Cha, cám ơn cha “Ngưng Nhi, anh yêu em, thật sự rất yêu rất yêu em.” Ăn cơm xong, Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu nói.
“Tôi” tôi biết rõ.” Chỉ Ngưng ngồi trên ghế salon cách xa Hoàng Phủ Thần Phong, cô không dám ở gần bên Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi, em cùng con trai đến nhà anh ở được không? Như vậy, Cheney cũng không cần thường xuyên chạy tới chạy lui phiền toái như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong đem con trai ra làm lá chắn.
“Tôi trở về cùng bảo bối thương lượng một chút.”
Lại gọi bảo bối, trong nội tâm Hoàng Phủ Thần Phong chính là rất chua a! “Được. Ngưng Nhi, vì sao em muốn gọi con trai là bảo bối?”
“Bọn họ vốn chính là bảo bối của tôi! Vì sao không thể gọi bọn họ như vậy?” Chỉ Ngưng càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này rất không bình thường.
“Vậy còn anh? Anh là gì của em?”
“Anh, trước kia là bảo bối của tôi, hiện tại, bảo bối của tôi là hai con trai.” Nói xong những lời này, Chỉ Ngưng lại có chút chột dạ.
“Vậy anh còn có cơ hội lần nữa trở thành bảo bối của em không?”
“Tôi... tôi không biết.” Kỳ thật, trong lòng Chỉ Ngưng, ba cha con họ đều là bảo bối của cô. “Bác sĩ có nói khi nào anh có thể xuất viện hay không?”
“Qua ngày mai có thể xuất viện, Ngưng Nhi, em sẽ đến đón anh sao?” Cách bọn họ đối xử với nhau bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong vô cùng không quen.
“Nếu có thời gian, tôi sẽ đến.” Chỉ Ngưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Hoàng Phủ Thần Phong, không đành lòng cự tuyệt.
“Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng vang lên. “Uy, xin chào! Được, được, tôi đã biết, cám ơn các người, tôi lập tức đến.” Cúp điện thoại, Chỉ Ngưng lộ ra nụ cười chân thành nhất mấy ngày qua. “Bảo bối đã tỉnh, bây giờ tôi đến xem nó.”
“Ngưng Nhi, anh cũng muốn đi xem Ivan.”
“Được, tôi đẩy anh qua.” Chỉ Ngưng đẩy xe lăn tới, vốn chỉ cần dìu hắn qua đó thôi, nhưng Chỉ Ngưng sợ thân thể Hoàng Phủ Thần Phong còn yếu nên để cho hắn ngồi xe lăn.
Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống giường, Hoàng Phủ Thần Phong vui vẻ dựa vào Chỉ Ngưng, ngồi lên xe lăn.
-------------LOVE------------
Đến phòng hồi sức, Chỉ Ngưng chạy đến trước kính thủy tinh, cầm điện thoại lên, “Bảo bối, con rốt cục cũng tỉnh lại, mẹ rất nhớ con! Bảo bối, con có cảm thấy không thoải mái ở đâu không, nói cho mẹ biết.” Chỉ Ngưng vui mừng khóc.
Ivan nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, cũng rất kích động, “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ a! Mẹ, con đã làm mẹ lo lắng.” Ivan cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
“Con trai ngốc, chỉ cần con khỏe là mẹ an tâm rồi.”
“Mẹ, con muốn nói chuyện với người đàn ông đáng chết kia.” Ivan nhìn nhìn Hoàng Phủ Thần Phong bên cạnh Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Thần Phong.
Ivan nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi chảy xuống, “Cha, cám ơn cha, thật sự rất cám ơn cha, ô ô ô ô”Cha “
Hoàng Phủ Thần Phong cũng lệ nóng doanh tròng, con trai lớn của hắn cuối cùng cũng nhận hắn rồi, nhịn không được, nước mắt cũng chảy xuống. Hoàng Phủ Thần Phong lau nước mắt, cười nói: “Tiểu tử thối, cha cứu con trai vốn không phải chuyện kinh thiên động địa gì, cám ơn cái gì? Con trai, con ở trong đó hảo hảo nghe lời bác sĩ..., cha và mẹ mỗi ngày sẽ tới thăm con.”
“Cha, nếu lần nay cha lại làm cho mẹ thương tâm, cả đời này con sẽ hận cha.” Ivan nghiêm trọng cảnh cáo Hoàng Phủ Thần Phong.
“Cha cam đoan với con, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không.” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng hiện tại cũng đang ăn giấm chua. Bọn họ hàn huyên lâu như vậy, còn nhớ có có bên cạnh sao.
Chờ bọn họ nói chuyện xong, Chỉ Ngưng nói bye bye với con trai, liền giúp đẩy Hoàng Phủ Thần Phong đi.
“Vừa rồi vì sao anh khóc?” Chỉ Ngưng tò mò hỏi.
“Con trai gọi anh là cha, anh có thể không kích động sao?” Từ khi Ivan gọi hắn là cha đến bây giờ, Hoàng Phủ Thần Phong một mực mỉm cười.
“Bảo bối thật sự gọi anh như vậy sao?”
“Đương nhiên a! Anh lừa em làm gì? Không chỉ gọi một lần, vừa rồi chúng ta hàn huyên, nó đã gọi rất nhiều lần. Nó còn nói, nếu như anh lại làm cho em thương tâm, vậy cả đời này nó sẽ hận anh.” Hoàng Phủ Thần Phong quay đầu, đắc ý nhìn Chỉ Ngưng.
“Tiểu bảo bối không phải vẫn gọi anh là người đàn ông thối sao.” Chỉ Ngưng nhỏ giọng nói thầm, cũng cao hứng vì con trai lớn rốt cục gọi Hoàng Phủ Thần Phong là cha.
“Sớm muộn gì nó cũng sẽ gọi anh là cha.” Hoàng Phủ Thần Phong tràn đầy tin tưởng nhìn Chỉ Ngưng.
“Không cần phải tự tin như vậy, nó không nhất định sẽ gọi anh!”
“Ngưng Nhi, trở về đi! Anh yêu em.” Hôm nay, Hoàng Phủ Thần Phong không biết đã nói bao nhiêu lần câu “anh yêu em” với Chỉ Ngưng rồi.
“Tôi biết, hôm nay anh đã nói nhiều lần.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Chỉ Ngưng vẫn thấy rất ngọt.
“Từ nay về sau, mỗi ngày anh đều sẽ nói với em.” Hoàng Phủ Thần Phong cầm tay Chỉ Ngưng. Hắn đã năm năm không cầm tay cô, hắn thực sự yêu chết bàn tay mềm mại, trơn bóng của Chỉ Ngưng, sờ thật thoải mái a!!
Lần này, Chỉ Ngưng cũng không trốn tránh, cứ như vậy để cho Hoàng Phủ Thần Phong nắm tay mình. Kỳ thật cô cũng chỉ là muốn trừng phạt Hoàng Phủ Thần Phong một chút, ai kêu hắn lúc trước mắng cô như vậy, còn không nghe cô giải thích!
Đến phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong nằm chết dí trên giường, Hoàng Phủ Thần Phong còn không buông tay cô ra.
“Ngưng Nhi, để cho anh cầm tay của em, như vậy anh mới có thể cảm giác em thật sự đã trở lại, hơn nữa ngay tại bên cạnh anh, anh sợ em sẽ lần nữa rời đi.”
“Được, tôi sẽ không đi, anh nghỉ ngơi đi! Chờ ăn cơm tối tôi gọi anh.” Chỉ Ngưng cũng nắm chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đinh linh linh” đinh linh linh” chuông điện thoại của Chỉ Ngưng lại vang lên, Chỉ Ngưng một tay nghe điện thoại, “Uy!”
“Chỉ Ngưng, là anh.”
“Prince?”
Hoàng Phủ Thần Phong vừa nghe đến cái tên này, liền lập tức biết là người nào, bởi vì, con trai nhỏ của hắn đã nói với hắn, không nghĩ tới người thật sự đến rồi.
“Thật ngại quá, hiện tại em bận rộn nhiều việc, không thể đến đón anh được, anh tự mình bắt xe được không?” Chỉ Ngưng rất rõ tình cảm Prince dành cho cô, năm năm này, hắn chăm sóc cô, cô hiểu được. Nhưng trong lòng của cô đã có một người đàn ông, làm sao có thể tiếp nhận thêm người đàn ông khác?
Hoàng Phủ Thần Phong nở nụ cười, bởi vì, Ngưng Nhi của hắn nói, hiện tại cô bận rộn nhiều việc, bảo hắn tự mình bắt xe. Xem ra, người đàn ông kia đối với mình nửa điểm uy hiếp cũng không có, Ngưng Nhi căn bản cũng không quan tâm hắn, bằng không, nhất định sẽ đi đón hắn. Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy tay Chỉ Ngưng, hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô.
Ba tháng sau kết hôn “Tôi đã giúp anh làm xong thủ tục xuất viện, trước khi đi, anh đến thăm bảo bối một chút, bảo bối nói muốn gặp anh.” Chỉ Ngưng chính là không rõ, hiện tại con trai lớn của cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong quan hệ sao lại tốt như vậy.
“Ngưng Nhi, anh biết rõ em bây giờ đang ghen, suy nghĩ tại sao quan hệ của anh và con trai lại trở nên tốt như vậy có đúng không?”
Hoàng Phủ Thần Phong thực sự luôn biết nội tâm Chỉ Ngưng nghĩ gì, nhưng Chỉ Ngưng không muốn thừa nhận: “Tôi” tôi làm sao mà phải ghen? Dù sao con trai nhỏ vẫn chưa gọi anh là cha. Nó cũng không dễ dàng gọi anh như vậy.”
“Cheney sớm muộn cũng sẽ gọi anh là cha.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Thần Phong tự tin, bởi vì, chỉ cần Chỉ Ngưng tha thứ cho hắn, con trai nhỏ của hắn sẽ gọi hắn là cha.
“Vậy anh cứ chầm chậm mà chờ đi!” Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong đến phòng hồi sức thăm Ivan.
Hoàng Phủ Thần Phong thích cảm giác Chỉ Ngưng dìu hắn, rất hạnh phúc, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong muốn Chỉ Ngưng không đơn thuần là dìu hắn đi đường như vậy. Bất quá, hắn được từ từ sẽ đạt được.
Thăm Ivan xong, ra khỏi thang máy, Chỉ Ngưng nhìn thấy Prince, người đàn ông lúc Chỉ Ngưng khó văn nhất, bất lực nhất giúp đỡ cô, cũng là tình địch của Hoàng Phủ Thần Phong.
“Chỉ Ngưng, làm sao em lại ở bệnh viện? Ngã bệnh sao?” Prince nhìn Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong, chắc hẳn, hắn chính là người đàn ông Chỉ Ngưng yêu nhất?
“Không phải em, hôm nay là anh ấy xuất viện.” Chỉ Ngưng chỉ Hoàng Phủ Thần Phong bên cạnh.
“Anh ta là?”
“Anh ấy” ngay tại thời điểm Chỉ Ngưng không biết như thế nào mở miệng giới thiệu Hoàng Phủ Thần Phong, Hoàng Phủ Thần Phong liền lên tiếng.
“Tôi là vị hôn phu của Ngưng Nhi, Hoàng Phủ Thần Phong.” Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn liền biết hắn thích Ngưng Nhi.
Prince ngây cả người, Chỉ Ngưng mới trở về vài ngày như vậy đã đính hôn sao? Xem bộ dạng Chỉ Ngưng, hẳn là rất hạnh phúc! Kỳ thật, chính hắn cũng hiểu được, Chỉ Ngưng cho tới bây giờ không hề thích hắn, cảm giác đối với hắn chỉ đơn giản như một người bạn tốt, như vậy, mình cũng nên buông tay ra? Có lẽ, Chỉ Ngưng không phải lựa chọn tốt nhất của mình.
“Xin chào, tôi là Richard Prince.” Prince cùng Hoàng Phủ Thần Phong bắt tay. “Chỉ Ngưng, vậy em có trở về LA không?”
“Em”
“Ngưng Nhi sẽ không quay về, chúng tôi lập tức sẽ kết hôn, đến lúc đó mời anh tới dự hôn lễ của chúng tôi.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng trả lời.
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh nói bừa cái gì đó?” Chỉ Ngưng nhéo cánh tay Hoàng Phủ Thần Phong.
“Chỉ Ngưng, bây giờ em rất hạnh phúc, anh nghĩ” anh hẳn là nên buông tay, anh chúc hai người hạnh phúc.” Prince thật lòng chúc phúc Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng.
Nghe được câu này, Hoàng Phủ Thần Phong rất cao hứng, bởi vì chính mình không còn tình địch nữa, nói: “Cám ơn lời chúc phúc của anh, thời điểm chúng tôi kết hôn anh nhất định phải tới.” Có lẽ, Prince là một người bạn không tệ.
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh nói đủ chưa hả? Prince, anh đừng nghe anh ấy nói bừa, anh ấy có bệnh.” Chỉ Ngưng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Anh còn có việc, anh đi trước.” Prince tiêu sái xoay người, không hề lưu luyến.
“Đi mau, lái xe đã ở bên ngoài.” Nguyên bản động tác Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Hoàng Phủ rất mềm nhẹ, hiện tại đã biến thành nặng nhọc.
“Ngưng Nhi, anh yêu em.” Hoàng Phủ Thần Phong lại bắt đầu nói “anh yêu em”. Hai ngày này, Hoàng Phủ Thần Phong không biết đã nói bao nhiêu lần “anh yêu em”.
Chỉ Ngưng cũng đã quen ba chữ kia, nhếch miệng mỉm cười, không nói gì.
“Ngưng Nhi, năm đó, mẹ của anh biết rõ em bị anh làm cho tức giận bỏ đi, bà nói, nếu như anh không đem em trở về, bà cũng không có đưa con trai như anh.”
“Vậy thì thật là tốt! Tôi sẽ làm con gái của bá mẫu.” Mấy năm này, mình cũng thường xuyên suy nghĩ đến mẹ Hoàng Phủ, phải tìm thời gian mau gọi điện cho mẹ Hoàng Phủ a.
“Không được, Ngưng Nhi, em làm sao có thể làm con gái của mẹ anh? Em là lão bà của anh, con dâu của mẹ anh, mẹ của hai con trai.” Nói đùa sao, nếu như Chỉ Ngưng thực sự trở thành con gái của mẹ hắn, vậy hắn đi đâu tìm lão bà?
“Tôi không phải là lão bà của anh.”
Nửa giờ sau, đã tới biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng dìu Hoàng Phủ Thần Phong xuống xe. Vừa xuống xe, Chỉ Ngưng đã nhìn thấy tiểu bảo bối của mình đang ôm con chó lông xù vui đùa trong hoa viên. Chỉ Ngưng giang hai tay gọi: “Bảo bối, mẹ đến rồi.”
Cheney nghe được mẹ thân ái đang gọi mình lập tức buông con chó trong ngực ra, chạy về phía Chỉ Ngưng. “Mẹ!”