Trong nháy mắt Chu Tự Hoành nắm bàn tay nhỏ bé này, liền cảm thấy như nắm toàn thế giới. phải là người đàn ông lãng mạn gì, thế nhưng một khắc này, nội tâm anh thật muốn đem nha đầu này đưa vào trong thế giới của anh, cô là của anh, bắt đầu từ hôm nay, cho đến cả đời......
Trong mắt Hựu An lóe ra nước mắt trong suốt. Rốt cuộc cô đã tin tưởng số mạng còn đối xử tử tế với cô, không có ba, ít nhất còn có một Chu Tự Hoành.
"Nhìn vào ống kính, tốt, tốt, quá tuyệt vời......" Rắc rắc rắc rắc, âm thanh chụp ảnh vang lên không dứt bên tai, Hựu An chưa cảm giác mình bày xong tư thế gì liền chụp xong rồi. Từ đầu đến cuối cô đều nhìn vào ánh mắt của Chu Tự Hoành, nghe theo âm thanh trầm thấp của anh, phối hợp với động tác của anh, một cách tự nhiên như nước chảy thành sông.
"Ok" nhiếp ảnh gia hô một tiếng kết thúc, Hựu An vào thay y phục, Chu Tự Hoành dắt tay cô nói: "Đi thôi, vợ yêu." Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên, bị Chu Tự Hoành gọi là vợ, vẫn còn có chút không quen, có chút ngượng ngùng bị anh dắt ra ngoài.
Lên xe, một lát sau, Hựu An mới phục hồi tinh thần lại, nhìn ngoài cửa sổ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu?" "Phi trường." Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười hai giờ, một giờ rưỡi máy bay cất cánh, chúng ta có đủ thời gian ăn trưa trước khi lên máy bay."
Hựu An sửng sốt một chút: "Đến phi trường làm gì?" Chu Tự Hoành với tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi rối của cô: "Đến nhà em, trước khi kết hôn, con rể tốt như anh cũng nên đến bái kiến cha vợ mới phải chứ!"
Theo Chu Tự Hoành đứng ở trước mộ của ba, trong lòng Hựu An cảm động nói không ra lời. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy. Vừa rồi lúc chụp hình, cô đã nghĩ nếu như ba ở đây thì tốt quá.
Chu Tự Hoành đứng nghiêm, bày ra một quân lễ tiêu chuẩn: "Thưa ba, con là Chu Tự Hoành, chồng của Hựu An, con rể của ba. Con sẽ đối xử tốt với Hựu An, ba hãy yên tâm!" Xoay người lại, thấy nước mắt Hựu An rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi, đưa tay nhẹ nhàng lau đi: "Ba nhìn thấy em khóc sẽ không yên tâm, cho là anh khi dễ em, đừng khóc, nghe lời......"
Hựu An gật đầu một cái, nhưng nước mắt lại được, thật lâu sau, mới mở miệng nói: "Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt......" Hai người từ khu nghĩa trang đi ra, sắc trời đã tối. Hựu An mệt mỏi cả ngày, lại khóc nửa ngày, đã sớm mệt không chịu được, lên taxi, tựa vào trong ngực Chu Tự Hoành ngủ mê mệt.
Trong giấc mộng, Hựu An gặp được ba cô, ba cô sờ sờ đầu cô, không ngại phiền hà, dặn dò: "An An, con phải sống thật tốt, đồng ý với ba, con phải sống thật tốt......" Sau đó cười quay đi.
"Ba......" Hựu An hô to một tiếng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú thật gần của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành rất buồn bực nói: "Mới qua một đêm, chú liền thăng cấp thành ba. Tiểu nha đầu, em nói thật cho anh, anh thật sự rất già sao?"
Hựu An nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn một chút, là ngôi nhà trong trí nhớ. Mà cô cùng Chu Tự Hoành đang nằm trên giường đơn của cô, giường rất nhỏ, cô cuộn người núp trong ngực anh, đầu gối lên bả vai anh, dùng cả tay chân mà ôm anh, giống như con nít ôm một người khổng lồ.
Mặt Hựu An đỏ lên, ngồi dậy: "Anh, anh, tại sao không gọi em dậy?" Chu Tự Hoành rất vô tội nói: "Anh gọi rồi, nhưng mà em ngủ say như chết, còn chủ động ôm anh, anh lại không thể đẩy em ra, chỉ có thể cùng ngủ với em."
Hựu An liếc anh một cái: "Anh không phải là quân nhân sao, ý chí nghị lực của anh đâu rồi, anh nên kiên quyết đẩy em ra, chống lại tất cả hấp dẫn." Chu Tự Hoành chợt cười: "Tiểu nha đầu, em quên ư, em là vợ anh rồi, vợ chủ động ôm ấp yêu thương, anh chống lại làm gì. Chỉ là, nơi này rất sạch sẽ, dáng vẻ không giống rất lâu không có người ở."
Hựu An nói: "Trước kia ba em từng giúp đỡ một học sinh, sau khi tốt nghiệp đại học cũng trở về trường ba dạy làm thầy giáo. Em nhờ anh ta giúp em trông nom nhà cửa, chắc là anh ta thường xuyên tới đây quét dọn."
Bụng Hựu An ừng ực kêu lên một tiếng, Chu Tự Hoành cười nói: "Sống ở đâu thì yên ở đấy, hôm nay em hãy dẫn anh đi dạo nơi này một chút. Bây giờ, phải đi kiếm cái gì ăn trước, bởi vì vợ anh đói bụng rồi." Hựu An cười hì hì một tiếng, người đàn ông này luôn có thể dễ dàng khiến cô quên
Thị trấn này là nơi Hựu An lớn lên, khắp nơi đều có trong trí nhớ của cô, chỉ là qua nhiều năm như vậy, rất nhiều nơi đã thay đổi. Nhưng Hựu An vẫn muốn để Chu Tự Hoành hiểu, cô muốn đem quá khứ của mình, hoàn toàn bày ra cho người đàn ông này. Bởi vì từ hôm qua, cô đã xem Chu Tự Hoành trở thành chồng của cô, không đùa bỡn, không giận dỗi, cô thật sự muốn gả cho người đàn ông này.
"Nơi này chính là trường cấp ba trước kia em học, bên kia là ký túc xá. Sau khi tắt đèn, em và Giai Kỳ thường từ nơi này trốn ra, chạy đến một con phố khác phía bên kia ăn Ma Lạt Thang*, sau đó sẽ leo tường trở về, một lần cũng không bị phát hiện qua, lợi hại không?!" Chu Tự Hoành nghĩ tới tình cảnh hai nha đầu như hai con chuột nhắt đi ăn trộm, leo tường ra ngoài, không khỏi mỉm cười.
* Ma Lạt Thang 0: tương tự như lẩu, là thức ăn được xiên thành xâu, là đồ ăn vặt bày bán ở lề đường phổ biến ở Trung Quốc nhất là Tứ Xuyên – Trùng Khánh
Tám giờ tối bọn họ lên máy bay, đi một ngày, tiểu nha đầu vừa lên máy bay liền bắt đầu mơ hồ. Chu Tự Hoành thật thảm, ôm cô vào lòng, nhìn biển mây quay cuồng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy, cứ ôm tiểu nha đầu như vậy cả đời cũng rất tốt.
Chu Tự Hoành chưa bao giờ xem kết hôn là trò đùa, một khắc kia khi anh traim kết, chứng tỏ anh thật muốn kết hôn với cô. Trong hai mươi bốn năm của tiểu nha đầu trước mặt, có mười lăm năm được ba cô cưng chiều, còn có chín năm, có một Giang Đông ở trong bóng tối hộ tống, chỉ cần những năm còn lại là của Chu Tự Hoành anh là được rồi.
Chu Tự Hoành chưa bao giờ cảm thấy tim của mình mềm mại đến vậy. Nhưng nha đầu nước mắt này có thể hòa tan tất cả vũ khí sắc bén cứng rắn nhất. Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô, anh muốn cô luôn mỉm cười, luôn nép vào lòng anh, khi anh vì cô mà vươn đôi cách ra che chở.
Mới ra khỏi phi trường, mở điện thoại di động thì có vô số cuộc gọi nhỡ được báo tới, đại đa số là Chu phu nhân gọi. Chu Tự Hoành gọi lại, bên kia truyền đến giọng Chu phu nhân: "Hai con chạy đi đâu? Sao chụp ảnh cưới xong là biến mất vậy?"
Chu Tự HoànhHựu An có mấy phần khẩn trương, vỗ vỗ mặt cô trấn an: "Con dẫn Hựu An đi gặp cha vợ con." Đầu dây bên kia, Chu phu nhân dừng một chút nói: "Đúng, nên đi! Chỉ là, cũng phải báo cho mẹ một tiếng chứ! Mẹ bảo Tự Hàn đặt bàn ở nhà hàng Vân Hải rồi, mời Giang gia. Sáu giờ tối mai, hai con nhớ tới. Hai bên gặp mặt một lần, tiện thể cũng coi như nghi thức đính hôn, dù làm đơn giản, cũng không thể quá uất ức người ta. Đúng rồi, ngày mai hai con đến Cục Dân chính đăng ký trước đi, đây là việc quan trọng......"
Đôi mắt Hựu An trông mong nhìn anh đặt điện thoại xuống, hỏi: "Dì nói gì?" Chu Tự Hoành nói: "Mẹ bảo ngày mai chúng ta đi Cục Dân chính đăng ký." Mặt Hựu An có chút hồng: "Ngày mai em phải đi làm!" Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, hay là xin nghỉ nửa ngày đi!" Hựu An nhắc: "Báo cáo kết hôn còn chưa viết kìa!"
Chu Tự Hoành vui vẻ: "Lát nữa anh sẽ viết giùm em, sáng mai vừa đi làm em liền đem nộp. Anh đảm bảo trong một tiếng đồng hồ sẽ được ký duyệt." Chu Tự Hoành rất dứt khoát, cha anh mong anh kết hôn đến đỏ mắt, báo cáo kết hôn vừa nộp lên còn không nhanh chóng kịch liệt bật đèn xanh sao.
Chu Tự Hoành đưa Hựu An đến dưới chân cầu thang mới nói: "Tối mai mẹ anh đặt bàn, mời vợ chồng chú Giang......" Hựu An cúi đầu không nói lời nào, Chu Tự Hoành thở dài, giơ tay nâng mặt cô lên, nói: "Hựu An, có một số việc ngay cả chúng ta cũng không thể hiểu rõ. Nhưng em phải đồng ý với anh, cố gắng tha thứ, dù sao bà cũng là mẹ em, cho dù có ngàn vạn điều không phải, bà cũng là người đưa em đến thế giới này."
Hựu An nhỏ giọng nói: "Em vừa nhìn thấy bà, sẽ nhớ tới ba em, trong lòng liền bắt đầu hận bà. Em không muốn bà quan tâm, bà không có tư cách."
Chu Tự Hoành nói: "Sau này dù bà muốn quan tâm cũng không được, em là vợ của Chu gia anh. Nếu ở cổ đại, em phải kèm họ chồng, gọi là chị Chu Hứa, biết không?" Hựu An trừng mắt liếc anh một cái: "Quân Giải Phóng Nhân dân cũng hứng thú với hủ tục phong kiến sao."
Chu Tự Hoành trầm giọng cười một tiếng, nghiêng người, hôn lên trán cô một cái: "Vợ à, ngủ ngon......" Mặt Hựu An đỏ lên, quay người liền chạy vào.
Đến cửa còn chưa cầm chìa khóa mở cửa, cửa đã mở ra, Tề Giai Kỳ bắt chéo chân, tay đứng sau cửa nhìn cô, Hựu An nói: "Giai Kỳ, bạn về rồi?" Tề Giai Kỳ trợn mắt một cái: "Hôm qua mình đã về rồi, được chưa? Vốn dĩ mình còn mua một đống thức ăn ngon, chuẩn bị an ủi một cô nương nào đó ở nhà gặm mỳ ăn liền hai ngày. Ai ngờ, đợi đến nửa đêm cũng không thấy người, gọi điện thoại cũng không nghe, thiếu chút nữa mình đã đến đồn công an báo tìm người mất tích rồi."
Lúc này Hựu An mới nhớ, dường như điện thoại di động vẫn còn ở trên xe Giang Đông. Con ngươi Tề Giai Kỳ tựa như đèn pha, quét vài vòng trên người Hựu An, nói: "Hứa Hựu An, hiện tại mình cho bạn hai con đường, một là tự mình khai báo, hai là mình nghiêm hình bức cung, bạn chọn đi."
"Khai báo gì?" Giả vờ ngốc, Tề Giai Kỳ hừ một tiếng: "Khai báo người đàn ông mới vừa rồi ở dưới lầu cùng bạn dính dính dán dán táy máy tay chân là ai? Có phải tối hôm qua các người ngủ chung một chỗ hay không? Đã làm gì chưa?"
Bộ dạng giống như mẹ tra hỏi con gái đi trắng đêm không về, Hựu An không khỏi nở nụ cười: "Không phải bạn đã gặp rồi sao, là chú Chu." "Bạn thôi đi! Nha đầu chết tiệt chớ lừa mình, bạn cũng không nhìn xem bà chị đây là ai. Bà chị đây sinh ra đã có một đôi hỏa nhãn kim tinh, bất kỳ điều gì cũng đừng mơ thoát qua được mắt mình. Hơn nữa, mình nhớ lần trước bạn nói người ta là bạn của anh Đông kia mà, mới mấy ngày đã thành chú rồi. Nếu anh ta thật muốn làm chú bạn, mình sẽ tháo hai tròng mắt xuống làm bong bóng cho bạn đạp."
Hựu An vô tội nói: "Mình gọi anh ấy là chú, không tin bạn đến hỏi anh ấy đi." Tề Giai Kỳ ngạc nhiên một hồi lâu mới gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ đây là cách gọi lưu hành mới nhất giữa nam nữ sao, chính là dùng cái loại quan hệ cấm đoán này để kích thích tình thú sao."
Hựu An liếc cô một cái: "Giai Kỳ, mình khuyên bạn đừng xem mấy thứ tiểu thuyết lung tung đó nữa. Mình cảm thấy, tình cảm của bạn đã phát sinh vặn vẹo nghiêm trọng. Còn nữa, Giai Kỳ, mình sắp kết hôn, đến lúc đó bạn sẽ là dâu phụ của mình!"
Nói xong, lướt qua Tề Giai Kỳ vào toilet. Tề Giai Kỳ sửng sốt nửa ngày, xông tới ra sức đập cửa: "Hứa Hựu An, bạn nói rõ ràng cho mình. Nha đầu chết tiệt kia, quẳng xuống một câu kết hôn thì xong à? Mình còn chưa biết chú rễ là ai kìa?
Hứa Hựu An mở cửa toilet: "Giai Kỳ, bạn mà đập hư cửa toilet, chủ nhà sẽ bắt hai đứa mình bồi thường đó." Giai Kỳ níu cô kéo tới giường trong phòng: "Bạn nói rõ coi, nha đầu chết tiệt kia, bày đặt úp mở, có nói không, có nói không......" Tề Giai Kỳ chọc lét cô, Hựu An cười khanh khách, thật sự nhịn không được mà đầu hàng: "Được, được, mình nói, mình nói, mình nói được chưa, chú rễ chính là Chu Tự Hoành á! Anh ấy là bạn của Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp."
Dừng một chút, rất nghiêm túc nói: "Giai Kỳ, sau chuyện Trần Lỗi, mình vốn đã nản chí với đàn ông. Nhưng gặp được anh ấy, mình quyết định đánh cuộc một lần nữa. Mình muốn gả cho anh ấy, mình có trực giác, anh ấy có th