Hựu An không khỏi ngạc nhiên, mới vừa vào nội thành, đây là đâu vậy, trước không thôn xóm sau không nhà cửa, gã này là một thằng điên. Nhưng cô khinh thường không thèm cầu xin anh, xuống xe thì xuống xe, rất có cốt khí nhảy xuống xe. Xe brừm một tiếng, xông ra ngoài, đảo mắt liền lẫn vào dòng xe cộ.
Không nhìn thấy xe Giang Đông, Hựu An mới phát hiện, ví của cô rơi trên xe, cô bây giờ...... Cô sờ sờ túi quần jean, móc ra một đồng xu, trời, muốn gọi điện thoại công cộng cũng không đủ.
Hựu An nhìn chung quanh một chút, định đặt mông ngồi ở trên ghế ven đường, nghĩ tới hay là mình thuê xe về nhà, sau đó sẽ kêu Giai Kỳ xuống trả tiền giúp cô. Chợt nhớ tới, tối hôm qua Tề Giai Kỳ nói với cô, hôm nay đi công tác.
Hựu An chán nản thở dài, ngồi nửa giờ, cuối cùng quyết định thuê xe đến bệnh viện, sau đó bảo an ninh gọi đồng nghiệp xuống mượn trước một chút tiền trả tiền xe, suy nghĩ một chút lại thấy mất thể diện: "Giang Đông, con mẹ anh, khốn kiếp!" Cô mới vừa mắng một câu, liền nghe két một tiếng, một chiếc xe dừng ở bên cạnh, thấy xe và người trên xe, lỗ mũi Hựu An không nhịn được mà đau xót, thiếu chút nữa khóc lên: "Chú Chu......"
Buổi chiều Chu Tự Hoành đang chuẩn bị lên đường đi đón vị hôn thê nhỏ của anh thì Giang Đông gọi điện thoại tới, trực tiếp nói với anh: "Lát nữa tôi đến Quân tổng." Sau đó rắc rắc liền đặt điện thoại xuống.
Chu Tự Hoành không khỏi lắc đầu, Chu Tự Hoành hiểu Giang Đông, cũng như Giang Đông hiểu rõ anh. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù tính tình hai người bất đồng, rất đáng yêu, có lý tưởng, tín ngưỡng cũng căn bản là nhất tr, thậm chí ánh mắt nhìn người khác phái cũng quỷ dị giống nhau.
Chu Tự Hoành sẽ không phủ nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hựu An, anh đối với cô rất khác biệt. Có rất ít phụ nữ có thể làm cho anh nhớ, hơn nữa, lâu như vậy còn có thể nhìn một cái liền nhận ra.
Hựu An cho anh cảm giác đau lòng, tựa như có một cây kim nhỏ nhất nhọn nhất ghim vào trong lòng. Bản thân Chu Tự Hoành chưa bao giờ trãi qua việc này, đây đại khái là việc duy nhất anh cùng Giang Đông khác nhau.
Không thể phủ nhận, Chu Tự Hoành có chút lo lắng, nhưng vẫn quyết định cho Giang Đông cơ hội. Lại nói, anh cũng không muốn đuổi quá gấp, chống đối trong lòng tiểu nha đầu rất mạnh, anh càng quản cô, cô càng làm ngược lại anh. Thích hợp nhất là buông lỏng - vờ tha để bắt, chiêu này không chỉ thích hợp ở chiến trường, cũng thích hợp với cô.
Chu Tự Hoành ném chìa khóa xe trên bàn trà, ngắm nhìn bốn phía. Đột nhiên cảm thấy, gian phòng nhà trọ này ở thật nhiều năm đã có chút trống trải, có lẽ cũng nên có một nữ chủ nhân rồi.
Lúc điện thoại của Giang Đông gọi tới lần nữa, Chu Tự Hoành mới vừa tắm xong, nghe, không đợi anh nói chuyện, Giang Đông đã nói: "Cô ấy đang ở......" Sau đó chính là âm thanh cúp máy.
Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, tháo khăn tắm, mặc quần áo liền chạy ra ngoài, trên đường có chút kẹt xe, đúng là anh sợ tiểu nha đầu trực tiếp thuê xe đi, cũng may nha đầu này vẫn còn ở đây.
Nơi cô đứng là một trạm xe bus, qua giờ cao điểm, trạm xe cũng không có mấy người, từ thật xa nhìn thấy cô một mình đứng cô đơn, Chu Tự Hoành có chút đau lòng. Anh đối với người anh em Giang Đông này coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, về sau anh sẽ không bao giờ cho anh ta bất cứ cơ hội nào nữa, nha đầu này anh phải mang về nhà.
Bị tiểu nha đầu đầy nước mắt hô một tiếng Chú Chu, khóe miệng Chu Tự Hoành không khỏi run run. Nhưng nha đầu này lại như bị uất ức mang ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn thấy người lớn trong nhà, khiến mưa bom bão đạn dánh tới Chu Tự Hoành, cũng thật có chút gánh không nổ
Hựu An ngồi yên trên xe, càng nghĩ càng uất ức, hết sức trừng mắt nén giận, cuối cùng cũng không chịu được, lạch cạch rơi xuống hai giọt nước mắt, Chu Tự Hoành rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô nói: "Ai khiến vợ tôi chịu uất ức lớn như vậy, nói cho ông xã em nghe đi, chồng em sẽ báo thù cho em."
Chu Tự Hoành nói chuyện tựa như thật, giọng nói nghiêm túc làm Hựu An không khỏi xì một tiếng bật cười, Chu Tự Hoành giơ tay vỗ vỗ cái trán của cô: "Vừa khóc vừa cười, gần giống nha đầu ngốc rồi, ăn cơm chưa?"
Hựu An chu chu miệng còn chưa lên tiếng, bụng rất thức thời kêu hai tiếng. Chu Tự Hoành không khỏi cười khẽ một tiếng, không biết từ chỗ nào lấy ra một quả táo kín đáo đưa cho cô: "Ăn quả táo dằn bụng trước, một lát mời em ăn bữa tiệc lớn." Hựu An vừa đói vừa khát, nhìn thấy quả táo không chút khách khí há to mồm cắn một cái, Chu Tự Hoành không khỏi lắc đầu bật cười.
Xe lái vào một chung cư rất cao, lúc dừng ở ga ra trong tầng ngầm, Hựu An mới chậm chạp cảnh giác: "Đây là đâu vậy?"
Chu Tự Hoành nhanh chóng xuống xe, vòng qua mở cửa xe: "Nhà anh, nếu em vẫn kỳ quái không xuống xe, anh sẽ cho là em muốn anh ôm em ra ngoài."
Mặt Hựu An đỏ lên, nhanh chóng nhảy xuống xe. Chu Tự Hoành sờ sờ đầu cô bày tỏ ý tán thưởng, dắt tay cô vào thang máy. Thang máy leng keng vang lên một tiếng, Chu Tự Hoành chợt khom lưng, Hựu An thét lên một tiếng, đã bị anh bế lên.
Cửa thang máy vừa mở, Chu Tự Hoành nhỏ giọng trêu ghẹo: "Tiểu nha đầu, lúc này em đã vào ổ thổ phỉ, muốn đi ra ngoài cũng không có cửa đâu, chỉ có thể làm áp trại phu nhân của thổ phỉ thôi!"
Ôm cô đi thẳng vào, thang máy trực tiếp dẫn đến căn hộ, có chút quá lớn, chỉ là nhà Chu Tự Hoành rất có phong cách, đơn giản lại có khuynh hướng cảm xúc.
Chu Tự Hoành đặt cô ở trên ghế sofa, đứng ở trước mặt hỏi cô: "Muốn ăn cái gì?" Hựu An liếc nhìn phòng bếp rộng mở bên kia, hít mũi một cái, chu miệng làm khó, nói: "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*." Chu Tự Hoành cười: "Mãn Hán toàn tịch, được, em chờ một lát......" Đng lên đi tới phòng bếp, lại bị tiểu nha đầu kéo lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: "Chú Chu, thật ra thì muốn ăn ‘dầu cay tử mặt’."
* Mãn Hán Toàn Tịch, hay ‘Tiệc triều đình Hán Thanh’, là một trong những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Bữa tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán và được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc.
Nhìn bộ dáng này, Chu Tự Hoành giơ tay bóp gò má tròn phúng phính của cô: "Nha đầu kén ăn." Đưa tay ôm lấy cô, thả vào ghế dựa cao bên bàn ăn trong phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
Mở tủ lạnh ra, lấy một loại mì đóng gói chân không, mở bếp nấu nước trụng mì, đem tỏi ớt bằm nhuyễn, để ở một bên chuẩn bị, tìm bát nước lớn vớt mì ra, trụng sơ mấy nhánh cải thìa xanh biếc trong suốt đặt lên trên, đem hạt nêm hành gừng tỏi ớt băm nhỏ trải lên phía trên, lấy cái chảo đun dầu hoa tiêu, rưới lên trên mặt, một cỗ mùi hương hoa tiêu cay nồng nặc phun trào ra.
Chu Tự Hoành đem mì trộn đều đẩy đến trước mắt cô, đưa đũa và muỗng cho cô: "Ăn đi, lần đầu tiên làm loại mì này, không biết có dễ ăn hay không, nếu như không ngon, sau này tranh thủ làm lại."
Hựu An chọn một sợi mì nhét vào trong miệng, cái loại mùi thơm quen thuộc đó, làm mắt mũi thậm chí trong lòng Hựu An cũng ê ẩm, Chu Tự Hoành nhìn cô một lát liền trêu ghẹo: "Lại cảm động muốn khóc rồi, nếu về sau mỗi lần nấu cơm cho em, em đều khóc thành lũ lụt, khu vực chúng ta sẽ gặp nạn lũ lụt nặng gặp rồi."
Hựu An giơ lưng bàn tay lên lau nước mắt, mạnh miệng mà nói: "Ai chứ, ai khóc thành lũ lụt, là tôi bị cay." "Được, được, bị cay, bị cay." Chu Tự Hoành tính tình dễ chịu nhường cô. Nhìn cô rầm rầm rào rào chỉ chốc lát sau liền ăn đến đáy bát cũng hướng lên trời, chợt có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, tương đương với hoàn thành một nhiệm vụ gian nan, hoặc lúc diễn tập quân sự đánh một trận thật đẹp, chiếm lĩnh thành trì đối phương, cảm giác rất kỳ quái, rất có cảm giác thành tựu.
Hựu An nhìn Chu Tự Hoành lưu loát rửa chén dọn dẹp phòng bếp, sau đó quay đầu lại hỏi cô: "Thích ăn trái cây gì?" Hựu An không hề nghĩ ngợi đã nói là quả cam, Chu Tự Hoành lấy tủ lạnh ra mấy quả cam gọt vỏ vắt nước.
Hựu An đang cầm một ly nước cam lớn ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy đặc biệt không thành thật, cúi đầu uống một hớp nước cam, nhớ tới chuyện trong khu mộ, hơi chần chờ, vẫn mở miệng hỏi ra: "Tại sao khi đó lại cự tuyệt Giang Tiểu Viện, dĩ nhiên, nếu như chú không muốn trả lời cũng không sao."
Chu Tự Hoành chau chau mày, quả nhiên khúc mắc của Giang Đông vẫn là ở chỗ này, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Phải nói là, khi đó anh hứng thú với việc thực hiện lý tưởng hơn, đối với việc khác, không có tinh lực cũng không còn thời gian chú ý. Hơn nữa, trong lòng anh khi đó, Viện Viện chỉ là em gái nhỏ, không thể nói anh không thích cô ấy, nhưng loại thích này, không đủ để anh phụ trách với cô ấy cả đời. Anh là quân nhân, quân nhân coi trọng nhất chính là cam kết, nếu như anh đồng ý, anh liền làm đến cùng. Ngược lại, chuyện anh không làm được, cũng sẽ không mù quáng mà đồng ý, như vậy mới thật sự là tàn nhẫn. Chỉ là, anh không dự liệu được sau đó lại xảy ra chuyện tiếc nuối như vậy. Nhưng nếu để anh lựa chọn lần nữa, anh vẫn sẽ cự tuyệt."
Hựu An không khỏi lộ vẻ xúc động, chợt liên tưởng đến lời nói đêm hôm đó của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vọt một cái liền đỏ lên. "Tiểu nha đầu, có thể sửa đổi xưng hô với anh một chút hay không......" m thanh của Chu Tự Hoành rõ ràng có chút buồn bực.
Hựu An ngẩng đầu nhìn anh, buồn bực hỏi: "Gọi gì chứ?" Sắc mặt Chu Tự Hoành hơi ảm đạm, có mấy phần không được tự nhiên mà nói: "Mặc dù anh lớn hơn em một chút, nhưng anh không phải là chú em, càng không muốn làm chú của em." Hựu An thật sự nhịn không được nở nụ cười, thì ra là đàn ông mạnh mẽ như Chu Tự Hoành cũng để ý những thứ này.
Hựu An xấu xa nói: "Chú không chỉ lớn hơn tôi một chút, là mười hai tuổi lận, nói cách khác, chú lên năm đầu của cấp hai, tôi vừa mới ra đời, gọi là chú đã tiện nghi cho chú lắm rồi." Chu Tự Hoành giơ tay bóp cái mũi của cô: "Tiểu nha đầu, cố tình chọc tức anh đúng không! Lớn hơn em có gì không tốt."
Trong lòng Hựu An âm thầm gật đầu, quả thật tốt vô cùng, người đàn ông này cho cô cảm giác thật ấm áp rất yên bình, tựa như phiêu bạc nhiều năm rốt cuộc cũng thấy được cảm giác gia đình.
Hựu An đặt ly thủy tinh trong tay xuống, nhìn Chu Tự Hoành nói: "Chú Chu, tôi cảm thấy, chú cần phải hiểu rõ ràng. Khuyết điểm của tôi thật nhiều, lòng dạ tôi hẹp hòi, không phân rõ phải trái, tính tình thích đùa bỡn, tính khí còn bướng bỉnh, không biết làm cơm, căn bản có thể đảm nhiệm dọn dẹp phòng, nhưng càng dọn dẹp càng loạn, nếu như biết sử dụng máy giặt tự động cũng coi như biết giặt quần áo, vậy xem như tôi cũng biết một chút. Công tác của tôi rất bình thường, tiền lương cũng không cao, càng không có gia đình có thể môn đăng hộ đối với chú. Lúc trước cảm thấy diện mạo cũng không có trở ngại gì, nhưng vừa so sánh với chú, tôi phải thừa nhận, không cùng một loại. Thật lòng mà nói, lấy điều kiện của chú, dù năm nay chú đã bốn mươi, tìm người đẹp môn đăng hộ đối mười sáu tuổi cũng không phải là chuyện khó khăn, lấy tôi xem là bị thua thiệt. Nhưng mà, nếu như chú muốn phát triển phong cách vô tư của Quân Giải Phóng nhân dân, nhất định lấy tôi, tôi cũng không phản đối. Chỉ là chú phải nhớ, hàng đã bán đi không trả lại, mặc dù sau đó phát hiện có vấn đề về chất lượng, chú cũng phải xui xẻo chấp nhận."
Chu Tự Hoành ha ha nở nụ cười: "Tiểu nha đầu, em thật là một kẻ dở hơi. Được, mặc dù anh bị thua thiệt, nhưng có câu nói ‘tôi không vào địa ngục thì ai vào đị