y người đàn ông không đứng đắn đến gần, vây hai người lại.
Tề Giai Kỳ muốn lôi Hựu An đi, nhưng nha đầu này uống say, không biết trúng cái gió gì, ôm cây cột không đi, trong miệng lẩm bẩm: "Trở về cũng không ai quan tâm, không về."
Giai Kỳ hối hận không kịp, không nghĩ tới nha đầu này sẽ biến thành như vậy, nếu thật xảy ra điều sơ xuất gì...... Giai Kỳ không khỏi run lên, cô trẻ người không chọc nổi cái lão đàn ông đó, không chừng sẽ đem cô hủy diệt.
Lúc đang sốt ruột, liếc thấy điện thoại của nha đầu này vang lên, vừa thấy hiện người điện tới là ông xã, Tề Giai Kỳ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nghe máy.
Chu Tự Hoành hoàn thành nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, lần sau khó khăn gấp mười hay mấy trăm lần những lần trước. Lần trước, vì truy n một nhóm người buôn lậu thuốc phiện vượt biên, ở đầm lầy trong rừng ngâm nước một ngày một đêm, cũng chưa là gì. Lúc này chỉ là nhiệm vụ hỗ trợ bảo vệ, liền làm cho lòng anh phiền loạn tựa như đám cỏ hoang.
Nhiệm vụ vừa xong, liền ném tai nghe, quần áo cũng không thèm thay, giao cho Phó Đội trưởng Lưu Đào khắc phục hậu quả, liền lái xe chạy về nhà. Ba ngày, chỉ ba ngày, Chu Tự Hoành cảm thấy trải qua còn dài hơn ba năm, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua cảnh ngày đó anh ra cửa, bộ dạng cô dâu nhỏ đưa anh đi.
Đôi mắt cô dâu nhỏ trông mong nhìn anh, tay nhỏ bé siết chặt vạt áo của anh, trong mắt giống như có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt chớp động, bộ dáng khiến người thương mà! Lúc ấy Chu Tự Hoành thật muốn ném con mẹ nó nhiệm vụ đi, ôm cô dâu nhỏ trở về phòng bừa bãi thương yêu cô. Có câu nói ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’, Chu Tự Hoành anh cũng có ngày nay.
Suốt đoạn đường anh đều nghĩ, ba ngày nay cô dâu nhỏ đã làm gì, nhớ hay không nhớ anh...... Tựa như mắc bệnh, trong đầu đều tràn đầy hình ảnh cô dâu nhỏ, anh thật sắp điên rồi.
Về đến nhà mới biết, cô dâu nhỏ đi chơi rồi. Chu Tự Hoành vừa muốn gọi điện thoại cho vợ anh, mẹ anh nói: "Từ lúc con đi, Hựu An không ra khỏi cửa, mỗi ngày buồn bực ở nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gỉ ra. May mà bạn bè con bé không đi làm, mẹ liền để con bé ra ngoài. Con đừng giữ chặt như vậy, để cho con bé giải
sầu đi."
Chu Tự Hoành mới thả điện thoại xuống. Nhưng cứ một lát lại nhìn ra bên ngoài, một lát lại đứng lên đi hai bước, trong lòng khổ sở như có trăm ngàn móng vuốt cào cấu. Cuối cùng anh đứng lên nói với mẹ: "Con đi đón Hựu An, sau đó về nhà con ở vài ngày." Nói xong, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Chu phu nhân không khỏi lắc đầu mà thở dài, chưa cưới vợ thì thôi, cưới vợ rồi liền thật sự trở thành người đàn ông dính lấy vợ.
Chu phu nhân nói với chồng: "Mọi người nói cưới vợ quên mẹ, tôi còn không tin, ông nhìn xem, trong đầu Tự Hoành bây giờ chỉ có vợ nó thôi."
Chu thủ trưởng không khỏi cười: "Lời này của bà nghe thật chua, chẳng lẽ còn ghen với con dâu. Bọn họ là vợ chồng son mới cưới chính là không thể tách ra. Đột nhiên nhảy ra một nhiệm vụ khẩn cấp, không nhớ vợ mới kỳ quái. Ai mà chưa từng như vậy, bà quên lúc chúng ta kết hôn......"
Khuôn mặt già nua của Chu phu nhân đỏ lên, trợn mắt nhìn chồng một cái: "Càng già càng không nghiêm túc."
Xe Chu Tự Hoành mới vừa lái xe ra khỏi đại viện, liền gọi điện thoại cho cô dâu nhỏ. Điện thoại di động vừa được nhận liền nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong, tiếp đến liền nghe được âm thanh Tề Giai Kỳ: "Chúng tôi ở quán bar Lam Hải, Hựu An uống nhiều quá......"
Tề Giai Kỳ nói còn chưa dứt lời, liền bị một tên đàn ông bỉ ổi bên cạnh giật di động đi: "Con nhóc này, gọi điện thoại gì chứ! Mấy người chúng tôi chơi với hai chị em các cô là được, bảo đảm tận hứng......"
Sắc mặt Chu Tự Hoành trầm xuống, cúp điện thoại, đạp chân ga, xe phóng như điên ra ngoài.
Tuy nói loại địa phương này vàng thau lẫn lộn, nhưng Giai Kỳ cũng không nghĩ đến bọn họ gan to như vậy. Tề Giai Kỳ nhanh chóng kéo Hựu An bảo hộ ở phía sau, hơi cân nhắc tình thế một chút. Trước mắt là bốn gã đàn ông, dù Hựu An không uống say, bọn họ cũng yếu thế. Bảo vệ ở bên kia cũng không nhìn qua, có lẽ mấy người này có chút thế lực ngầm.
Hiện tại duy nhất chỉ có thể trông cậy vào chính là Chu Tự Hoành đến nhanh một chút. Có lẽ cô nên lá mặt lá trái với mấy tên lưu manh này trước, nghĩ thế, Giai Kỳ nặn ra một nụ cười ngọt ngào, nói: "Mấy anh trai à, hôm nay em gái tôi uống nhiều quá, hôm khác, hôm khác chúng ta lại chơi cùng nhau nhé?"
Gã đàn ông bỉ ổi cười ha ha chặn lại, xấu bụng nói: "Say mới có tình thú, anh đây thích mấy con nhóc uống say. Trên lầu có chỗ, đi hưởng thụ với anh đi!"
Tề Giai Kỳ vừa nghe da đầu cũng phát nổ, nếu như bị mấy gã này kéo lên lầu vào phòng, thật là kêu trời không thấu, kêu đất không nghe. Lập tức hất tay gã đàn ông bỉ ổi kia ra, đẩy hắn ngã về sau đè lên cái cột kiểu La Mã, nói: "Các người dám làm loạn sao, tôi đã gọi 110 rồi." "Gọi 110 ?" Gã đàn ông bỉ ổi cười: "Con nhóc lại dám dọa đàn ông bọn anh nha! 110 tới, anh đây cũng không sợ, không phải là cua gái sao, em tình tôi nguyện, mẹ mấy thằng cảnh sát cũng không thể xen vào."
Nói xong, nháy mắt, hai người đàn ông phía sau tới kéo Hựu An ở sau lưng Tề Giai Kỳ lên trên lầu dù có đồng ý hay không. Hựu An cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu nhỏ vẫn còn lơ mơ, bị hai người đàn ông này lôi ôm đi, cái mùi đó ghê tởm không chịu được, cảm giác không phải người đàn ông nhà cô.
Hựu An kịch liệt giằng co, đưa tay kéo một bình rượu từ bàn bên cạnh, không hề nghĩ ngợi, liền đập xuống đầu người đàn ông lôi kéo cô, rầm rầm...... Đầu và mặt người đàn ông đều là máu, xem ra vô cùng dữ tợn, Hựu An cũng bị dọa sợ.
"Con mẹ nó mày dám đập ông, nha đầu chết tiệt kia......" Người đàn ông giơ tay giáng một cái tát, khiến Hựu An bị đánh lảo đảo, khuôn mặt nhỏ bé lập tức liền sưng phù: "Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ giết chết nha đầu như mày......" Nói xong, nhào lên bắt được cánh tay Hựu An, ném lên trên ghế sa lon ở góc bên cạnh, nhào người tới. Hắn chưa kịp giở trò, hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.
Chu Tự Hoành giống như Thần Binh trên trời, đứng ở trước mặt cô dâu nhỏ của anh, hai người đàn ông kéo Tề Giai Kỳ nhìn thấy, buông Giai Kỳ ra, đi tới: "Con mẹ nó, thằng lính ngu ngốc như mày từ đâu tới, nhanh mà chạy đi, có tin ông đây giết mày chết hay không."
Chu Tự Hoành không để ý tới kêu gào của mấy người này, quay người ngồi xổm xuống, ngón tay đưa tới nhẹ nhàng chạm một cái vào khuôn mặt nhỏ bé sưng đỏ của vợ anh. Anh vừa chạm, Hựu An liền rên một tiếng, trong đôi mắt to uất ức chứa đầy nước mắt, không cần nói gì liền rơi xuống lộp độp như mưa.
Chu Tự Hoành nén đau lòng hôn vợ anh một cái, nhỏ giọng nói: "Chờ ông xã báo thù cho em." Chu Tự Hoành đứng lên, khí thế cả người bén nhọn làm mấy người này bất giác có chút sợ hãi. Người đàn ông trước mặt quét mắt qua bả vai Chu Tự Hoành một cái, thầm nghĩ: không mang cấp bậc, chỉ là một thằng lính binh nhì. Liền không thèm lo lắng, bọn hắn có bốn người sao có thể thua một mình anh.
Chu Tự Hoành liếc mắt nhìn chung quanh nghiêng đầu đem chìa khóa xe trong tay ném cho Tề Giai Kỳ: "Đưa cô ấy lên xe trước, chốc nữa tôi sẽ qua."
Giai Kỳ không khỏi run run, ánh mắt của người đàn ông này khí thế cũng quá dọa người. Vậy mà Hựu An còn không ngừng nói chồng cô thật tốt, rất dịu dàng, ánh mắt này chẳng khác gì Diêm Vương trong Địa ngục đang muốn liều mạng.
Tề Giai Kỳ ba chân bốn cẳng đỡ Hựu An ra khỏi quán rượu. Chu Tự Hoành chờ không nhìn thấy vợ anh, liền không nói lời nào xoay người đi tới cửa hông, mấy người kia còn tưởng rằng anh sợ, hùng hùng hổ hổ đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa là ngõ tối, Chu Tự Hoành liền đứng yên ở đàng kia không cử động. Mấy người này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, như ong vỡ tổ nhảy lên, không bao lâu liền bị Chu Tự Hoành dọn dẹp nằm bất động trên mặt đất không cử động nổi.
Đèn trong ngõ hẻm hơi tối, Chu Tự Hoành híp híp mắt, bắt được cổ một thằng nhóc mặt toàn là máu lôi dậy, cắn răng hỏi: "Là mày đánh vợ tao, hả?"
Thằng nhóc kia chưa từng thấy Diêm La Vương như vậy, cả người cứng ngắt, bắp chân còn run rẩy. Chu Tự Hoành cũng không mong gã trả lời: "Tôi đã hứa với vợ tôi, phải báo thù cho cô ấy, cho nên......" Nói xong, giơ bàn tay lên, liền quất mười cái tát thật mạnh, đem gương mặt thằng nhóc này đánh thành đầu heo, từ khóe miệng chảy xuống một dòng máu, mới buông tay.
Vỗ vỗ tay ra khỏi ngõ tối, gọi điện thoại: "Phùng Thần, tôi là Chu Tự Hoành, phía sau quán bar Lam Hải có mấy thằng lưu manh đùa bỡn vợ tôi. Tôi đã thu thập rồi, còn lại giao cho anh." Nói xong liền cúp máy.
Phùng Thần ở bên kia nhìn điện thoại di động một chút, có chút không giải thích được. Phùng Thần và Chu Tự Hoành, Giang Đông là chiến hữu, cũng xuất thân từ lính trinh sát, sau khi giải ngũ về làm công an. Lúc này là Tổ trưởng Tổ Trọng án hình sự.
Nhận điện thoại của Chu Tự Hoành xong liền lầu bầu một câu: "Chuyện nhỏ này mà cũng làm phiền bảo tôi ra tay, thật cho tụi lưu manh mặt mũi." Bảo cấp dưới đến ngõ nhỏ xách tụi lưu manh về, sau khi dẫn về, mấy người đó còn chưa dậy nổi, tiểu Trương là cấp dưới nói: "Tổ trưởng, đây là do người nào dọn dẹp vậy! Rất nghiệp, trừ bể đầu chảy máu, thương tích còn lại cơ hồ không thấy rõ, lại có thể khiến bọn họ cử động cũng khó khăn."
Phùng Thần nhìn lướt qua: "Diêm Vương dọn dẹp! Được rồi, xem thử có tiền án hay không, nếu có thì trực tiếp giam lại cho tôi. Mẹ nó, bọn này chán sống rồi, phạm đến trên đầu Chu Diêm Vương, chết là đáng."
Lúc Chu Tự Hoành kết hôn, Phùng Thần cũng đi. Cô dâu nhỏ xinh xắn yếu ớt như vậy, ai nhìn qua mà không thương, đừng nói Chu Tự Hoành, cả ông cũng muốn đến giúp một tay.
Chu Tự Hoành lên xe liếc nhìn hai nha đầu trên ghế sau, ánh mắt dừng một chút trên người vợ anh. Lúc này vợ anh đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cúi cái đầu nhỏ, nhìn cũng không dám nhìn anh.
Khóe miệng Chu Tự Hoành giật giật, lên xe khởi động, đưa Tề Giai Kỳ về nhà trước. Tề Giai Kỳ xuống xe, có chút bận tâm liếc nhìn Hựu An ngồi phía sau, thật nhanh liếc Chu Tự Hoành một cái, cuối cùng vẫn lấy dũng khí mà nói: "Cái đó, cái đó, hôm nay là tôi nhất định mang Hựu An đến quán bar, không liên quan đến cô ấy."
Chu Tự Hoành rất có phong độ cười: "Tôi biết, cám ơn cô mang cô ấy ra ngoài giải sầu." Cho dù đèn đường hơi tối, chỉ một tiếng cười của người đàn ông này, cân tiểu ly trong lòng Tề Giai Kỳ vèo một cái liền từ phía anh trai Đông lệch sang phía Chú Chu. Sau đó cực kỳ chậm rãi lại lệch trở về, lập trường của cô còn rất kiên định.
Chu Tự Hoành nhìn cô lên lầu, xuống xe đem cô vợ giống đà điểu ôm lên ghế trước, thắt dây an toàn cho cô, một đường cũng không nói chuyện.
Xe dừng trong ga ra tầng ngầm, tắt máy, đầu nhỏ của Hựu An mới nâng lên, thật nhanh nhìn anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn ngọ nguậy mấy cái, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Chu Tự Hoành bế cô vào thang máy, ánh đèn trong thang máy sáng ngời rọi lên mặt cô dâu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím sưng to nhìn qua thấy mà ghê.
Sắc mặt Chu Tự Hoành âm u, nghĩ tới vừa rồi nên tát thêm mười bạt tay nữa mới đúng. Vào cửa, trực tiếp ôm đến giường phòng ngủ, vừa muốn để xuống, lại một cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh kéo tay áo.
Chu Tự Hoành chau chau mày nhìn cô, Hựu An chu mỏ, thì thào nói: "Chú Chu, em sai rồi, anh đừng tức giận có được không. Chỉ là em nhớ anh, sau đó, Giai Kỳ nói uống say là tốt......"