . . .
Hứa Kha cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng. Rất vui vẻ xoay người đi vẻ nhà vệ sinh rửa mặt.
Trên gương của nhà vệ sinh có một tờ giấy nhớ.
“Hôm nay em cùng bạn học đi Khai Phong, ngày kia mới về.”
Lời lẽ của Lâm Dao cũng keo kiệt như con người của cô ấy. Hứa Kha chưa bao giờ thấy một con người keo kiệt đến thế, bất kể là khi nào, chuyện quan trọng đến mức nào, cô ấy nhất định sẽ không gọi bằng máy di động mà nhất định phải dùng điện thoại của công ty gọi tới. Di động với cô ấy mà nói, chỉ để nghe mà thôi.
Lúc ấy, khi hai người quyết định sẽ cùng thuê một căn phòng, Hứa Kha không ngờ lại ở Hổ Tây, cảm thấy điều kiện không tốt, trị an cũng kém. Nhưng Lâm Dao lại khư khư cố chấp phải ở đây, bởi vì tiền thuê rất rẻ.
Hứa Kha vô cùng bất đắc dĩ, nhớ ra cô ấy là em gái của Lâm Ca, em gái của chồng tương lai, cô đành phải dối lòng mà đồng ý.
Tắm xong, cô thay áo ngủ nằm trong chăn, định tắt di động để lừoi biếng ngủ một giấc. Nhưng khi cầm vào di động, cô phát hiện có một tin nhắn mới, là một số điện thoại lạ.
Cô mở tin nhắn, nội dung đơn giản, chỉ có một câu.
Thứ hai mua vào toàn bộ mã 600xxx.
Hứa Kha rất ngạc nhiên, là ai đây? Do dự một hồi, cô bấm nút gọi.
Điện thoại được nối , quả nhiên là Thẩm Mộ! Anh làm sao mà biết được số điện thoại của cô?
“Đây là cổ phiếu của một người bạn của anh, thứ hai em hãy mua vào, nếu không em sẽ không được trúng lớn đâu, tuần sau sẽ lên rất cao, trong vòng hai tuần nữa thì bán ra.”
Anh nói rất ngắn gọn, nhưng lại không muốn ngắt điện thoại.
Hứa Kha chờ đợi một lát, anh lại im lặng, cô đang định ngắt điện thoại, anh đột nhiên hỏi một câu: “Em có tin không?”
Hứa Kha cười không tiếng động: “Vì sao lại không tin?” Sau đó, cúp điện thoại, mở máy tính ra.
Nhìn vào biểu đồ K của 600xxx , sau đó lại nhìn vào xu hướng gần đây và những tin tức kèm theo, thật sự là nó sắp lên cao rồi. Hứa Kha đóng máy tính, nằm trên giường không khỏi suy nghĩ về ý đồ của Thẩm Mộ. Vì sao anh lại nói cho cô tin tức này, là cảm giác day dứt, sáu năm sau muốn dùng phương thức này mà đền bù sao?
Tuy rằng trong luật rõ ràng có quy định chuyên gia chứng khoán không thể làm cổ phiếu, nhưng trong công ty chứng khoán có ai là không làm cổ phiếu? Bình thường đều là dùng tên của người nhà để lập tài khoản. Tài khoản Hứa Kha dùng là tên của Lâm Ca, nhưng số tiền 5 vạn bên trong là của chính cô gom góp được.
Cô nghĩ rằng cách trả thù tinh tế của Thẩm Mộ sáu năm trước đã xong xuôi hết rồi. Bây giờ, hẳn là anh không hề hận cô, cô cũng không có hận anh, gặp lại cũng cười như chưa từng hận thù, sau đó giống như những người xa lạ. Cho nên, anh cũng không cần phải lộ ra tin tức giả để lừa gạt cô.
Cô nằm ở trên giường mơ hồ một hồi, chậm rãi ngủ mất.
Không ngờ cô thế mà lại mơ thấy Thẩm Mộ, trong tay anh một điếu thuốc đang cháy dở, tạo nên một luồng sáng ở ban công tầng hai. Cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh lắm, chỉ cảm thấy xung quanh anh chỗ nào cũng có một tầng sương mù, hư hư thực thực , rất đẹp.
Trong giấc mơ, khi tỉnh lại cô vẫn biết rằng chuyện cũ của hai người đã qua rồi, vì thế theo thói quen kéo lấy cánh tay của Lâm Ca. Nhưng thật kì lạ, Lâm Ca lại vung tay lên, phẫn nộ bỏ đi.
Cô đột nhiên sợ hãi, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trong phòng có một tiếng động mơ hồ nhỏ vụn, không nghe rõ lắm, có chuột sao?
Cô đang định bật đèn, lại cảm thấy không phải. Trên cửa sổ cúo một bóng hình màu đen, nhờ ánh trăng mờ ảo, mơ hồ thấy một người đang cúi đầu mở ngăn kéo của cô ra.
Kẻ trộm!
Cô sợ tới mức quên cả thở, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Tay lặng lẽ mò xuống dưới gối, chạm tới điện thoại di động. Có lẽ phải gọi 110, nhưng là sau khi kết nối được rồi cô lại không thể lên tiếng, vậy làm sao có thể báo án được?
Tay cô chậm rãi buông điện thoại ra, cầm vào một con dao.
Đây là cái cán dao, còn dao này đã ở dưới gối đầu của cô hai năm trời, từ ngày đầu tiên sau khi chuyển đến đây cô đã để lại ở đó. Lâm Dao vẫn thường cười nhạo cô, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng tới. Nắm được cán dao này, lòng cô an ổn hơn nhiều.
Kẻ trộm rón ra rón rén nhìn này nhìn nọ, nhìn qua Hứa Kha đang ở trên giường.
Hứa Kha vẫn không nhúc nhích, ngừng thở giả vờ ngủ. Giờ phút này cô vô cùng nhớ Lâm Ca, nhưng dù thế nào thì anh cũng đang ở tận Vũ Hán.
Kẻ trộm lại đến trước tủ quần ảo, mở cả cánh cửa lớn thì tiếng động sẽ rất to, cho nên hắn chọn mở ngăn kéo trước. Đáng tiếc, bên trong chỉ có nội y của Hứa Kha.
Nhìn hắn đem nội y lôi ra ngoài bới lung tung lên, Hứa Kha vừa sợ lại vừa tức.
Một lát sau, không thu hoạch được gì, tên trộm lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Hứa Kha đột nhiên mềm nhũn không có chút sức lực nào, run rẩy đứng lên, chạy nhanh đến bên cửa sổ, kéo mạnh cửa khóa chặt lại. Vừa rồi cô đứng ở cửa sổ nhìn trộm Thẩm khó khăn lái xe, nhất thời vui vẻ đến mức quên luôn cả việc khóa cửa.
Cô bật đèn lên, chạy nhanh đến ôm lấy chăn trên giường, cơn buồn ngủ bị sự sợ hãi thổi đi đâu mất rồi.
Nhất định phải mua nhà ở! Đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này, nó chưa bao giờ mãnh liệt đến thế!
Đột nhiên, trên cửa vang lên tiếng đập cửa. Đêm khuya yên tĩnh khiến người ta hết hồn.
Hứa Kha vô cùng căng thẳng, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộ.
“Hứa Kha, Hứa Kha!”
Giờ phút này đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh, đó là một sự an ủi rất lớn, mặc dù người này từng là kẻ thù của cô, bây giờ thì là người dưng.
Cô từ trên giường nhảy xuống, bay nhanh mở cửa ra.
Ánh đèn mờ nhạt đưa dáng người anh đổ dài về phía trước, cũng đưa khuôn mặt anh tuấn của anh thêm một chút ôn nhu. Có lẽ vừa mới trải qua sợ hãi, cho nên cô đối anh lúc này lại nảy sinh ra một chút thân thiết.