Bàng Suất là nhân tài mới xuất hiện ở thành phố này, lúc đầu ăn không ít đau khổ, mỗi ngày đánh lộn đánh lạo tranh địa bàn, thu thập cái này đánh chạy cái đó, một lần nghiêm trọng đối đầu từ thọt thành trọng thương, theo đường cái chạy đến thành phố khác né một năm nửa năm, không ngờ trở về lần nữa hắn lại đột nhiên bộc lộ tài năng, danh tiếng vang xa.
Có lẽ, đây là số mệnh.
Nói đi thì nói lại, Bàng Suất tuy là danh tiếng chính thịnh, hắc bạch hai bên đều ăn, nhưng dù sao đi ra ngoài lăn lộn còn ít năm, nên so với Trang Hào cùng Chương Viễn có vẻ non nớt rất nhiều, bối phận cùng kinh nghiệm đều thấp phía dưới. Nhưng mà, Bàng Suất cũng có ưu điểm của Bàng Suất, đó là lòng dạ độc ác bằng bất cứ giá nào không muốn sống.
Có người nói, đi ra ngoài lăn lộn có mấy người xem nặng mệnh của mình?
Vậy thật sai lầm rồi, đi ra ngoài lăn lộn không có nghĩa là không muốn sống, mà là vì danh lợi song thu, đừng xem người sống tạm bợ không là người, bọn họ cũng có máu có thịt có tình cảm. Có người luôn nói, người sống tạm bợ là cặn bã xã hội, nếu như lời này để ba người này nghe, bảo đảm thưởng cho kẻ đó một cái miệng rộng.
Không sai, người sống tạm bợ bị ngoại giới xem thường, luôn cảm thấy làm tốn không khí xã hội, nhưng đó đều là mấy tên lưu manh không đứng lên được, chân chính làm nên chuyện, có mấy người không có nguyên tắc?
Nói đến nguyên tắc, không thể không nói thủ đoạn của Bàng Suất cùng Chương Viễn, hai người này không biết lúc nào thì hợp tác, mới đầu là Bàng Suất quăng cành ô liu, Chương Viễn thuận tay nhận lấy.
Không ngờ Bàng Suất rèn sắt khi còn nóng, lập tức mềm hoá ý định của Chương Viễn.
Bàng Suất mở nhà tắm này một mặt vì tiêu khiển giải trí, một mặt khác là phối hợp với quan viên khu Thiết Đông kiếm chút ít đất chơi bất động sản, nhưng mà ngại hắn tiền bạc có hạn, nhà tắm thế nào cũng không thể lấy làm kiêu ngạo, đây cũng là nguyên nhân làm hắn nhức đầu.
Nói thực lực, tiền bạc, thủ đoạn lợi hại là nói đến Trang Hào, nhưng Bàng Suất không ưa tên này, lúc hắn còn chưa làm nên chuyện gì, Bàng Suất từng suy nghĩ dựa vào gốc đại thụ này hóng mát, ai ngờ, một ánh mắt của Trang Hào đã dễ dàng bóp chết tất cả ý tưởng của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Bàng Suất đối đầu với Trang Hào.
Hôm nay, Bàng Suất liên lạc với Chương Viễn, mà Chương Viễn bị Bàng Suất phân tích giải thích từ từ nhìn trúng nhà tắm Ngũ Hành cục thịt béo này, ngay cả Chương Viễn cũng ăn không ít Bàng Suất mệt, nhưng hắn chắc chắn sẽ không không thể nhẫn, nên hợp tác vẫn phải hợp tác, theo lời hắn mà nói, chớ vì một chút ân oán liền phá vỡ một thùng đựng hoàng kim, không đáng.
Vì vậy, hôm nay nhà tắm gióng trống khua chiêng mời tân khách, chính là Chương Viễn.
********
“Hoa Kì, sao thằng nhóc cậu lại ở nơi này?”
Hoa Kì gặp Chương Viễn hai lần, một lần ở nhà tắm, một lần ở cửa đồn công an, hai lần đều không hơn hai giờ, lâu như vậy, ấn tượng của cậu đối với người này tự nhiên nhạt đi rất nhiều, nên lúc Chương Viễn kêu tên cậu, cậu thò đầu ra nhìn mấy lần, chợt nhìn ra người Bàng Suất vịn là Chương Viễn, cậu liền rụt cổ lại: “Anh nhận lầm người.”
Hoa Kì trượt chui vào nhà tắm, chạy chậm như muốn tìm chỗ trốn, ai ngờ mặt đất trơn trợt, Hoa Kì mất trọng tâm ngửa mặt hướng trời té xuống, chỉ nghe một tiếng âm hưởng, hợp với một tiếng ‘ má ơi ’Hoa Kì kêu sợ hãi, trận kia, không thể không khiến mọi người trong nhà tắm cười ngửa tới ngửa lui.
Bàng Suất sóng vai cùng Chương Viễn đến cửa nhà tắm, nhìn Hoa Kì tứ chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm trên đất, vẻ mặt hết sức khổ sở, chau mày mắng: “Hoa Kì, mày muốn làm gì? Muốn ông đây mất mặt có phải không?”
“Không có việc gì không có việc gì.” Chương Viễn cười nhẹ nhàng nói: “Tôi và Hoa Kì quen biết đã lâu, trước kia chúng ta còn có chút chuyện nhỏ, chẳng qua tôi thật không ngờ cậu ấy sẽ đến chỗ chú đi làm.”
Bàng Suất sững sờ, kinh ngạc nói: “Anh và Hoa Kì. . . . . . quen biết đã lâu?”
Chương Viễn xem thường gật đầu một cái: “Ừ, trước kia đi ở nhà tắm Cổ Lãng biết.” Nói xong, Chương Viễn mỉm cười vào nhà tắm, đôi giày da tỏa sáng đạp gạch men sứ trên mặt đất kích thích nước khẽ văng lên, hắn đi tới bên cạnh Hoa Kì, khom lưng ngồi chồm hổm xuống: “Cậu vừa thấy tôi liền chạy là vì sao? Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Lần này Hoa Kì ngã không nhẹ, mông đều muốn té thành bốn cánh hoa rồi, cậu chống sàn nhà ướt nhẹp bò dậy, cố ý trợn mắt méo miệng nói: “Tiên sinh, anh nhận lầm người.”
Chương Viễn dở khóc dở cười nói: “Chớ đùa, thằng nhóc cậu hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” Hắn tự tay đỡ cánh tay Hoa Kì, còn nói: “Nhóc cậu sao lại chạy đến đây đi làm? Không trách được tôi đến Cổ Lãng đều không thấy cậu.”
Hoa Kì vội vàng khôi phục vẻ mặt vốn có, vung tay một cái thoát khỏi nắm tay Chương Viễn, không tình nguyện nói: “Tôi đi làm ở đâu cần anh để ý à?”
“Ha, Hoa Kì mày nói chuyện kiểu gì đấy?” Bàng Suất từ ngoài cửa đi vào, giả mù sa mưa nói: “Có phải mày không muốn đi làm nữa hay không?”
Chương Viễn vội vàng khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì, tôi biết cậu ta sớm hơn cả chú, nhóc này chỉ thích tiền.” Nói xong, Chương Viễn đảo tròn mắt, đùa giỡn cười một tiếng: “Còn thích một người.”
Hoa Kì ngẩn ra, chỉ sợ Chương Viễn nói chuyện mình và Trang Hào ra ngoài, vội vàng ngắt lời nói: “Anh quản được sao, nhàm chán.”
Chương Viễn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, đoán chừng là tất cả kiên nhẫn đã hết sạch.
Hoa Kì người này còn có ưu điểm, đó là nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn sắc mặt Chương Viễn khó coi, cố ra vẻ buồn ngủ ngáp một cái: “Tiên sinh, ngài tắm kỳ không? Không tắm tôi phải đi làm việc khác.”
Cuối cùng Chương Viễn lại mỉm cười: “Được, tôi tới nhà tắm để tiêu khiển, thủ pháp của cậu tốt như vậy, tôi cầu còn không được đâu.” Nói xong, Chương Viễn lại nghiêng đầu nói với Bàng Suất sau lưng: “Có phòng bao không? Hai an hem ta vừa tán gẫu bên chà xát.”
Bàng Suất nhìn đủ trò hay, hài lòng nói: “Có, phòng bao lầu bốn đều rãnh, đều chuẩn bị cho anh.”
Chương Viễn cười đi tới: “Anh em đủ rộng rãi a.”
“Tất nhiên, đi.” Bàng Suất lần nữa bấu víu bả vai Chương Viễn, một trước một sau ra khỏi nhà tắm, lúc chuẩn bị rời đi, Chương Viễn quay đầu nói với Hoa Kì bên trong: “Lên mau, tôi chờ cậu.”
Bàng Suất ở một bên trả lại cho Hoa Kì một ánh mắt tàn nhẫn, khiến cho Hoa Kì đi vào khuôn khổ.
Hoa Kì nhìn bọn họ rời đi, người bên trong nhà tắm cũng từ từ giảm bớt, Hoa Kì bĩu môi, phi một tiếng nhổ nước miếng, mắng: “Chơi trò gì vậy.”
Khó trách Trang Hào nhìn không vừa mắt Chương Viễn, ngay cả mình cũng bắt đầu ghét người này rồi.
Hoa Kì thu dọn túi công cụ, ước chừng dùng hơn 20 phút, phục vụ xuống ba luân phiên thúc dục cậu. Hoa Kì chậm chân thu dọn xong tất cả, nện bước một đường đi lên đảo quốc, rốt cuộc đã đi đến cửa phòng bao.
“Ông chủ, tôi có thể vào không?”
“Vào đi.”
Hoa Kì đẩy cửa vào, nương theo mà đến là tiếng cười sảng lãng của Bàng Suất cùng Chương Viễn, Hoa Kì không khỏi quan sát hai người trần truồng trên giường, khẽ bĩu môi: “Ông chủ, có cần tìm thêm một người nữa không? Tôi không có dài bốn cái tay.”
Bàng Suất trợn mắt: “Mày mà dài bốn cái tay thì là quái vật, trước chà xát cho Viễn ca.”
“Được.” Hoa Kì đi qua bên giường ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua phía dưới Chương Viễn, chỗ này cùng Trang Hào, Chương Viễn chênh lệch không có mấy.
“Hoa Kì, cậu còn chưa nói vì sao cậu lại tới nơi này đấy.” Chương Viễn để hai tay sau ót mỉm cười nói.
Hoa Kì để túi công cụ lên tủ đầu giường, khom người nói: “Cổ Lãng sa thải tôi, cho nên mới tới nơi này làm việc.”
“Sa thải? Bọn họ thật đúng là không có mắt.” Chương Viễn bĩu môi, lại nói: “Tôi nhớ hắn nói qua cậu là tắm kỳ công ngự dụng của hắn, chẳng lẽ cậu bị sa thải, hắn không có chút biểu hiện nào?”
Hoa Kì liếc Chương Viễn một cái, nho nhỏ nói thầm: “Mắc mớ gì tới anh.”
“Cậu nói cái gì?”
Hoa Kì mở miệng: “Không có gì, đều là chuyện quá khứ rồi, còn nói anh ấy làm gì.”
“Cậu muốn nghĩ lại xem, tôi nhớ lúc cậu tuốt– ống không phải gọi tên hắn sao? Thế nào? Giờ không thích hắn?” Chương Viễn làm như cười giỡn nói.
Mặt Hoa Kì đỏ lên, lúng túng không biết đáp lại như thế nào.
“Viễn ca, anh gặp qua Hoa Kì tuốt- ống?” Bàng Suất ở một bên nghe say sưa ngon lành, không khỏi phát triển bản chất bát quái.
Chương Viễn nghiêng đầu nhìn Bàng Suất, mỉm cười nói: “Ừ, cũng là chuyện trước kia.”
Bàng Suất rơi vào trầm tư, chốc lát, lại hỏi: “Viễn ca, anh và Hoa Kì chẳng lẽ?”
“Cái gì?” Chương Viễn cười ha hả nói.
Bàng Suất không biết mở miệng như thế nào, dù sao những chuyện này không quan hệ đến hắn.
“A. . . . . .” Chương Viễn bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi hiểu chú muốn hỏi cái gì, tôi tính hướng bình thường, ngược lại Hoa Kì thích đàn ông mới là thật, chú đoán xem người cậu ta thích ai ?”
“Ai vậy?” Bàng Suất phản xạ có điều kiện nói.
Tay Hoa Kì cầm khăn tắm run một cái, nghĩ thầm lần này hỏng, vì phòng ngừa Chương Viễn lộ tẩy, bất đắc dĩ, Hoa Kì mãnh liệt đem tay đáp lên người Chương Viễn: “Ca, dáng người anh thật tốt.”
Chương Viễn bị dọa khẽ run rẩy: “ĐM, cậu muốn hù chết người à?”
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: “Nào có, em đây là bị vóc người anh hấp dẫn.”
Sắc mặt Chương Viễn đỏ lên, lúng túng nói: “Đừng làm rộn, nhanh xoa chân cho tôi.”
“Được.” Hoa Kì để khăn tắm xuống, ngồi bên cạnh Chương Viễn, cậu để chân của hắn lên chân mình, nặng nhẹ vuốt ve: “Ca, anh muốn nghe nhạc không? Em hát cho anh nghe.”
Chương Viễn cười hì hì: “Cậu còn biết hát?”
Hoa Kì phát triển tinh thần da mặt dày, vô sỉ nói: “Dễ nghe lắm, mẹ em luôn nói em hát còn dễ nghe hơn Lưu Thiên Vương.”
Chương Viễn không nhịn được cười to: “Được, vậy thì tới một bài.” Chương Viễn quay đầu nói với Bàng Suất bên cạnh: “Trước kia tôi đi ra ngoài tiêu khiển bên cạnh đều là phụ nữ bồi, đây là lần đầu tìm đàn ông, nhưng mà nói thật, chú không phải cảm thấy Hoa Kì còn dễ nhìn hơn con gái một chút sao?”
Bàng Suất rất ít quan sát cẩn thận đàn ông, Chương Viễn nhắc tới như vậy mới hăng hái, nghiêm túc nhìn Hoa Kì mấy lần, tán thưởng nói: “Anh không phải nói tôi còn không phát hiện, thằng nhóc này quả thật rất đẹp mắt.”
Chương Viễn biết, Bàng Suất cũng không phải hùa theo lời mình, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
“Đến đây đi, hát một bài.”
Hoa Kì nắm chân điểm Chương Viễn, suy nghĩ trong chốc lát, lại hắng giọng một cái: “Đau không chịu nỗi đau không chịu nỗi, em nhớ anh nhớ anh nhớ anh nhớ đến trời đen mịt, lương tâm có không, lương tâm anh bị chó ngậm trong mồm tha đi. . . . . .” giọng Hoa Kì không dễ nghe lắm, thậm chí có chút ngũ âm không được đầy đủ, hát đến đoạn sau còn phá âm, làm Chương Viễn cùng Bàng Suất hai người ôm bụng cười lăn lộn.
“Ai, tôi ca hát cũng muốn tiền, các người không trả tiền còn cười?” Hoa Kì cười láo lĩnh nói.
Chương Viễn vừa cười vừa nói: “Tôi xem cậu không chỉ muốn tiền, còn muốn mệnh của chúng tôi, cậu hát bài gì rách nát vậy, nhớ ai nhớ đến trời đen mịt? Nhớ Trang Hào sao?”