Hựu An cũng hận là mình không nhìn lầm, nhưng bóng dáng cao ngất kia của ông chồng nhà cô, muốn nhìn lầm cũng thật sự không dễ dàng. Hơn nữa, toàn thân còn mặc quân trang, trong đám người đặc biệt chói mắt. Nơi này không phải như Quân tổng, khắp nơi đều là xanh lá quốc phòng; nơi này là bệnh viện nhi đồng, phần lớn là một nhà ba người nhao nhao ầm ĩ, còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại mang theo đứa bé vội tới xem bệnh. Bệnh viện nhi đồng ngày ngày đều đầy ắp người, cho dù nói từ góc độ nào, ông chồng nhà cô cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.
Hựu An lên lầu hai phía bên kia, một dãy bên trái đều là phòng khám bệnh nhi khoa, cách cửa thủy tinh trong suốt, cô liếc mắt liền nhìn thấy Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành đứng trong đội ngũ xếp hàng, nằm trên vai là một bé gái khoảng ba bốn tuổi. Bé gái nằm trên bả vai anh, không biết là khóc hay bị làm sao, sau Chu Tự Hoành có một phụ nữ trẻ tuổi, cầm khăn tay cứ một lát lau mồ hôi, một lát chùi chùi mặt cho đứa bé. Vừa nhìn vào, cùng cả nhà ba người bên cạnh đang bắt số giống như đúc.
Chu Tự Hoành một tay ôm đứa bé, một tay vỗ nhè nhẹ vuốt sống lưng đứa bé, khẽ nghiêng đầu nói gì đó cùng người phụ nữ bên cạnh, có vẻ rất thân mật.
Hựu An cảm thấy như sét đánh giữ trời quang, sững sờ ở cửa cầu thang, nửa ngày cũng không có sức mà nhúc nhích. Đây là tình huống gì, cô bắt đầu mơ hồ, chỉ mới mấy ngày, mới tối hôm qua, Chu Tự Hoành gọi điện thoại cho cô nói chuyện một canh giờ, hỏi cô hôm nay làm gì? Ăn gì? Cô nằm ở trên giường, nghe giọng anh rồi mới ngủ. Không nghĩ tới, hôm nay sẽ có chuyện như vậy, cô nên làm gì?
Trong đầu Hựu An quay mòng mòng, càng nghĩ càng hồ đồ. Mặc dù Chu Tự Hoành từng nói với cô, trước kia chưa từng có phụ nữ, nói thật, Hựu An vẫn có chút hoài nghi, người đàn ông này quá thuần thục, bất kể là lời ngon tiếng ngọt, hay là mấy chuyện trên giường, cũng mười phần kinh ng
hiệm. Vào lúc này đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ không tồi, lại còn có đứa bé, mình lại thành cái gì, đây không phải là chuyện thật đáng cười sao.
Nếu là theo tính khí trước đây của Hựu An, trực tiếp chạy đến vạch trần, ai cũng đừng nghĩ muốn che giấu. Nhưng khi xảy ra trên người Chu Tự Hoành, không biết sao, Hựu An chợt thấy hèn nhát, thật mẹ nó không có tiền đồ! Hựu An cắn cắn môi, mắng chính mình một câu. Nhưng cô thật có chút không dám, Chu Tự Hoành đối với cô thật quá tốt, cô không muốn xa rời anh, cô không bỏ được, cô hoàn toàn không tự nhiên. Cô sợ, sợ về sau, nếu thật là kết quả xấu nhất mà cô nghĩ, cô nên làm gì, cô không chịu nổi kết quả như vậy.
Điện thoại di động kêu lên, Hựu An nhận, là giọng của Vương chủ nhiệm: "Tiểu Hứa à! Đang ở đâu? Hội chẩn lập tức sẽ bắt đầu......" Hựu An vội vàng nói: "Dạ! Em ở dưới lầu, sẽ lên ngay." Nói xong, tắt điện thoại, lại nhìn Chu Tự Hoành bên kia một cái, xoay người đi tới thang máy.
Cả quá trình hội chẩn rồi trở lại Quân tổng, dáng vẻ Hựu An một lòng không yên, giống như mất hồn, tan sở cũng không biết. Cho đến khi người trong văn phòng đều đi hết, cô mới phục hồi tinh thần lại, thay quần áo xong, cầm túi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa chính bệnh viện mới phát hiện trời mưa, mình lại không mang dù. Mưa không lớn, nhưng âm ỉ kéo dài, chỉ chốc lát sau trên đất đã ướt nhẹp, ươn ướt giống như lòng của cô.
Đợi một lát, mới nhớ sáng sớm hôm nay lúc đi làm, cô có nói mẹ chồng không bảo tài xế tới đón cô. Hựu An cảm thấy, cô chỉ là một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ, đi làm tan việc luôn có tài xế đưa đón. Người biết thì nói cha mẹ chồng săn sóc, không biết còn tưởng rằng cô khoe khoang. Thật ra thì xe điện ngầm, xe buýt cũng rất tiện, dầu gì, còn có thể gọi taxi.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động kêu lên, Hựu An nhanh lấy ra. Từ lúc ra khỏi bệnh viện nhi đồng, cô vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong lòng mong đợi Chu Tự Hoành gọi điện thoại cho cô. Nhưng một tiếng cũng không kêu, có lúc còn tưởng rằng điện thoại di động hư.
Hựu An nhìn số điện tới, không khỏi có chút sa sút tinh thần, là mẹ chồng cô, bấm nút nghe, vừa hô: "Mẹ......" Chu phu nhân nghe cô có chút giọng mũi, lo lắng không yên lòng mà nói: "Sáng sớm thấy con không có tinh thần, bị cảm sao! Nếu không thì như vậy đi, con ở bệnh viện đợi một lát, mẹ bảo tiểu Trương qua đón con, trời mưa không gọi được tax đâu."
Hựu An thật sự không muốn về nhà đối mặt với mẹ chồng, chủ yếu là mẹ chồng đối xử với cô quá tốt, quá quan tâm. Cô có chút không thích ứng, mẹ chồng cô cũng có thể nhìn ra.
Hựu An vội vàng nói: "Mẹ, con quên chưa nói, mới vừa rồi Giai Kỳ gọi điện thoại, nói có cuộc họp lớp, con quên, một lát cô ấy sẽ lái xe tới đón con. Đều là bạn học cũ, thật nhiều năm không gặp, không biết buổi tối nháo đến mấy giờ, con sẽ ngủ ở chỗ cô ấy, ngày mai trực tiếp đi làm, cũng dễ dàng hơn."
Chu phu nhân gật đầu một cái: "Vậy con nhớ nghỉ ngơi thật tốt, trước lúc ngủ uống chút thuốc cảm, đừng uống quá nhiều rượu." Hựu An khéo léo đồng ý, rồi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào trong túi xách, tựa vào dưới ban công bệnh viện, chợt có chút uất ức. Mình nói dối nhiều như vậy, không biết là lừa gạt mình hay là lừa gạt người khác. Nào có họp lớp gì, Giai Kỳ đi công tác, căn bản cũng không ở thành phố này. Hựu An chợt phát hiện không biết nên đi đâu, ngồi xổm ở dưới ban công ngẩn người.
Hôm nay Trần Lỗi phải xử lý một bệnh nhân phiền phức, tan việc hơi trễ, các bác sĩ cùng khoa hầu như về hết. Anh đi ra cửa bệnh viện, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu An ngồi xổm dưới ban công, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chân.
Trần Lỗi chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, trời cũng mưa như vậy. Ngày đó mình bỏ lỡ giờ cơm, lúc chạy đến căn tin, cũng sắp đóng cửa, mua mấy cái bánh bao vội vàng ra khỏi căn tin, đã nhìn thấy Hựu An ngồi xổm bên chân tường. Chính là động tác này, đầu nhỏ chôn ở giữa hai chân, tóc thật dài rũ xuống hai bên, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có lẽ là quên mang dù.
Lúc ấy Trần Lỗi nhìn cây dù trong tay mình một chút, đi tới. Anh vừa đi qua, Hựu An liền ngẩng đầu lên. Trần Lỗi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một khắc này, thẳng tắp tiến vào trong lòng của anh là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, con ngươi trong suốt. Trong nháy mắt, Trần Lỗi có cảm giác, giống như tất cả thế giới đều hư vô, chỉ có một đôi con ngươi trong suốt này là chân thật. Đáng tiếc cuối cùng mình vẫn bỏ lỡ.
Trần Lỗi hơi do dự, đi tới vỗ vỗ bả vai cô: "Hựu An, em ở đây làm gì?" Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh một cái, đứng lên thật nhanh, nhìn một chút mưa bụi bên ngoài ban côngÁ! Không có gì? Tôi đi trước, hẹn gặp lại......" Tay che lên đỉnh đầu định sẽ phải xông ra, bị Trần Lỗi túm cánh tay lại.
Hựu An vội vàng tránh anh lui về phía sau một bước, có chút cảnh giới nhìn anh. Trần Lỗi không khỏi cười khổ, chẳng lẽ mình khiến cô chán ghét như vậy sao? Trần Lỗi kín đáo đưa cái ô trong tay cho cô: "Chắc là em không muốn tôi tiễn em, cái ô này cho em mượn, tránh không bị bệnh." Nói xong sải bước đi ra ngoài.
Hựu An nhìn cái ô trong tay một chút, cuối cùng vẫn mở ra. Hựu An cũng không biết mình nên đi nơi nào, không bắt xe, cứ dọc theo lối đi mà đi về phía trước. Người trên đường rối rít mịt mờ chạy về nhà, chỉ một mình cô không nhanh không chậm.
Hựu An không biết mình đi bao lâu, đến lúc vừa ngẩng đầu, không khỏi mỉm cười chua chát. Trong tiềm thức, cô vẫn xem nơi này là nhà, cảnh vệ ở cửa nhìn thấy cô, rất nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Hứa đã về." Hứa Hựu An có chút xấu hổ gật đầu cười cười, cũng không tiện quay đầu lại, nhắm mắt vào chung cư.
Vào cửa, hất giầy ra, ngồi trên ghế sofa, nhìn ảnh cưới kếch sù trên tường, ngây ngô một lát. Không biết qua bao lâu, cho đến khi điện thoại di động kêu, Hựu An mới hồi hồn. Nghiêng đầu mới phát hiện, ánh sáng ngoài cửa sổ đã sớm biến mất, đèn nê ông đốt sáng phá tan bóng đêm, mưa còn chưa ngừng, từng giọt rơi tí tách, không biết rơi đến bao giờ.
Hựu An cúi đầu nhìn điện thoại di động, hai chữ ông xã không ngừng lóe lên trên màn hình, Hựu An cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhận: "Alo......" "Chạy đi đâu?" Trong loa truyền đến giọng Chu Tự Hoành, rõ ràng có mấy phần căng thẳng.
Hứa Hựu An hít sâu một hơi, vừa định đem chuyện họp lớp nói lại lần nữa, liền nghe Chu Tự Hoành rất có tính uy hiếp mà nói: "Vợ, không cho nói láo với anh."
Chu Tự Hoành gọi điện thoại về nhà, Thái hậu nhà anh nói cô dâu nhỏ đi tham gia họp lớp cấp ba, Chu Tự Hoành đã cảm thấy không thích hợp. Hựu An cũng không học cấp ba ở đây, trừ Tề Giai Kỳ, bạn học cấp ba ở đâu ra, lại còn họp lớp? Rõ ràng chính là cô dâu nhỏ nói dối, suy nghĩ có phải cô nhóc này lại chạy đến bar chơi đùa hay không. Nhớ tới nguy hiểm lần trước, Chu Tự Hoành thật có chút nóng nảy
Hựu An trầm mặc mấy giây, ừ một tiếng nói: "Em ở nhà đấy." Chu Tự Hoành thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng hỏi cô: "Sao lại về bên đó?" Hựu An trầm mặc hồi lâu, hỏi anh một câu: "Chu Tự Hoành, hôm nay anh đi đâu vậy?"
Chu Tự Hoành cười: "Anh có thể đi đâu? Ở bộ đội!" Hựu An không nói gì. Chu Tự Hoành nói: "Sao vậy, nhớ anh à? Hay thân thể không thoải mái, có phải ngày đó lại tới hay không......"
Hựu An không có tiền đồ đỏ mặt. Vừa nghĩ tới anh lừa gạt cô, nhất thời lại cảm thấy ông chồng này nói gì đều không thể tin. Hựu An hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra, cô cảm thấy mình gánh không nổi bí mật như vậy, thật không chịu nổi: "Chu Tự Hoành, hôm nay em theo chủ nhiệm đến bệnh viện nhi đồng......"
Chu Tự Hoành sửng sốt, nhất thời liền hiểu được, nhất định là cô dâu nhỏ hiểu lầm. Chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không với tính tình quật cường đó của vợ anh, sẽ để tâm rất nhiều vào mấy chuyện vụn vặt này.
Chu Tự Hoành dù sao cũng phải nói: "Em ở trong nhà, đừng chạy lung tung, anh về liền. Vợ, dù thế nào em cũng nên nghe anh giải thích, có đúng không?" Chu Tự Hoành quẳng lại những lời này, trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng rè rè.
Hựu An nhìn điện thoại di động thật lâu, thật lòng cảm thấy, mình giống như tất cả những phụ nữ lấy lên được không bỏ được khác, luôn nghĩ biện pháp kiếm cớ tha thứ cho đối phương, là hiểu lầm sao? Hựu An nhớ tới một màn ban ngày nhìn thấy kia, trong lòng liền giống như đổ một lọ dấm chua.
Thì ra Chu Tự Hoành cũng có thể đối xử tốt với người khác như vậy, giống như tốt với cô. Tốt như vậy, không phải chỉ có mình cô nhận được, có người hay nói là có hai mẹ con chia sẻ với cô. Mà hai mẹ con kia đến tột cùng quan hệ thế nào với Chu Tự Hoành. Cái loại chung đụng tự nhiên đó, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể đạt được.
Hơn nữa, Chu Tự Hoành cũng không phải là người đàn ông dễ chung sống, trừ cô, còn đối với Giai Kỳ cũng rất nhạt. Hựu An nhớ lại gương mặt người phụ nữ kia, mặc dù cách một khoảng, nhưng Hựu An vẫn nhớ đó là một phụ nữ xinh đẹp.
Sau khi Chu Tự Hoành vào cửa, phát hiện đèn lớn trong nhà cũng không mở. Anh mở đèn phòng khách ra, chỉ thấy vợ anh giống như pho tượng nhỏ ngồi trên ghế sofa nhìn cửa không nhúc nhích.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm mắt cô híp một cái, chỉ là rất nhanh lại thẳng tắp nhìn anh. Trong ánh mắt, hoài nghi, thương tâm, xuống dốc, sa sút tinh thần, lo sợ không yên làm lòng Chu Tự Hoành đau đớn từng trận.
Anh thay giày đi tới, cúi đầu muốn hôn cái trán vợ anh, bị Hựu An lập tức nghiêng đầu tránh ra. Chu Tự Hoành cũng không để ý, hỏi cô: "Ăn cơm chưa?" Hựu An cắn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.