” Đúng…Đúng ! Bà ấy đột nhiên chuyển biến xấu, cần gấp rút làm phẫu thuật, tớ không có đủ tiền có thể gánh vác ,…Cậu cho tớ mượn đi ! Hảo tâm có hảo báo ( lòng tốt sẽ có hồi báo ), tớ sẽ rất cảm kích cậu !” Thanh âm từ chần chờ nho nhỏ đến đánh bạo kéo cao âm lượng, giọng điệu cậu cấp thiết , ánh mắt cuồng loạn .
Thì ra là như vậy, khó trách cậu ấy gấp gáp như vậy ! Kiều Cảnh Nghị thông cảm nhìn cậu .
” Hiện tại sổ tiết kiệm cùng con dấu của mình đều giao cho lão công mình giữ , bất quá cậu yên tâm, anh ấy từng nói nếu cậu còn cần , có thể tự mình đến tìm anh ấy, anh ấy sẽ cho cậu mượn .” Cô y theo Quan Trạch Thao nhắn nhủ qua nói cho cậu nghe .
Chu Toàn Huy chấn trụ ( chấn động mà đứng im ), trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời .
Cậu sở dĩ chấn trụ, một là bởi vì Kiều Cảnh Nghị con đường này có thể bị chặt đứt, một là hoài nghi Quan Trạch Thao có phải đã phát hiện cái gì không, mới có thể nói như thế, còn muốn cậu đi tìm anh ?
” Đừng ngại, tình trạng bá mẫu nguy cấp như thế, cậu liền đi Hồng Trạch tập đoàn tìm lão công mình đi ! Mình cho cậu số điện thoại di động của anh ấy, cùng anh ấy hẹn thời gian .” Kiều Cảnh Nghị đổi lại lôi kéo cậu trở lại phòng làm việc, ở trên giấy ghi chép ghi xuống một dãy số.
Chu Toàn Huy kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay mình, tâm phiền ý loạn, hoang mang lo sợ.
Quan Trạch Thao này nhắn nhủ cái quỷ gì, rõ ràng là muốn dẫn cậu vào hũ mà ! Cậu biết rõ,lúc này nếu như đi, không chỉ trăm phần trăm không cầm được tiền, còn có thể bị cảnh cáo giáo huấn một trận !
Thảm, một lòng đem hy vọng ký thác trên người Kiều Cảnh Nghị, kết quả nhưng lại đào không được tiền .
Này nên làm cái gì mới tốt ?
Lúc chập tối, Kiều Cảnh Nghị gọi điện cho Quan Trạch Thao, hướng anh báo tối nay phải trễ mới tan tầm, bởi vì có quan hệ với ba ngày trước xin nghỉ, một số công việc lâu ngày cần phải tăng ca xử lí, đồng thời, cô cũng nhắc tới buổi trưa Chu Toàn Huy lần nữa mở miệng vay tiền .
” Cậu ấy không có đi tìm anh sao ?” Kiều Cảnh Nghị buồn bực hỏi.Kỳ quái, A Huy gấp thành như vậy, thế nào lại không tìm Quan Trạch Thao .
” Cậu ta làm sao có thể dám đến tìm anh !” Quan Trạch Thao ở đầu kia điện thoại cười nhạo .
” Vì sao không dám ?” Anh nói khiến cô không hiểu .
” Đó là bởi vì trong lòng có quỷ !” Quan Trạch Thao nói thầm.
Anh đoán, Chu Toàn Huy hẳn là biết trò lừa bịp của mình bị anh vạch trần, cho nên không dám theo lời Cảnh Nghị tìm đến anh .
” Hả ?” Cô không nghe rõ nên hỏi lại .
” Không có việc gì, em yên tâm được rồi, Chu Toàn Huy không đến tìm anh, cũng sẽ không lại tìm em nữa .” Không thể giải thích cho Cảnh Nghị , không sẽ lại làm cô phiền muộn .
” Thế nhưng, mẹ nó bệnh …” Cô không suy nghĩ mà nói, Quan Trạch Thao nhưng bỗng nhiên cười ha hả .
” Kiều Cảnh Nghị tiểu thư, em nói lời thô tục ! Ha ha…” Này tiểu nữ nhân khả ái, thật đúng là làm anh vui vẻ, ngay cả loại chuyện không thoải mái này cũng có thể khiến anh cười như vậy .
Kiều Cảnh Nghị dừng một chút, mới bừng tĩnh đại ngộ, hiểu rõ mình nói gì đó, khuôn mặt không nhịn được hồng thành một mảng .” Em không phải cố ý …”
” Được rồi, đừng nói cậu ta nữa . Em hôm nay tăng ca sẽ rất khuya sao ?” Quan Trạch Thao không muốn nhắc tới Chu Toàn Huy, nói sang chuyện khác .
Kiều Cảnh Nghị lục lọi văn kiện trên bàn nói :” Hẳn là không quá muộn, đại khái 7 , 8 giờ có thể kết thúc công việc .”
” Ừ, vậy cũng được. Bất quá em phải nhớ ăn tối , không nên bị đói .” Anh thấp giọng dặn dò, cùng cô nói chuyện ngữ điệu chính là đặc biệt ôn nhu .
” Em biết, anh cũng thế nhé !” Cô mỉm cười ngọt ngào .
” Em hôm nay có lái xe không ? Có muốn lão Trần qua đón không …” Anh hỏi lại, nghe được cô nói tăngc a, liền nghĩ lo lắng chuyện rất nhiều .
” Em có lái xe .” Cô cười ngắt lời anh.” Sớm đã có chuẩn bị tâm lý tăng ca, cho nên hôm nay lái xe đi làm a.“
” Được rồi, lúc về, lái xe cẩn thận .” Quan Trạch Thao trong mỗi câu đều nồng đầm quan tâm cùng dặn dò .
” Đã biết , anh càng lúc càng giống ông cụ non nói không ngừng !” Cô mỉm cười trêu chọc, giọng điệu còn phát ra tiếng cười bướng bỉnh khanh khách .
Cư nhiên dám nói anh giống ông cụ non ?!
” Kiều Cảnh Nghị —–” Anh bực bội gầm nhẹ tên cô .
” Bye bye.” Cô nhanh chóng tắt điện thoại, sau đó che miệng cười trộm, nghĩ đến đầu kia điện thoại Quan Trạch Thao tức giận đến giơ chân, cô mang theo mimt cười tăng ca.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, mọi người hoàn thành công việc liền rời đi, phòng làm việc nhân viên càng lúc càng ít ….
Tám giờ kém 5 phút tối, Kiều Cảnh Nghị cũng kết thúc công việc rời khỏi tạp chí xã hội, đi xuống tầng hầm bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe về nhà .
Cô hướng chiếc Beetle * màu xanh đi đến, ấn mở khóa từ điều khiển từ xa, sau đó mở cửa xe — 0
” A..” Đột nhiên, phía sau có người chế trụ cô, cô theo phản xạ kêu sợ hãi đồng thời ra sức giãy dụa .
” Ngô ngô ngô …” Tiếng thét chói tai bởi vì miệng bị che mà dừng, chuyển thành tiếng kêu rên, một cỗ mùi hương quái dị lập tức chui vào trong mũi, cô cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, tay chân nhanh chóng vô lực, rất nhanh, hắc ám đột kích (đêm tối bao trùm ), cô hôn mê bất tỉnh ….