hành động của người đàn ông này đã biểu đạt đầy đủ. Anh yêu cô, dùng cả tính mạng của anh để yêu cô. Có thể gả cho người đàn ông như vậy, còn có thể đòi hỏi gì thêm. Đời này cô sẽ chỉ làm vợ của Chu Tự Hoành, đến chết cũng không thay đổi.
Chu Tự Hoành đứng nghiêm, hô ‘báo cáo’, trong cửa truyền ra âm thanh của Vương Quân Trường, anh mới đẩy cửa đi vào, vừa tiến vào đã nhìn thấy Giang Đông.
Giang Đông nhìn thấy anh, ánh mắt lóe lóe. Giang Đông là tấm gương của Cục trinh sát, còn Chu Tự Hoành ở đại đội Đặc chủng trinh sát. Cả hai đều là những quân nhân xuất sắc loại A, mà Vương Quân Trường lại là lãnh đạo lớn của hai người bọn họ. Lúc trước, khi hai người còn ở cục trinh sát, Vương Quân Trường luôn là thầy Trường của bọn anh.
Vương Quân Trường nhìn hai lính cấp dưới của mình, bọn họ vẫn là người lính loại A đáng kiêu ngạo. Có một loại đàn ông có khí chất trời sinh là làm lính, giống như Giang Đông cùng Chu Tự Hoành. Hai người này có kỹ năng quân sự cùng tố chất tâm lý tuyệt hảo, hoàn toàn xứng đáng được ca ngợi là Binh Vương. Càng tốt hơn nữa, hai người này là đồng chí, là anh em, vô cùng ăn ý, hễ hợp tác là sẽ lập một ít công to, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà ông tìm hai người.
Chu Tự Hoành giơ tay chào theo lễ nghi quân đội tiêu chuẩn: "Chào thủ trưởng." Vương Quân Trường cười, đứng lên khoát tay một cái, nói: "Được rồi, được rồi, ngồi đ Rồi ngồi lên ghế sofa trước.
Giang Đông cùng Chu Tự Hoành liếc mắt nhìn nhau một cái, ngồi đối diện Vương Quân Trường, Vương Quân Trường nói: "Tôi nhận được đơn xin chuyển qua bộ đội thường quy của Tự Hoành. Sao vậy? Chẳng lẽ ngán làm Binh Vương rồi? Hay là cậu bị mất tính khiêu chiến rồi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ quyết tâm vào bộ đội đặc chủng của cậu vào năm đó."
Chu Tự Hoành nói: "Có chút lý do riêng tư, cũng đã ở bộ đội đặc chủng mười năm, cho dù em không muốn thừa nhận, nhưng như thế cũng đã lên rất cao rồi, nên lui xuống thôi."
Vương Quân Trường cười, vạch trần anh: "Là bởi vì cô dâu nhỏ của cậu thì có!" Mặt Chu Tự Hoành hiếm khi ửng hồng, Vương Quân Trường cũng không đùa anh nữa, quay về vấn đề chính: "Hôm nay tìm hai người các cậu, chủ yếu là vì một nhiệm vụ. Các cậu có còn nhớ nhiệm vụ đầu tiên các cậu thực hiện ở đội trinh sát năm đó hay không?"
Giang Đông nói: "Ngài nói là lần nhiệm vụ truy bắt thuốc phiện ở biên g
iới? Rừng rậm nhiệt đới nơi biên giới Trung - Myanmar, địa hình phức tạp, lúc ấy cùng hợp tác với chúng ta còn có Lính Đánh Thuê quốc tế truy bắt tên trùm Ma túy lớn A Khôn."
Chu Tự Hoành nói tiếp: "Nhiệm vụ lần đó, ngoại trừ kẻ cầm đầu là A Khôn, toàn bộ thành viên còn lại của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đều bị chúng ta đánh gục."
Vương Quân Trường gật đầu: "Mười năm trước, hai người các cậu đại biểu cho quân loại A giành lấy vinh quang cho chúng ta. Mấy ngày trước họp mặt, các vị Tư Lệnh còn nhắc tới hai người các cậu. Tôi cũng không giấu các cậu, nhiệm vụ lần này chính là do các Tư Lệnh tự mình chỉ định. Mười năm trước, sau khi đập tan tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, biên giới Trung - Myanmar đã yên tĩnh nhiều năm. Nhưng hai năm gần đây, lại sôi sục lần nữa, phát hiện hàng loạt giao dịch ma túy chảy vào trong nước. Theo nguồn tin chính xác của chúng ta, chính là do A Khôn. Cũng chỉ có gã, mới có thể trong một thời gian ngắn, đả thông đường dây giao dịch ma túy một lần nữa. Dù sao hắn cũng đã thông thuộc đường đi nước bước, A Khôn lại ẩn sâu tám năm, vũ trang trong tay lúc này càng hơn hẳn mười năm trước. Tháng trước, nhóm bộ đội biên phòng truy quét thuốc phiện của chúng ta lần theo gặp phải bọn họ, cả đội mười hai người, không ai sống sót, đều đều bị bắn chết. Đây là tài liệu, các cậu về nghiên cứu cẩn thận, nhiệm vụ này nguy hiểm thế nào, tôi nghĩ các cậu đã từng trải qua, càng hiểu rõ hơn tôi. Dải đất trong khu rừng kia ẩn chứa những bãi mìn bí mật, cộng thêm đàn em của A Khôn lại được trang bị vũ khí, nói là chỉ một đường sống chín đường chết cũng không quá đáng. Thế nên, tôi cho các cậu thời gian suy nghĩ, mặc dù Tư lệnh tự mình chỉ định, nhưng các cậu cũng có thể chối từ."
Hai người cùng đứng nghiêm dậy: "Chúng tôi tiếp nhận." Vương Quân Trường vui mừng gật gật đầu: "Tốt lắm, có yêu cầu gì các cậu cứ nói, nếu trong trong khả năng, tôi sẽ giúp đỡ hết mình." Giang Đông và Chu Tự Hoành nhìn nhau liếc một cái, cùng nói ra một cái tên: "Phùng Thần" Năm đó, bộ ba Thiết tam giác cùng làm nhiệm vụ, còn có Phùng Thần, Vương Quân Trường suy nghĩ một chút nói: "Các cậu nói là cái cậu chuyển nghề đến cục công an sao? Được, tôi sẽ liên lạc với lãnh đạo."
Hai người ra khỏi phòng làm việc của quân trưởng, Giang Đông mới nói: "Hựu An thì sao?" Chu Tự Hoành nói: "Thì sao cái gì?" Giang Đông nói rất nghiêm túc: "Tự Hoành, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, quân trưởng cũng không nói quá. Cậu quên mười năm trước sao, mười hai người chúng ta tạo thành phân đội nhỏ tiến vào khu rừng đó, cuối cùng chỉ còn sót lại ba người tôi, cậu và đại Phùng. Hai người bị A Khôn đánh gục, bảy đội viên còn lại, đều bị nổ chết ở bãi mìn. Tuy rằng cuối cùng cũng thành công đập tan tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, nhưng chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng. Cậu nghĩ xem, nếu như nhiệm vụ lần này cậu không về được, Hựu An sẽ thế nào?"
Chu Tự Hoành nói: "Yên tâm, mạng tôi cứng rắn lắm, ông trời cũng không dám lấy đâu. Năm đó chúng ta bỏ sót lại cái đuôi A Khôn, tự chúng ta đã không làm sạch, chẳng lẽ lại giao cho người khác lau mông? Chỉ là suy nghĩ lại, kéo đại Phùng vào, có chút hối hận."
Giang Đông nói: "Kỹ năng quân sự của đại Phùng toàn diện, can đảm cẩn trọng. Trừ cậu ra, người quen thuộc địa hình nơi đó nhất chính là anh ta. Những người chết dưới tay A Khôn năm đó, có anh em tốt nhất của anh ấy, thù này anh ấy đã ghi hận bao năm, nếu không tự tay đánh chết A Khôn, đời này anh ấy sẽ vô cùng hối hận. Phía anh ấy không cần cậu lo lắng, tôi hỏi cậu, định nói thế nào với Hựu An?"
Chu Tự Hoành lấy thuốc ra ném cho Giang Đông một điếu, hít một hơi: "Tôi không định nói, lòng can đảm của cô nhóc đó không lớn hơn lỗ kim bao nhiêu. Nếu nói cho cô ấy biết, đoán chừng ngay cả ngủ cô ấy cũng không ngủ được. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng, cũng coi như cho tôi sống kiếp Binh vương cuối cùng của mình, dấm chấm hết cưới cùng cho bức tranh hoa mỹ. Nhóc Đông, bảo vệ quốc gia là bổn phận của người lính, chúng ta đành bụng làm dạ chịu vậy."
Chẳng lẽ Giang Đông không biết điều này, nhưng việc liên quan đến Hựu An, Giang Đông liền sống không yên ổn. Bất quá nghĩ lại thì, còn có mình cơ mà, nếu thật sự có nguy hiểm gì, anh liều mạng chắn ở trước Tự Hoành là được.
Hựu An chuyển nhà, Tự Hoành vừa ra viện liền dọn đến nhà mới. Mẹ chồng cô nói, vốn dĩ định ở chung cư, sau khi xảy ra sự kiện ác liệt đó, sợ cô bị ám ảnh tâm lý, nên bảo cô chuyển đến gian nhà mới này.
Nhà ở gần bệnh viện, là khu nhà cao cấp mới hoàn thành, chọn thiết kế cao cấp, ở giữa chia thành hai tầng trên dưới. Trên lầu là phòng ngủ chính, phòng khách, phòng trẻ, đều ở dưới lầu. Mẹ chồng cô nói, nhà này đã mua từ khi bọn họ đăng kí kết hôn rồi, cũng coi như là phòng cưới dự bị cho hai người. Nhân dịp này, để vợ chồng son tiên dọn đến ở trước, sau này Tự Hoành chuyển tới bộ đội thường quy, được phân nhà ở, ngày nghỉ cũng có thể đến nơi này.
Hựu An rất thích nơi này, về không gian thì ngôi nhà hơi nhỏ, lại đẹp đẽ ấm áp, hơn nữa lại thiết kế hai tầng, phòng khách và phòng ngủ tách rời, có không gian riêng tư cho hai người. Quan trọng nhất là, nơi này rất gần bệnh viện, đi bộ năm phút là đến.
Vì vậy, sau khi Chu Tự Hoành trở về bộ đội, cô hào hứng bừng bừng nổi lên ý thích muốn bố trí ngôi nhà nhỏ của mình, lôi Giai Kỳ đi khắp các cửa hàng lớn, chọn mua từ vật dụng trên giường đến rèm cửa sổ, còn có một ít đồ trang trí nhỏ, thậm chí còn mua một đống chén đĩa cho nhà bếp. Hai người giằng co mấy ngày, mới đạt đến thoả thuận thống nhất.
Giai Kỳ cảm thấy, cô nhóc này rất có thể là chiều quá thành hư. Dù sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi, phong cách vốn lưu loát, đơn giản đã thay đổi thành một không gian mang đầy sắc thái Điền Viên mộng ảo.
Giai Kỳ nhìn rèm cửa sổ trang trí những bông hoa nhỏ, khăn trải bàn trang trí những bông hoa nhỏ, hoạ tiết trên ghế sofa cũng là những bông hoa nhỏ, thậm chí các đồ dùng trên giường cũng có hình đến cả chén đĩa trong phòng bếp cũng đều là những hoạ tiết như vậy, không khó coi, nhưng Tề Giai Kỳ không cách nào tưởng tượng, người đàn ông kiên cường như Chu Tự Hoành, nằm trên giường trang trí đầy hoa nhỏ, nghĩ đến đây, Giai Kỳ liền không nhịn được mà nổi da gà đầy người: "Cái đó, Hựu An, bạn xác định ông chồng nhà bạn sẽ thích loại phong cách này sao? Bạn không cảm thấy, loại phong cách này đặt cạnh Chú Chu, thật quá đối lập sao?"
"Đối lập gì chứ? Chú Chu nói chỉ cần mình thích thì anh ấy sẽ thích." Khóe miệng Giai Kỳ giật giật, bắt đầu buồn nôn: "Hựu An, lời này của đàn ông mà bạn cũng tin, không cần đoán cũng biết là nói dối, nhất định là nói lúc tâm tình của chồng bạn vô cùng thoải mái, đúng không?"
Mặt Hựu An đỏ lên, nhớ tới ngày đó từ bệnh viện trở về, Chu Tự Hoành gấp gáp đè cô xuống vừa hôn vừa gặm, thu thập từ trong ra ngoài cả một ngày, cuối cùng cô không thể ngồi dậy nổi, Chu Tự Hoành mới bỏ qua cho cô.
Giai Kỳ xấu bụng dò xét cô một lát: "Tư xuân?"
Hựu An nháy mắt mấy cái: "Ai, ai tư xuân chứ?" "Không tư xuân sao mặt bạn lại hồng như vậy? Bất quá cái ghế sofa này khá tốt, vốn dĩ cái ghế cũ của bạn quá mềm, chồng của bạn chắc là không thích, cái này thì cứng mềm vừa phải."
Hựu An liếc cô một cái: "Bạn cứ lòng vòng lại nói đến......" Chợt nhớ tới một chuyện, cô nói: "Giai Kỳ, bạn luôn tìm đối tượng khắp nơi đúng không! Không phải bạn rất thích Giang Đông sao, hay là mình làm mối giúp bạn?"
Giai Kỳ trợn trắng mắt: "Cho xin đi! Bạn làm mối, mình sẽ không chịu nổi đâu!" Trong lòng thầm nói, cô nhóc này thật biết cách rắc muối trên miệng vết thương của người khác, rắc hạt muối này lên, không phải sẽ khiến anh trai Đông đau đến chết sao. Với Giang Đông cô cũng chỉ có loại tình cảm sùng bái của một cô gái, thích thì có thích, nhưng cũng sẽ không ép lên trên người mình. Lại nói, cô và Giang Đông, về mặt tình cảm thì cả hai đều thuộc loại đui mù..., lòng đều đã chết, không đụng vào tường thì không quay đầu lại, trong lòng đều cất giấu một người, hai người bọn họ không ai cứu được ai......
Hựu An nhỏ giọng hỏi: "Giai Kỳ, bạn vẫn chưa quên được đàn anh Hứa sao?" Giai Kỳ nói: "Thật ra thì mình đã gặp anh ấy." Hựu An ngạc nhiên: "Khi nào"
Giai Kỳ không khỏi cười khổ một tiếng: "Anh ấy là anh trai của Tử Kỳ." "Ai chứ? Là yêu nữ chuyên đối đầu với bạn trong công ty sao?" Giai Kỳ gật đầu một cái, thở dài một hơi: "Hựu An, bạn nói xem, sao cuộc đời của mình lại phát triển theo hướng quỷ dị như vậy, thầm mến một người, lại mến nhiều năm như vậy. Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, tổng cộng mình mới nói với anh ấy ba câu, nhưng ba câu này đã khiến mình như cá mắc vào lưới. Sau đó, Hứa Tử Kỳ thì bạn cũng biết rồi đó, mình tranh đấu gay gắt với cô ta hai năm, cuối cùng lại phát hiện, cô ấy là em gái của đối tượng mình th