mất sức lực, theo lòng bàn chân Chương Viễn hung hăng ấn xuống một cái.
“Con mẹ nó, cậu nhẹ một chút cho tôi.” Chương Viễn chịu đựng đau nói: “Cậu nói cạu đó, tới chỗ này đi làm thì đi làm, che giấu cái gì, còn nói, Bàng Suất đã sớm biết chuyện cậu và Trang Hào rồi.”
Hoa Kì ngẩn ra, vội vàng nghiêng đầu nhìn Bàng Suất.
Bàng Suất mang theo nụ cười du côn nói: “Hoa Kì, thằng nhãi này thật đúng là có thể giả bộ, mày cho rằng mày rất thông minh?”
Hoa Kì không đất dung thân cúi đầu, bàng hoàng xoa chân Chương Viễn.
Bàng Suất nhìn Hoa Kì còn nói: “Tao biết rõ đêm hôm đó người trong phòng bao là Trang Hào, tao cũng tính toán để cho hắn chỉ có tới chớ không có lui, nhưng mà ngại này, hơn nữa hắn lại kinh sợ tránh trong xác rùa, vậy tao cũng khai ân tha hắn một lần.” Bàng Suất xuống giường, trùm áo choàng tắm đi tới phòng vệ sinh, đến cửa, Bàng Suất còn nói: “Mày đã cùng Trang Hào trên một chiến tuyến, vậy mày truyền một lời cho tao, khiến hắn cẩn thận một chút, nếu như chọc tới ông đây, sẽ không đơn giản như lần trước đâu.” Nói xong, Bàng Suất mở cửa vào phòng vệ sinh.
Hoa Kì ngừng động tác trên tay, quay đầu lại xuyên thấu qua cửa kiếng phòng vệ sinh nhìn người bên trong.
“Được rồi.” Chương Viễn rút đùi khỏi chân Hoa Kì, xếp chân ngồi dựa vào đầu giường: “Không cần mất hồn mất vía, Bàng Suất người này cũng tạm được, không chọc tới sẽ không đánh ngầm sau lưng, chẳng qua tôi khuyên cậu tốt nhất từ chức, nếu không. . . . . .”
Hoa Kì xoay người lại nhìn Chương Viễn: “Nếu không cái gì? Dù tôi muốn tiếp tục làm, chỉ sợ hắn cũng không cho phép tôi đi?”
“Tôi luôn nghĩ, cậu với Trang Hào đã vậy, hắn không đến nỗi để cậu đến chỗ đối thủ làm công mới đúng chứ?” Chương Viễn nghi ngờ nói.
Hoa Kì bẻ ngón tay nói: “Tôi không xin anh ấy, cũng không muốn xin.”
“Tại sao? Không phải cậu thích hắn sao? Hay là nói. . . . . .” Chương Viễn quan sát Hoa Kì: “Hay là nói, cho tới nay đều là cậu đơn phương? Nhưng mà cũng thế, tôi biết Trang Hào từ nhỏ, thằng nhóc này thích phụ nữ, làm sao có thể có cảm giác với một người đàn ông?”
Hoa Kì cười khổ nói: “Không kém bao nhiêu đâu, tóm lại, trước khi anh ấy có ý với tôi, tôi chắc chắn sẽ không cầu xin anh ấy cái gì.”
Chương Viễn cười nói: “Xem ra cậu rất có nguyên tắc.”
“Được rồi, chân tôi cũng nhấn cho anh, không có việc gì tôi đi xuống trước.” Hoa Kì đứng dậy nhanh chóng thu thập túi công cụ, sau đó cắp dưới nách, trước khi ra cửa lại nói với Chương Viễn: “Anh và hắn giờ coi như là đồng minh?”
Chương Viễn nhún nhún vai: “Xem như thế đi, chỉ vì lợi ích không thể không chung một chiến tuyến!”
“Sao không phải Trang Hào?” Hoa Kì hỏi ngược lại.
Chương Viễn suy nghĩ một chút nói: “Trang Hào quá độc lai độc vãng, dã tâm lại lớn, luôn muốn làm tất cả mọi chuyện một mình, dù trời sập xuống cũng như thế, cho nên, chúng tôi không thích hợp làm đồng minh.”
Hoa Kì gật đầu một cái, mở cửa ra khỏi phòng bao.
Hoa Kì trở về nhà tắm, co mình lại trong ổ, trong bóng tối cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung, chợt phát hiện mình không có yêu tiền như trước, đã từng đều là tiền không rời miệng, hôm nay lại không muốn nói, ngược lại đầy lòng mãn não đều là Trang Hào.
Hoa Kì khẽ than thở, kéo chăn che kín đầu, cậu đã có tính toán, ngày mai từ chức, rời đi đất thị phi này.
Buổi chiều hôm sau, Hoa Kì thu dọn xong bọc hành lý, đang chuẩn bị đi đại sảnh tìm quản lý từ chức thì vừa đúng đón đầu đụng phải Bàng Suất từ bên ngoài trở lại, sắc mặt hắn không được tốt, cả người âm u, Hoa Kì thức thời trốn một bên, lúc Bàng Suất đi qua Hoa Kì lại nghiêng đầu nhìn cậu hai mắt.
Hoa Kì vội vàng cúi đầu không nhìn hắn.
Lần đầu tiên Bàng Suất nhìn thấy Hoa Kì ăn mặc chỉnh tề, bất đồng hình tượng lôi thôi quá khứ, hắn không khỏi cau mày dò hỏi: “Đây là muốn đi đâu?”
Hoa Kì suy tư chốc lát, ngẩng đầu lên lấy dũng khí nói: “Tôi muốn từ chức.”
Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Từ chức có thể, hôm nay trước theo tao đi một chỗ, trở lại mày thích đi đâu thì đi.”
Hoa Kì sửng sốt: “Đi đâu?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tao là được.” Bàng Suất thay đổi phương hướng lần nữa đi ra ngoài cửa.
Hoa Kì ngớ ngẩn, nhanh chóng đuổi theo bước chân Bàng Suất, lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn.
Bàng Suất có chiếc xe Hummer h2 màu đen, dừng ở cửa nhà tắm, Hoa Kì lên xe ngồi ở tay lái phụ, đây là lần đầu ngồi xe như vậy, nhìn đều mang cảm giác tươi mát.
Bàng Suất lên xe đeo dây an toàn, bĩu môi cười một tiếng phát động xe.
Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc, từ từ, Hoa Kì phát hiện Bàng Suất lái xe đi ngang qua chỗ rất quen thuộc, thì ra là, bọn họ đã đi tới khu Hướng An.