Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi động. Cho đến khi không nhìn thấy hình bóng xe Jeep, cô mới từ góc tường đi ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà đi tới.
Cô không muốn Giang Đông quản cô. Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến cô vô cùng chán ghét. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình gây sự.
Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn, đã gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
Cô tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng giọt thật không thoải mái. Hựu An đợi một lát, thấy mưa không có khuynh hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. Cô không thể chờ ở chỗ này, Giang Đông không tìm được cô, nhất định sẽ quay lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của anh.
Sau lưng, một chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người cô, Hựu An tức giận rống lên một câu: "Khốn kiếp, lái xe mà không nhìn người sao." Chỉ là tâm tình không tốt, muốn phát tiết một chút, không nghĩ ‘két’ một tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đang tức giận.
Những năm gần đây, Chu Tự Hoành không muốn nhất chính là về nhà. Bởi vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà anh, bức hôn không biết bao nhiêu lần mà không sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát động lôi kéo ông cụ nhà anh. Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề trên bàn cơm đều như một: "Tự Hoành à! Cô con gái nhà đó, mẹ thấy rất tốt, tranh thủ lúc rãnh mà gặp mặt đi! Hoặc là con xem coi lúc nào thì kết hôn, mẹ với cha con đều đã già rồi, không phải con muốn chúng ta vào quan tài mà cũng không ôm được cháu nội sao!"
Tự Hoành không phải con trai độc nhất, nhưng anh là con lớn trong nhà. Em trai Chu Tự Hàn của anh, núp ở phía sau người anh trai này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
Đâu phải Chu Tự Hoành không muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải huấn luyện đội viên, còn phải lựa chọn tân binh, chuẩn bị lực lượng kế thừa...... Một chuyện tiếp một chuyện, anh cũng hận không được sinh ra có bốn tay tám chân, còn ở đó mà xem mắt? Lại còn kết hôn?
Phải nói thằng nhóc Tự Hàn này càng ngày càng không ra gì, sợ anh qua được, sẽ chỉ còn sót lại một mình cậu ta tiếp nhận phát biểu tình ý sâu xa về Thành Gia Lập Nghiệp của Thái hậu cùng đồng chí thủ trưởng. Anh mới vừa vòng vèo thoát ra, liền bị thằng nhóc này chận trở lại, cuối cùng anh đồng ý sau lần diễn tập này sẽ đi xem mắt, đồng chí thủ trưởng cùng Thái hậu nhà anh mới thả anh ra.
Lúc Chu Tự Hoành đi ra, trời đã mưa, anh vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện diễn tập lần này, căn bản không chú ý có người ở ven đường. Đây là con đường duy nhất ra cổng lớn, bình thường căn bản sẽ không có ai đi bộ. Nhưng mà nghe một giọng nói quen thuộc, Chu Tự Hoành vẫn quay trở lại.
Bình tĩnh mà xem xét, Chu Tự Hoành thật có chút ý tứ ** với cô. Không thể không nói, bộ dáng cô rất xinh đẹp, lại nhỏ nhắn xinh xắn, trên căn bản có thể thỏa mãn ý tưởng cùng mong đợi của đàn ông bọn họ với phụ nữ. Nhưng những nhân tố này cũng không đủ để đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng như anh quan tâm đến chuyện bao đồng.
Lại nói, hay là bởi vì Giang Đông? Xét quan hệ nhà họ Giang cùng nhà họ Chu, cũng phải đến hai đời, là ông nội của Giang Đông và ông nội của Chu Tự Hoành cùng tham gia chiến tranh giải phóng ở một nơi.
Đến đồng lứa của cha Chu Tự Hoành và cha Giang Đông, cũng là cùng nơi mà tham gia quân ngũ. Hôm nay ông Chu đứng đầu quân khu, cha của Giang Đông giữ chức tổng Tham mưu, cũng là đứng đầu.
Chu Tự Hoành cùng Giang Đông là có tiếng mà cũng có miếng, có thể xem là mãnh hổ cũng không ngoa. Hai người cùng học mẫu giáo, tiểu học, trung học (cấp 2), cao trung (cấp 3), trường quân đội, làm tân binh cũng cùng nhau vào cục điều tra, cục trinh sát, là một trong những anh em ưu tú được chọn.
Có thể nói, không ai hiểu rõ bọn anh hơn cả hai, hai người vừa là bạn bè vừa là đối thủ, âm thầm là bạn bè, chiến trường là đối thủ. Giang Đông là lá bài chủ chốt Sư vương của cục trinh sát, Chu Tự Hoành anh lại được khen là Binh vương – đại đội trưởng đại đội điều tra đặc chủng, lá chắn, khắc tinh của bộ đội, xét trình độ nào đó mà nói, thế lực hai người ngang nhau.
Thủ trưởng phía trên, không biết có phải là có hứng thú tệ hại hay không, mỗi lần diễn tập, cơ hồ đều đem hai người phân đến hai phe Xanh – Đỏ. Khiến hai người này âm thầm là bạn bè tốt nhất, trên chiến trường trở thành kẻ địch, cần phải đánh nhau một trận anh chết tôi sống, thủ trưởng cấp trên mới thoải mái, thư thái.
Cho nên mới nói, quan hệ của Chu Tự Hoành cùng Giang Đông thật có điểm không nói rõ được. Hơn nữa, ở quân khu cho đến tận lúc này, chỉ còn sót lại hai người lớn tuổi độc thân, vấn đề cá nhân cũng nhanh trở thành vấn đề của tổ chức.
Hai người giống nhau, chẳng thèm quan tâm, ai cũng không tìm đối tượng, ai cũng không kết hôn. Đừng nói cha mẹ của hai người bọn họ gấp gáp, ngay cả tầng tầng lớp lớp lãnh đạo phía trên cũng gấp gáp. Tân binh hàng năm của đoàn văn công điều xuống, đầu tiên chính là lướt qua trước mắt hai lão độc thân này. Cũng chỉ vì một ý định, ngộ nhỡ có ai vừa mắt, cũng có thông tin tốt mà báo cáo với hai vị thủ trưởng.
Đáng tiếc cho dù có bao nhiêu cô gái đẹp, Giang Đông cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp coi thường. Chu Tự Hoành thì sao, có lẽ còn ngước mắt lên nhìn một cái, thuận đường phát biểu chút ý kiến: "Ừ, nhìn cũng không tệ, chỉ là thân thể hơi gầy."
Lãnh đạo cũng không biết nói gì cho phải, ai bảo cậu chọn tân binh chứ, là bảo cậu tìm vợ! Tóm lại, hai người này chính là hai người duy nhất, khi là tân binh, có thể vượt cấp đuổi kịp đại đội trưởng. Cho tới bây giờ, cả quân khu chắc cũng không còn ai có thể hạ được hai thằng nhóc này. Là binh lính đầu tiên dày dạn, có kỹ thuật, đầu óc, năng lực so ra chỉ hơn chứ không kém những binh lính lão thành đầy kinh nghiệm, nên ai cũng không thèm nghía đến.
Với ánh sáng chói lọi đếm cũng không xuể trước kia, nên ngay khi bên cạnh Giang Đông đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, Chu Tự Hoành không hiểu rõ, cũng thật xin lỗi mình. Hơn nữa, dường như nha đầu này cùng anh cũng rất có duyên.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu, lúc này giống như con mèo rơi xuống nước, khí thế lần trước lúc gây gổ, một chút cũng không thấy được. Không, phải nói là, cặp mắt to kia hàm chứa lửa giận còn chưa mất, trong mưa càng phát ra ánh sáng.
Hứa Hựu An không muốn thật sẽ cho qua chuyện này, vừa định nói mấy câu với anh, nương theo ánh đèn đường, lướt qua ba sao hai vạch trên bả vai anh, khí thế mới vừa có trong toàn thân, xì một cái lặng mất hết.
Cô cũng coi như là lính, vô cùng rõ ràng bộ đội là nơi phân biệt cấp bậc. Binh nhất, gặp ai thì cũng phải chào kêu thủ trưởng. Cô là một bác sĩ ngoại khoa nhỏ ở Quân tổng, dám ‘lấy hạ phạm thượng’ va chạm với Thượng tá. Chán sống sao, người này cũng không phải là Giang Đông.
Nhưng Hứa Hựu An cũng không cam chịu cứ yếu thế như vậy, lầm bầm một câu: "Anh làm nước tung tóe lên tôi, có lỗi trước, thủ trưởng cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ......"
Chu Tự Hoành gõ tay lái một cái: "Tôi khi dễ cô lúc nào, tôi trở lại là để nói xin lỗi, để tỏ thành ý xin lỗi của tôi, lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn."
"A!" Hứa Hựu An không nghĩ thủ trưởng dễ nói chuyện như thế. Ngẩng đầu nhìn trời một chút, cảm thấy mình sẽ không thoát được cơn mưa, kéo cửa phía ghế lái phụ ra, ngồi lên.
Chu Tự Hoành liếc ngang cô một cái, nắm một cái khăn lông lớn ở phía sau ném cho cô, Hứa Hựu An lí nhí nói một câu: "Cám ơn thủ trưởng."
"Thủ trưởng?" Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: "Bình thường em cũng xưng hô như vậy với Giang Đông sao?" Câu nói đầu tiên của Chu Tự Hoành giống như ngòi nổ, Hứa Hựu An nhanh chóng trợn to mắt, lông mao cả người mới vừa xẹp xuống, vèo một cái liền dựng lên, vẻ mặt phòng bị hỏi: "Anh biết Giang Đông?"
Chu Tự Hoành nhìn bộ dạng ấy của cô, không nhịn được đưa tay ra, kéo 1 góc khăn lông lớn trong tay cô qua, rất tự nhiên lau gương mặt cho cô : "Nơi này có bùn. Tôi và Giang Đông cùng ở quân khu này, sao tôi có thể không biết lá bài chủ chốt - cục trưởng cục trinh sát chứ?"
Hứa Hựu An căn bản không chú ý động tác nhỏ này của anh rất không thích hợp, quay đầu lại nhìn đường về: "Nhà anh cũng ở đây? Vậy cha anh khẳng định cũng là thủ trưởng lớn?"
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Cũng không khác cha của Giang Đông lắm. Tiểu nha đầu, có thể nói cho tôi biết quan hệ của em và Giang Đông không?" Hứa Hựu An cắn cắn môi: "Tôi không biết thủ trưởng cũng hiếu kỳ như vậy."
Chu Tự Hoành vui vẻ: "Phải, em không thích thì đừng nói, đây cũng không phải là bí mật quân sự gì, tôi cũng không thể nghiêm hình bức cung với em......" Điện thoại trong túi xách Hứa Hựu An vang lên, Hựu An lấy ra, chưa trực tiếp nhìn liền tắt máy, nhưng Chu Tự Hoành nhìn thấy, còn nhìn thấy đó là số của Giang Đông.
Với hiểu biết của anh về Giang Đông, không thể bởi vì nha đầu này cắt điện thoại mà liền thôi. Giang Đông và anh đều có một điểm giống nhau, chỉ cần nhận thức đúng mục tiêu, không đạt mục đích quyết không bỏ qua, vô luận là người hay việc.
Quả nhiên, điện thoại di động lập tức lại vang lên, một lần lại một lần. Hứa Hựu An cau mày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghe máy, vừa bấm nút, liền nghe thấy giọng Giang Đông bên kia: "Hứa Hựu An, em ở đâu?" "Không mượn anh xen vào." Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Hựu An nhếch lên liền thốt ra một câu như vậy. Chu Tự Hoành không khỏi chau chau mày.
Giang Đông thật tức giận. Đuổi theo Hứa Hựu An, chạy mãi cho đến nhà trọ cô cùng bạn bè thuê chung, nhấn chuông cửa nửa ngày, Tề Giai Kỳ mới ngủ mắt mông lung, ngáp liên tục đi ra ngoài, nói với anh: "Hựu An? Hựu An chưa về mà!"
Thế Giang Đông mới biết mình bị nha đầu kia đùa bỡn. Đường đường là cục trưởng cục trinh sát, lại bị tiểu nha đầu đánh lạc hướng. Ngồi trên xe, châm một điếu thuốc, trực tiếp điện thoại cho tiểu nha đầu. Khó khăn lắm mới nghe máy, tiểu nha đầu lại trực tiếp tống choGiang Đông cắn răng nghiến lợi nói: "Hứa Hựu An, anh hỏi em lần nữa, em ở đâu?"
m thanh này, cách microphone Chu Tự Hoành cũng có thể nghe được. Tiểu nha đầu này thật đem Giang Đông chọc cho nổi điên. Thấy rằng nếu là cấp dưới của Giang Đông, lúc này đã sợ run rồi. Nhưng nha đầu này thì sao, hừ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy: "Anh muốn nhúng tay vào sao." Sau đó trực tiếp tắt máy.
Trong đầu Chu Tự Hoành không khỏi lơ đãng xuất hiện tình cảnh Giang Đông bị tức giận sôi gan. Nói thật, suốt 36 năm, anh chưa từng thấy. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy cần thiết nhắc nhở nha đầu này một cái: "Nếu như bây giờ Giang Đông muốn tìm em, tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ ôm cây đợi thỏ."
Hứa Hựu An nghiêng đầu nhìn anh: "Anh giống như rất hiểu anh ta?" Chu Tự Hoành nhếch miệng cười, ánh mắt lấp la lấp lánh: "So với em nghĩ còn hiểu hơn, anh ta rất lợi hại, nhưng mà, anh ta từng là bại tướng dưới tay tôi."
Hựu An ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt xẹt qua cầu vai anh, mắt chợt sáng lên: "Anh kết hôn chưa?" Chu Tự Hoành vui vẻ: "Chưa, sao vậy, em cũng muốn giới th