Ở ngoại ô thành phố nhà hàng Tôn Tước, vẻ ngoài kiến trúc theo phong cách Nhật giản dị, ẩn vào trong rừng cây, lối vào tạm thời đỗ rất nhiều chiếc xe tất cả đều là xe nhập khẩu nổi tiếng, tỏa ra khí thế tôn quý cùng khí chất phi phàm của các khách hàng cùng thái độ cẩn thận cung kính của các phục vụ, càng tạo cho nơi này nồng đậm cảm giác thần bí.
Giờ phút này, một chiếc xe BMW màu đen đang chậm rãi hướng khách sạn đi đến, ngồi sau xe chính là xí nghiệp nổi danh trong nước – vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn Hồng Trạch – Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị.
Hôm nay là ngày tròn một năm kết hôn của bọn họ, hai vợ chồng chọn đến nơi lần đầu gặp nhau để kỉ niệm ngày cưới của họ.
Xe đi đến cửa chính của nhà hàng, tài xế riêng lập tức xuống xe mở cửa xe, thái độ cung kính, động tác thuần thục lưu loát.
Cửa xe mở ra, một đôi chân dài rắn chắc với một đôi giày da thủ công tinh xảo bước ra khỏi xe, nhìn lên phía trên là một bộ tây trang màu xám, áo sơ mi màu tím sậm cùng sắc tím các họa văn của caravat màu xám, chính là một sự kết hợp tuyệt vời với quần áo, thời thượng phối hợp ổn trọng, khắp nơi lộ ra một cỗ thưởng thức bất phàm.
Ngoài ra, Quan Trạch Thao có một ngũ quan khắc sâu với khuôn mặt tuấn tú, mày rậm phía dưới là một đôi mắt sáng ngời, mũi thẳng hòa cùng cằm ngay ngắn, cho thấy anh không dễ dàng thỏa hiệp cá tính cương nghị, sống trong môi trường tôn quý lại làm anh tản ra một cổ khí phách nghiêm nghị.
Bất quá bộ dáng nghiêm khắc lạnh lùng, khi đối mặt với thê tử yêu dấu lại thay đổi hoàn toàn bất đồng…
” Cảnh Nghị, xuống thôi!” Quan Trạch Thao xuống xe trước quay người nhìn vào trong xe, đưa tay dắt thê tử ra, đôi mắt cùng thanh âm đồng dạng ôn nhu.
Cánh môi đỏ tươi cong lên ngọt ngào ý cười, Kiều Cảnh Nghị được chồng dắt ra khỏi xe, mắt đẹp nhìn phong cảnh xung quanh.
”Đã lâu không có tới, rất nhớ a!”
” Muốn tới liền nói với anh, anh sẽ dành thời gian bồi em tới.”
Quan Trạch Thao sủng nịnh nhìn cô, thay cô đem sợi tóc bị gió thổi loạn vén ra phía sau tai, giơ tay nhấc chân đối với cô tràn ngập nhu tình mật ý.
” Còn nói đâu, anh bận rộn!” Kiều Cảnh Nghị liếc nhìn anh, bỉu môi làm nũng oán trách, khuôn mặt trang điểm đơn giản thoạt nhìn mềm mại xinh đẹp động lòng người, thân cao cân xứng với dáng người, âu phục màu xám tao nhã càng tôn thêm vẻ lung linh duyên dáng.
” Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi khi nào có thể tới đón hai người?” Xe không tiện dừng lâu, lão Trần lái xe không thể không chen vào hỏi.
” Chúng ta trước khi rời khỏi nữa tiếng sẽ gọi cho ông ”. Kiều Cảnh Nghị thân thiết mỉm cười ôn nhu hướng lão Trần nói.
” Ừ ” Quan Trạch Thao gật đầu đồng ý.
” Vâng”, lão Trần cúi người chào rồi rời đi, hiểu được hai vợ chồng bọn họ cảm tình tốt, đối với bữa cơm kỉ niệm này không biết phải mất bao lâu.
Nhân viên phục vụ ở bãi đậu xe thấy có khách đến, đã lập tức thông báo với người phụ trách tiếp đón, Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị hai người nắm tay nhau, bước được khoảng mươi bậc cầu thang đá, đã thấy bồi bàn chu đáo đứng chờ ở cửa, chuẩn bị nghênh đón khách.
”Quan tiên sinh, Quan phu nhân người khỏe, chỗ ngồi đã chuẩn bị xong, bên này mời”. Mạnh quản lí dẫn một gã bồi bàn, được huấn luyện nghiêm chỉnh gật đầu tiếp đón.
” Thượng Quân hôm nay có đến không?” Quan Trạch Thao dừng lại, hỏi đến bạn thân của bà xã, nói chuyện từ trước đến nay luôn là vẻ mặt lạnh lùng, hôm nay là ngày đặc biệt nên có vẻ nhu hòa nhẹ nhàng hơn nhiều.
” Có, ông chủ đang cùng các bạn học đại học gặp mặt”. Mạnh quản lí mỉm cười đáp. Ông chủ đã cho phép tiết lộ hành tung của hắn .
Cô cùng Mẫn Thượng Quân học cùng trường đại học, cũng bởi vì anh mà cô cùng Vệ Duẫn Hàn, Thiệu Cảnh Tu cũng đã trở thành bạn tốt, lúc này nghe được anh đang cùng bạn học đại học gặp nhau, cô lập tức cảm thấy hưng phấn, dù sao sau khi lấy chồng, phải học tập để thích ứng nhiều lắm, cùng bọn họ gần như không có gặp lại, ngược lại lão công cùng bọn họ giao tình tốt lắm, thật sự là không công bằng!
” Ai, hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng ta.” Quan Trạch Thao hoàn toàn là con giun trong bụng vợ yêu, đơn giản hai chữ liền lập tức hiểu được ý đồ của cô, vội vàng nhắc nhở cô.
Hôm nay chính là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của họ, anh thật vất vả từ trong công việc bận rộn rút ra một khoảng thời gian chính là để cùng cô cùng nhau chúc mừng, vừa rồi hỏi về Mẫn Thượng Quân, chính là dựa trên một chút phép lịch sự chào hỏi mà thôi, cũng không có nghĩa là anh hoan nghênh bóng đèn.
” Nhiều người cũng là một loại chúc mừng thôi!” Kiều Cảnh Nghị khuỷu tay nắm chặt, nghiêng đầu để sát vào anh, để từ góc độ này chỉ có anh mới thấy được, lộ ra ánh mắt vô tội cùng biểu tình làm nũng.
Quan Trạch Thao liếc nhìn cô, không có biện pháp bĩu môi than nhẹ.
Cái gọi là một vật khắc một vật, nhược điểm của anh Quan Trạch Thao chính là tiểu nữ nhân này Kiều Cảnh Nghị, bởi vì yêu cô, cho nên luôn luôn đối với cô không có biện pháp cự tuyệt.
” Được rồi, em cao hứng là được”. Giọng điệu bất đắc dĩ mang theo sủng nịnh, vừa muốn cô vui vẻ vừa muốn có thời gian riêng của hai người.
” Chỉ biết anh là tốt nhất!”. Kiều Cảnh Nghị đạt được ý nguyện nhếch miệng cười. Băn khoăn bây giờ là đi tìm đồng học có vẻ đường đột quấy rầy họ, lập tức hướng Mạnh quản lý nói: ”Làm phiền anh mời Thượng Quân cùng bọn họ tới chỗ chúng tôi”.
” Vâng, tôi đây giúp các vị tìm một gian phòng lớn hơn”. Mạnh quản lý gật đầu trả lời, đưa tay ý bảo mời bọn họ đi theo, dẫn đầu đi phía trước.
Theo ở phía sau Quan Trạch Thao trong lòng vẫn là không thích, cánh tay dài ôm eo nhỏ của bà xã, không cam lòng khom người ở bên tai cô thấp giọng nói.
” Hy sinh thời gian riêng tư của chúng ta, em buổi tối phải hảo hảo bồi thường cho anh”.
Nghe vậy, Kiều Cảnh Nghị trố mắt, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng một mảnh diễm lệ.
Trong một gian phòng của nhà hàng, Mẫn Thượng Quân cùng Vệ Duẫn Hàn, Thiệu Cảnh Tu ba người đã sớm đoán được Kiều Cảnh Nghị nếu biết bọn họ ở đây, khẳng định yêu cầu Quan Trạch Thao cùng bọn họ gặp mặt, cho nên ngay cả đồ ăn cũng không có gọi, chỉ mang trà cùng một ít bánh, chuẩn bị trước lá trà nói chuyện phiếm, lúc này mới pha trà, quản lý quả nhiên đi tới truyền lời.
” Được, nói với cô ấy chúng ta sẽ đi qua đó’‘. Thân là ông chủ nhà hàng Mẫn Thượng Quân hướng Mạnh quản lý trả lời.
” Cậu không đi làm thầy bói thật sự đáng tiếc!” Quản lý vừa đi, Vệ Duẫn Hàn lập tức trêu chọc người định liệu như thần Mẫn Thượng Quân.
‘‘Hư, cái gì thầy bói, ta người tài giỏi như thế phải là làm người tiên đoán cho tổng thống!” Mẫn Thượng Quân chậm rãi rót trà, ở trước mặt bạn tốt, khẩu khí kiêu ngạo.
Bề ngoài hào hoa phong nhã, anh là người nhã nhặn lịch sự, kỳ thật là một người có cái đầu giảo hoạt nhanh nhẹn, là một tiêu chuẩn tươi cười hồ ly.
Mặc dù xuất thân là một gia đình chính trị, nhưng Mẫn Thượng Quân trời sinh trái tính, cố tình không đi theo sự an bài của gia đình, ngược lại lợi dụng các mối quan hệ chính trị, khiến nhà hàng Tôn Tước nổi tiếng.
” Tôi có thể tượng tượng Trạch Thao nghe thấy sẽ xuất hiện ba cái bóng đèn, vẻ mặt chắc rất xấu’’. Thiệu Cảnh Tu vui sướng khi người gặp họa giương cao khóe miệng. Anh có một đôi mắt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, đầu tóc ngắn, màu da trắng, hoàn toàn chính là một mĩ nam, đáng tiếc tính tình cùng ngoại hình tương phản rất lớn, mỗi khi tính xấu phát tác, thật sự người ta không dám khen tặng.
”Ai bảo hắn cưới đi Kiều Cảnh Nghị luôn theo chúng ta ba người, còn suốt một năm không được gặp mặt”. Mẫn Thượng Quân biết nơi này là nơi Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị quen nhau, mấy ngày trước nhận được tin họ đặt chỗ, vì thế cố ý hẹn bạn tốt đến dụ dỗ người luôn thích náo nhiệt Kiều Cảnh Nghị.
” Ha hả….Nói cũng đúng, cho nên không đáng đồng tình.” Vệ Duẫn Hàn cười sang sảng, bất kể đã ba mươi tuổi, bất luận là ngoại hình hay tính cách cũng còn giống một đứa trẻ lớn tuổi trong sáng như ánh mặt trời, hài hước khôi hài, hơn nữa so với những bạn bè ở đây, có thể nói là nam nhân tốt ở nhà.
Bọn họ đều có ưu khuyết điểm nhưng ở trường học đều là nhân vật nổi tiếng, chỉ tiếc bọn họ cùng đồng học nổi tiếng Kiều Cảnh Nghị cũng không có quen biết.
Bất quá danh tiếng của cô cũng đưa đến cho cô nhiều người ái mộ theo đuổi, ngay cả Mẫn Thượng Quân ngay từ đầu cũng có ý nghĩ theo đuổi cô, nhưng bị cô ghét bỏ vì quá mức giảo hoạt, đành phải từ bỏ mà trở thành bạn tốt, cho nên Kiều Cảnh Nghị mới quen thân với Thiệu Cảnh Tu và Vệ Duẫn Hàn.
Bởi vì cô cá tính thích náo nhiệt, cũng không bởi vì có nhiều người theo đuổi mà kiêu căng tuy hứng hoặc có dáng vẻ làm bộ làm tịch, cho nên cùng ba cái đại nam hài nhưng thật ra rất hợp, dần dần thành nhóm bốn người bạn tốt.
Bất quá Kiều Cảnh Nghị mặc dù là hoa đào nở rộ, nhưng không có cùng ai từng kết giao thân thiết, nói chi bên người cô còn có ba nam nhân xuất sắc là anh em, có ít người theo đuổi vừa nhìn thấy bọn họ, liền tự biết xấu hổ bỏ cuộc .
Sau đó,cô tốt nghiệp đại học ra làm một phóng viên, bởi vì muốn phỏng vấn tổng giám đốc tập đoàn Hồng Trạch nhưng không được bọn họ cho gặp, nhờ đến Mẫn Thượng Quân giao thiệp rộng an bài, rốt cuộc phỏng vấn được vị tổng giám đốc thần bí Quan Trạch Thao này, hai người này không biết yêu nhau từ lúc nào, cho đến khi mọi người nhận được thiệp cưới của cô làm cho kinh ngạc, mới biết nguyên lai cô thích mẫu người như Quan Trạch Thao.
” Đem trà uống ngay, rồi chúng ta đi đến đó.” Mẫn Thượng Quân hoạt động đĩa trà, đem trà tốt nhất ô long hiếm có dời tới trước mặt bọn họ.
”Ăn chút bánh điểm tâm lót dạ, như thế này đem Quan Trạch Thao chuốc say mềm mới thôi.’’ Thiệu Cảnh Tu cười xấu xa, cả ngày đối mặt với công tác không thú vị, có cơ hội giở trò xấu đương nhiên phải nắm chắc.
” Cụng ly’’.
Ba nam nhân hiểu lòng nhau nhìn nhau cười, tính toán đem ngày kỉ niệm kết hôn trở thành đêm tân hôn đến nháo là được rồi!
Chương 1.2
Địa điểm chuyển từ lan tự sương phòng sang tùng tự sương phòng, trong phòng bài trí cơ bản giống nhau, cổ kính, thoải mái lại không mất hoa lệ.
Mẫn Thượng Quân, Vệ Duẫn Hàn, Thiệu Cảnh Tu gia nhập làm cho gian phòng không còn lưu lại một tia lãng mạn, cuộc hẹn riêng của hai người Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị thành một cuộc tụ hội bạn bè.
Quan Trạch Thao nhíu mày suy nghĩ, liếc nhìn kẻ chủ mưu, ý tứ trách cứ oán hận thập phần nồng đậm.
” Đừng nhìn tôi, bọn họ cũng muốn nhìn thấy Cảnh Nghị”. Mẫn Thượng Quân nhún vai cười, đưa ra đồng phạm cùng gánh vác lỗi.
Kiều Cảnh Nghị nhìn đến ánh mắt chồng giống hố sâu xú ra sắc mặt rất xấu, không khỏi bật cười nhéo anh một cái.
” Đúng vậy, từ sau tiệc cưới hôm đó chúng ta không có gặp mặt”. Kiều Cảnh Nghị cười, tuy đã ba mươi tuổi nhưng vẫn một bộ dáng sinh viên đơn thuần, tóc dài thẳng tự nhiên, lộ ra một cỗ khí chất, khuôn mặt trang điểm đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.