Thậm chí lúc ấy Giai Kỳ có cảm giác, nếu không cứu được Hựu An, không chừng Giang Đông cũng không chống đỡ nổi. Giang Đông quá nhẫn nhịn, không hề nghĩ rằng, có lẽ đây là cơ hội mà Thượng Đế ban cho, bất kể như thế nào, rốt cuộc Giang Đông cũng có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc Hựu An.
"Hựu An......" Giai Kỳ lo lắng nhìn Hựu An, muốn mở miệng khuyên cô, rồi lại không biết nên nói gì cho phải. Ánh mắt Hựu An có chút đờ đẫn lướt qua Giai Kỳ, rơi vào ảnh cưới ở phía sau. Nhìn kỹ, trên mặt chú Chu còn có vết bầm tím không giấu được, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định nhìn cô.
Màu mắt chú Chu rất đen.... bởi vì đen, cho nên có vẻ cực kỳ thâm thúy, sâu sắc. Nhưng lúc anh nhìn cô, Hựu An có thể tìm được bóng hình của mình trong ánh nhìn thâm thúy đó.
Trước kia vẫn không cảm thấy đây là chuyện khó có đến cỡ nào, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không còn nữa: "Giai Kỳ, Chú Chu thật sự rất tuấn tú đúng không?"
Giai Kỳ nhìn theo ánh mắt cô, chợt sinh ra một loại cảm giác, thật ra thì quá hạnh phúc cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa trước hết còn không thể bảo đảm phần hạnh phúc này có thể kéo dài vĩnh viễn. Một khi chợt mất đi, sẽ cảm thấy không còn hy vọng, chính là như Hựu An lúc này.
"Chú Chu là một tên lường gạt, chuyên lường gạt. Anh ấy nói sẽ đối tốt với mình cả đời, nói bảy mươi năm sau này của anh ấy đều thuộc về mình, thậm chí anh ấy còn nói sẽ không bỏ mình lại, nhất định sẽ chết sau mình, sợ không ai chăm sóc cô dâu nhỏ bị anh nuông chiều. Cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng nói một câu anh yêu em, cho dù anh chưa nói,biết rõ anh ấy yêu mình, rất yêu, rất yêu, không chịu nổi cho dù mình bị một chút uất ức. Nhưng anh ấy lại đi rồi, cứ như vậy bỏ mình lại mà đi. Hai ngày nay mình đã suy nghĩ, có phải là anh ấy chê mình, chê mình cái gì cũng dựa vào anh ấy, chê mình quá phiền toái......"
Giai Kỳ vươn tay ôm lấy cô: "Bạn biết rõ không phải như vậy mà, sao anh ấy có thể chê bạn được, anh ấy không chút do dự đỡ dao cho bạn, sao có thể chê bạn......" "Vậy sao anh ấy lại đi như vậy, ngay cả một lời từ biệt cũng không có, thậm chí mình còn không được nhìn anh ấy lần cuối, đến thi thể cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại một nắm tro. Bọn họ nói đó là anh ấy, mình cảm thấy đó không phải là anh ấy, Chú Chu lợi hại như vậy, sao có thể chỉ còn sót lại một nắm tro, Giai Kỳ, bạn nói có phải bọn họ gạt mình không, Chú Chu vốn không hề chết......"
Giai Kỳ thở dài nói: "Hựu An, rất nhiều việc chúng ta không thể khống chế được, đặc biệt là sinh lão bệnh tử. Chú Chu nhà bạn là anh hùng, mặc dù anh ấy ra đi nhưng đã cứu sống rất nhiều người. Chú Chu đi rồi, con đường phía trước của bạn còn rất dài, tốt nhất bạn hãy để mọi chuyện qua đi, mình nghĩ đây cũng là hi vọng của Chú Chu. Chú Chu mất đi, bạn vẫn còn người nhà, bạn bè. Dũng cảm lên, không chuyện gì không thể vượt qua......"
Lúc Giang Đông trở lại, trong tay xách theo hai túi lớn, có rau dưa trái cây, còn có vài vật dụng cần dùng hằng ngày. Nhìn thấy trong phòng khách chỉ có mình Giai Kỳ, trong mắt anh xẹt qua tia hốt hoảng. Bỏ đồ trong tay xuống, chỉ mấy bước đã chạy lên lầu, liếc mắt nhìn qua rồi mới yên tâm đi xuống.
Giai Kỳ âm thầm thở dài nói: "Hựu An vừa mới ngủ, đại khái là do mệt mỏi, tôi cảm thấy tình trạng của cô ấy không tốt, nên ra ngoài nhiều hơn. Nếu cô ấy cứ cố chấp đắm chìm trong quá khứ thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi tuyệt vọng."
Sau khi Giai Kỳ rời đi, Giang Đông suy nghĩ thật lâu, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem tất cả hình của Chu Tự Hoành trong phòng cất đi.
Hựu An tỉnh lại liền phát hiện tất cả hình trong nháy đều biến mất. Trên tủ đầu giường đổi thành hình cô lúc lên đại học, trên tường cũng đổi thành tranh phong cảnh. Không kịp mang giày, cô chạy một mạch xuống lầu dưới, trên tường, trên bàn, thư phòng, tất cả đều tìm một lần, cuối cùng v phòng bếp.
Giang Đông đang hầm cháo gà, từ lúc cô chạy xuống anh đã biết, Hựu An nhìn anh chằm chằm, chất vấn: "Hình đâu?" Giang Đông quay đầu lại, thấy cô đi chân trần, chân trái còn quấn băng gạc.
Giang Đông mặt nhăn mày nhíu đi tới, nhấc cô thả lên ghế, rồi ngồi chồm hổm xuống nhìn vết thương ở chân cô. Bị cô giày vò, băng gạc lỏng ra, anh giơ tay muốn băng nhanh lại cho cô. Hựu An nhấc chân muốn đạp anh một cước, Giang Đông theo bản năng bắt được chân cô, Hựu An bị đau hừ một tiếng, Giang Đông vội vàng buông ra. Hựu An lại lập tức đạp một cước trúng bả vai của anh, một cước này vừa nhanh vừa hiểm, Giang Đông bị cô đạp thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
"Tôi hỏi anh hình đâu?" Lúc này Hựu An tựa như một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, chỉ hận không thể cắn anh một cái. Giang Đông mím thẳng môi: "Vứt rồi." Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Hựu An liền đánh tới, tay đấm chân đá: "Ai cho anh vứt, ai cho anh cái quyền đó, anh cút đi, cút đi, tôi không cần anh quan tâm, anh lập tức cút đi cho tôi, ô ô ô...... Anh trả chú Chu cho tôi, sao lại là chú Chu chứ, sao người chết không phải là anh......"
Giang Đông không nhúc nhích, để yên cho cô đánh, đợi đến khi cô sức cùng lực kiệt ngồi dưới đất, mới ôm lấy cô thả lên ghế sofa. Hựu An chợt níu tay anh lại nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, anh có thể trả hình lại cho tôi không, van cầu anh......" Giang Đông mất hồn trong giây lát. Trong trí nhớ, cô nhóc chưa từng yếu ớt cầu xin anh như vậy, ở trước mặt anh, cô luôn bướng bỉnh, coi đối đầu với anh là chuyện đương nhiên. Tim của anh chợt mềm nhũn, lại cố gắng cứng rắn lên: "Tôi đi nấu cơm." Hựu An tức không chịu được, nhặt đệm dựa trên ghế sofa sau lưng ném tới, đập trúng lưng Giang Đông, trượt xuống, Giang Đông cũng không buồn quay đầu lại.
Hựu An cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã tạo rất nhiều nghiệp chướng, mới gặp phải người đàn ông thích xen vào chuyện người khác như vậy. Hựu An bắt đầu tuyệt thực để chống cự, Giang Đông bế cô đến trước bàn ăn, cô cũng không chịu động đũa. Giang Đông cũng mặc kệ cô, sau khi ăn hết phần của mình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu như em muốn truyệt thực để tự sát, tôi khắc có cách bắt em ăn, cho nên, tốt nhất đừng ép tôi."
Hựu An oán hận nhìn anh: "Giang Đông, anh là đồ biến thái! Tôi muốn tự sát hay không liên quan gì đến anh, đừng có bày ra vẻ anh trai quản giáo tôi, tôi với anh không có quan hệ gì hết."
Giang Đông căn bản coi như không nghe thấy lời cô nói, gắp vài món vào chén, đẩy tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bây giờ là sáu giờ, cho em 20 phút, ăn hết những thứ này, không ăn hết tôi sẽ đút em ăn."
Theo kinh nghiệm của Hựu An, người đàn ông này nhất định nói được làm được, anh không yêu thương cưng chiều cô như chú Chu, anh là Giang Đông đáng ghét. Chỉ là, cô vẫn ăn hết chén cơm, còn bị bắt uống một chén canh.
Buổi tối Giang Đông ở ngoài cửa nghe tiếng khóc nức nức nở nở bên trong, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, anh luôn nơm nớp lo sợ, sợ cô nhóc không muốn thể hiện ra ngoài. Cô khóc, nghĩa là đem toàn bộ cảm xúc trong lòng phát tiết ra ngoài, sẽ khá hơn một chút.
Giang Đông chợt nhớ tới lời vừa rồi Hựu An hét lên với anh, sao người chết không phải là anh. Đúng vậy! Giang Đông cũng muốn nói câu này, nếu có thể quay lại lúc đó, anh tình nguyện người đi đến nơi đó là anh. Nếu anh chết, đoán chừng cô nhóc cũng sẽ không khổ sở như vậy. Có lẽ cô chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã được giải thoát, trên đời không còn một Giang Đông luôn xen vào chuyện của cô. Hồ đồ đến mức này, Giang Đông không thể không thừa nhận mình đúng là rất thất bại.
Cha nói với anh, nếu như không phải cô là không được, vậy thì anh thử chủ động thể hiện đi, để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Loại kết quả này mặc dù không phải do chúng ta hy vọng, nhưng nói không chừng, cũng có thể là do ông trời an bài. Bất kể kết cục như thế nào, ít nhất sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối.
Thật ra Giang Đông rất khó nghĩ, anh không thể buông tay với Hựu An, anh trông nom cô chín năm, cuối cùng cô lại thành vợ của anh em mình. Đời người có mấy lần chín năm, đời này Giang Đông cũng không thể yêu ai khác nữa, anh cũng không còn mấy lần chín năm như thế để có thể mặc sức mà phung phí. Nhưng có lúc suy nghĩ lại, anh cảm thấy chín năm trông nom Hựu An là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Anh trông chừng cô, ngày ngày nghĩ tới cô, che chở cô, cho dù cô luôn đối chọi gay gắt với anh, nhưng anh vẫn là người gần gũi cô nhất, còn thân thiết hơn bạn trai của cô lúc đó, đây là một loại vui vẻ bí ẩn.
Ý của cha không giống anh, thật ra điều duy nhất anh hy vọng chính là cô có thể sống thật tốt, sống trong thế giới có anh, để lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy cô, nếu như không thể nhìn hấy thì thỉnh thoảng nghe được tin tức của cô cũng tốt. Vì hi vọng hèn mọn này, anh phải trông chừng cô. Chỉ là nghe tiếng cô khóc, Giang Đông vẫn cảm thấy rất phiền lòng.
Hai ngày nữa là Chủ nhật, thật ra thì hiện tại cuối tuần đối với Hựu An mà nói, đã không còn chút ý nghĩa nào. Cô chỉ cảm thấy kỳ quái, sao Giang Đông còn chưa trở về bộ đội.
Điện thoại vang lên, Hựu An sửng sốt một chút rồi mới nhận, số nhà riêng của cô cũng không mấy người biết. Là chú Hai của cô, chú nói bà nội bị bệnh, tới bệnh viện huyện thì họ đề nghị nên đến bệnh viện chuyên khoa của Thành phố B làm kiểm tra cặn kẽ. Chú đã mua vé tàu nằm đi tối nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B.
Sau khi cô cúp điện thoại, thật lâu cũng không hồi phục tinh thần, Giang Đông có chút bận tâm hỏi: "Là ai vậy? Có chuyện gì?" Hựu An ngẩng đầu nhìn anh nói: "Bà nội tôi bị bệnh, đi chuyến xe lửa tối nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B."
Trước đây Hựu An đã ở cùng bà nội một khoảng thời gian rất dài, vì vậy tình cảm tương đối tốt. Khi Hựu An kết hôn, bà nội bị ngã gãy chân, không thể tới tham gia hôn lễ. Sau khi kết hôn, cô cùng chú Chu cũng đã bớt thời gian trở về một chuyến, cũng đợi một ngày nào đó lại đến thăm.
Bà nội cũng đã 78 tuổi rồi, có vài triệu chứng teo não, không nhớ rõ mọi người cho lắm. Hơn nữa bây giờ bệnh lại chuyển biến xấu nên có chút hồ đồ, chỉ nhớ cháu rể mặc quân trang, thấy Giang Đông cũng mặc quân trang, liền trực tiếp cho rằng Giang Đông
Bà tuy có chút hồ đồ, nhưng tên thì nhớ rất rõ, mở miệng liền gọi Tự Hoành, khiến chú Hai cũng không nhớ rõ cho rằng Giang Đông thật sự là cháu rể, dù sao mới chỉ gặp mặt có một lần.
Chuyện của Chu Tự Hoành cô vẫn chưa thông báo cho bà nội, sợ bà biết lại xảy ra chuyện không hay. Bà đã từng này tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Hựu An len lén quét mắt về phía Giang Đông, mặc dù trên mặt vẫn như cũ không mang nét cười, nhưng lời nói, thái độ lại vô cùng chân thành. Anh trực tiếp sắp xếp phòng bệnh ở bệnh viện chuyên khoa cho bà nội, mời y tá riêng chăn sóc, lại đặt phòng khách sạn cho chú Hai, sắp xếp vô cùng chu đáo, thỏa đáng, hoàn toàn thay thế vai trò của chú Chu.
Thậm chí Hựu An cảm thấy, cho dù chú Chu ở đây lúc này, cũng không thể làm tốt hơn anh. Hựu An lần đầu phát hiện, có lẽ Giang Đông cũng không lạnh lùng cay nghiệt như mình nghĩ, nhìn anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc bà nội mình, cùng bà lão mơ mơ hồ hồ chuyện nọ xọ chuyện kia nói chuyện phiếm, khiến người ta cả