Lăng Diệc Phong, anh có phải là người cùng em đi trọn cuộc đời hay không?
Hôn lễ rất long trọng, khi tung quả cầu báo hỷ, Chu Bảo Lâm thiên vị, quả cầu xinh đẹp liệng một vòng cung rồi rơi ngay xuống chân Lương Thần.
Trong tiếng hoan hô của các vị khách nữ, Lương Thần bất giác đưa mắt tìm kiếm, dáng người cao lớn hơi gầy của anh đang đứng từ xa, trong ánh mặt trời giữa trưa vàng rực, khuôn mặt đẹp nhìn nghiêng đặc biệt tĩnh lặng dường như không quan tâm đến bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Lương Thần bê quả cầu đi đến, đứng cạnh Diệc Phong, dùng khuỷu tay huých nhẹ anh: “Anh nhìn này!”.
Diệc Phong quay sang nhưng lại không nhìn quả cầu, anh chỉ nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp hồ hởi như nhiễm không khí náo nhiệt xung quanh, anh mỉm cười, giơ tay vén mấy sợi tóc mai xõa xuống mặt cho Lương Thần. Đây là lần thứ hai trong ngày anh làm như vậy, cử chỉ rất đỗi dịu dàng. Lương Thần xúc động, quay mặt đi. Phía xa cặp tân hôn đang đứng bên chiếc bánh cưới khổng lồ.
“Sống chết có nhau, bên nhau trọn đời, đó là câu thơ em thích nhất trong Kinh thi nên em đã nói với Bảo Lâm viết lên bánh cưới, anh có thích không?”
Diệc Phong buông bàn tay đang để trên vai Lương Thần, không trả lời. Vừa dõi nhìn những dãy núi màu xanh nhạt chạy dài phía xa cơ hồ tới tận chân trời, cô giơ tay níu áo Diệc Phong, vui vẻ: “Bên nhau trọn đời, nghe lý tưởng quá anh nhỉ, nhưng ai chả có quyền mơ ước. Bên nhau trọn đời, em mơ như vậy liệu có quá không anh?”.
Ngó sắc mặt anh, cô gặng hỏi: “Diệc Phong, anh nói đi, chúng mình chắc chắn được như vậy, đúng không?”.
Bàn tay níu áo anh khẽ run, cô cứ thế nhìn đăm đăm vài mặt người đối diện ngóng chờ một câu trả lời.
Lăng Diệc Phong, anh có phải là người cùng em sống cuộc sống bình thường, không bao giờ chia ly?
Bởi vì sự xuất hiện của Trình Kim hôm nay cùng với những biểu hiện bất chợt, khác thường của anh gần đây làm cô lo lắng.
Hạnh phúc cô đang có quá hoàn hảo, khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Những ngày đẹp như trong mơ, bên nhau, anh quá đỗi dịu dàng, quá đỗi âu yếm.
Như giấc chiêm bao.
Thế giới không thể luôn tràn ngập ánh sáng.
Sao cô có thể không hoài nghi?
Khóe môi giật giật, vẫn cúi đầu, mắt không nhìn cô, anh nói như tự hỏi, giọng khác lạ: “ Bên nhau trọn đời, bên nhau trọn đời, thì ra em mong như vậy?”.
Lương Thần cau mày: “Có gì sai không?”.
Cô ngước mắt chờ đợi.
Diệc Phong trầm ngâm.
Không có gì sai!
Nhưng định mệnh luôn trớ trêu. Một khi bị bàn tay nghiệt ngã của nó chạm vào, mọi giấc mơ, dù tuyệt đẹp cũng tan theo mây khói.
Cái em muốn là bình yên…
Cái em muốn là mưa nắng có nhau…
Cái em muốn là bên nhau trọn đời…
Đôi mắt đẹp của Diệc Phong càng trở nên u ám, ánh mặt trời tháng Ba dù rực rỡ cũng không làm nó sáng lên.
Sự im lặng lúc này của Diệc Phong làm cô choáng váng.
Dưới ánh mặt trời trong vắt, sắc mặt của Diệc Phong lại càng sạm hơn, anh cúi nhìn đám cỏ dưới chân, cố tình né tránh ánh mắt Lương Thần, giọng nói như cố sức, chỉ đủ hai người nghe: “Xin lỗi, chuyện tương lai bây giờ anh không thể cho em câu trả lời chính xác”. Liếc nhanh phản ứng của cô, giọng anh trở nên âu yếm: “Em quên mình là phù dâu hay sao, nói chuyện đó lúc này không thích hợp, có lẽ Bảo Lâm đang cần em”.
Cô cảm thấy kinh ngạc, như bị dội một gáo nước lạnh, hơi lạnh từ trong toát ra, thậm chí cả người cô cũng run lên.
Người ép cô vào góc tường tầng trệt của công ty lần ấy, người dữ dằn tuyên bố, em muốn kết hôn với người khác là điều không tưởng, chính là anh. Người cố tình né tránh hôn nhân lúc này cũng là anh. Liệu có phải vẫn là cùng một con người? Anh thực sự né tránh.
Né tránh một vấn đề hiện thực nhất của những người yêu nhau.
Anh từng nói yêu cô, không cho phép cô kết hôn với người khác, anh ân cần, nương nhẹ, dịu dàng. Vậy mà khi nói tới hôn nhân lại né tránh!
Tuy choáng váng nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để hỏi: “Là do cha mẹ phải không?”. Ngoài chuyện đó, giữa họ còn trở ngại gì?
Anh chưa kịp trả lời thì phía sau chợt có tiếng hô: “Mời hai vị quay đầu chụp kiểu ảnh”.
Phóng viên ảnh của đài truyền hình chĩa ống kính vào hai người. Do có quan hệ với Bảo Lâm, Lương Thần và anh ta coi như người quen, lần này anh ta phụ trách khâu chụp ảnh, anh ta có mặt đúng lúc, phá vỡ không khí căng thẳng giữa hai người. Cả hai quay đầu lại, trước khi kịp hiểu ra chuyện gì đã nghe “xoẹt” một tiếng, hình ảnh hai người đã bị thu vào ống kính. Từ xa, cặp uyên ương rất đẹp này đã lọt vào tầm ngắm của tay săn ảnh chuyện nghiệp.
Câu chuyện thế là dừng lại.
Lương Thần quay ra đưa mắt tìm Bảo Lâm, cô dâu chú rể vận toàn màu trắng đang giơ cao ly rượu chúc nhau, nụ cười của họ làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Lương Thần lắc đầu, nỗi đau thoáng qua đang ngấm dần. Lẽ nào anh không nhìn thấy chú rể đang cười nói vui vẻ với cô dâu như không có ai bên cạnh, vậy mà còn viện cớ “Bảo Lâm cần em” để thoái thác.
Lòng nặng trĩu, cô lặng lẽ quay đi, tay vẫn cầm quả cầu được kết bằng những bông hồng nhung và hồng bạch, những nụ hoa hé nở như những nụ cười nhạo báng.
Từ xa Bảo Lâm đã nhìn thấy Lương Thần, giơ tay vẫy, gọi to : “Lương Thần, lại đây chụp ảnh”.
Hôm đó là ngày vui của Bảo Lâm, không nên gây chuyện. Cô kìm lòng lại, kéo tay Diệc Phong : “Đi thôi !.”
Động tác hết sức tự nhiên, giống như bản năng. Nhưng một lần nữa cô rơi vào trạng thái kinh ngạc khi thấy anh rụt tay lại.
“Em cứ đi trước “. Diệc Phong nói.
Cô sửng sốt ngước nhìn, thấy nét mặt anh vẫn bình thường, thậm chí đang cười. Cuối cùng một mình Lương Thần đi lẫn vào đám người ồn ào. Nỗi lo sợ mơ hồ trong lòng bấy lâu, trước thái độ kỳ quặc quả Diệc Phong hôm nay đã dần dần hiện rõ, khiến trái tim cô thắt lại. Nhưng gặng hỏi anh vào lúc này là không thích hợp.
Cố tình từ chối một lời hứa, một cử chỉ thân mật.
Từ nay về sau anh và cô sẽ thế nào ?
Cô chậm chạp bước trên thảm cỏ xanh mềm mại, có cảm giác như đã cảm thấy hết cái nghiệt ngã của cuộc sống. Từ khi tái hợp, đây là lần đầu tiên anh, một lần nữa, giữ khoảng cách với cô.
Vừa nhìn bạn, Bảo Lâm vội hỏi : “Sao Diệc Phong không đến ? Tại sao hai người cứ đứng mãi đằng đó ?”, rồi liếc nhìn quả cầu hoa trên tay Lương Thần, nháy mắt với cô Lương Thần để quả cầu sang một bên, cầm con dao to có thắt nơ đỏ, đưa cho Bảo Lâm, mỉm cười giục : “Nào cắt bánh đi, tớ đợi lâu quá rồi”.
Mọi người xúm lại, chú rể cầm tay cô dâu cùng cắt bánh, lớp kem trắng như tuyết chia thành hai đường, lời thề tình yêu viết trên đó cũng bị cắt làm đôi.
Lương Thần đứng bên chăm chú nhìn cái bánh cưới khổng lồ đã bị chia thành hai nửa, ngẩng đầu, qua những cái đầu nhấp nhô, cô nhìn thấy Diệc Phong đang nói chuyện điện thoại đi đến…
Lương Thần bắt đầu cắt bánh thành những miếng nhỏ, Diệc Phong đến bên nói với Bảo Lâm : “Xin lỗi, tôi có việc gấp, phải đi trước”, sau đó anh bắt tay chú rể : “Tân hôn vui vẻ !”.
Bảo Lâm ngạc nhiên : “Bỏ đi sớm thế !”, nhưng lại sợ lỡ việc của anh nên huých vào tay Lương Thần đứng bên : “Cậu không được đi, phải ở lại với tớ”.
Cô ngước nhìn Diệc Phong. Biểu hiện của hai người không có gì khác thường, không ai hay biết chuyện của họ. Lòng cô đắng ngắt, bây giờ coi như anh đã bỏ rơi cô, không hề có dấu hiệu báo trước, anh cứ thế đột nhiên bỏ đi, hoàn toàn không có ý bảo cô đi cùng.
Nhưng dù vậy, cô vẫn nói : “Em ở lại, anh cứ đi trước”.
Mắt Diệc Phong thoáng xao động, không phải anh không nhận ra vẻ giễu cợt trong câu nói của cô, nhưng anh vẫn làm ra vẻ như không nhận ra, nói giọng vui vẻ : “Vậy lát nữa em tự về nhà !”
Lương Thần gắng gượng ở lại đến chiều, hôm nay là ngày vui của Bảo Lâm, không nên làm bạn mình mất vui, cô mấy lần tự nhắc nhở bản thân.
Chiếc taxi phanh gấp, một người đàn ông cao lớn bước ra, mái tóc hung vàng càng rực lên dưới ánh nắng.
“Anh đến đây làm gì ?” Sau khi nhìn quanh, James tức giận nhìn thẳng vào Lăng Diệc Phong đang đứng tựa vào xe màu đen.
Diệc Phong lẳng lặng lên xe, ngồi vào ghế, James vội vàng vào theo, cầm chiếc chìa khóa xe trước đó vứt trên ghế, vừa nổ máy vừa lẩm bẩm : “Tình trạng như vậy mà vẫn lái xe chạy lung tung ?”, rồi lại lắc đầu bất lực : “Không muốn sống nữa chắc !”. Diệc Phong liếc nhìn anh ta, chống khuỷu tay vào cửa xe, sắc mặt tái dần.
“Yên tâm, tôi chưa ngốc đến thế », anh hạ giọng, « Nếu không đã chẳng nhờ anh lái xe”.
Bãi đỗ xe cách khu vực hôn lễ một đoạn, qua mấy khúc quành, tiếng cười nói ồn ào bên đó ở đây không nghe thấy. Ở chỗ này không lo bị Lương Thần phát hiện, cuối cùng anh đã có thể nghỉ ngơi.
Xe khởi động gấp, chậm chạp tiến về phía trước. Diệc Phong nhăn mặt, tìm chai nước lọc, sau đó lấy lọ thuốc trong túi áo khoác, chưa kịp mở nắp đã bị người bên cạnh giằng mất.
James một tay lái xe, tay kia cầm hộp thuốc nhỏ máu trắng chỉ bẳng ngón tay cái, lắc lắc, mấy viên thuốc va chạm lách cách. Anh ta cau mày nghiêm trọng : « Đây là thuốc hai tuần trước tôi đưa cho anh ? ». thấy Diệc Phong nhắm mắt không nói, anh ta càng bực : “Tôi đã cảnh báo anh, loại giảm đau này nên dùng ít thôi. Anh để mất bao nhiêu thời gian rồi, biết không ? Các triệu chứng phát tác ngày càng mau, càng khó khống chế, nếu anh cứ theo ý mình, uống hết chỗ đó thì đừng hy vọng tôi cho thêm”.
James vốn là người điềm tĩnh, đĩnh đạc như một học giả, lúc này không kiềm chế được, anh ta cũng cảm thấy bất lực với con người ương ngạnh này. Nhưng sự tức giận của James giống như ném một hòn đá xuống đáy vực, chẳng có lấy một phản hồi. James nghiến răng nhìn sang bên, lọ thuốc vẫn còn trong tay, thấy Diệc Phong đang hạ thấp ghế ngồi, bàn tay thanh tú đặt lên trán, mặt nhăn nhó, nhưng không đòi lại lọ thuốc.
Trời nắng đẹp hiếm có, xe vượt qua sông, nhìn xuống dòng nước trong vắt, gợn sóng vàng lăn tăn.
Diệc Phong từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài vẻ đăm chiêu.
James vẫn chưa hết giận tiếp tục nói : “Đầu óc lú lẫn vì một cô Lương Thần nào đó mà còn nói mình không ngốc. Nhưng lần ăn cơm với nhau, tôi đã quan sát. Cô ta chẳng qua cũng…”
Cơn đau ê ẩm lại xuất hiện, anh cố nén hỏi tiếp : “Anh không nói với cô ấy chứ ? “.
“Không.” James đáp nhưng lại hối hận. Lẽ ra anh ta nên cho cô biết vì Diệc Phong bây giờ rõ ràng là đang mạo hiểm với sức khỏe của bản thân. Diệc Phong thở phào, lại dựa vào thành ghế.
Lương Thần yêu cầu một cuộc sống lâu dài.
Điều đó vốn rất bình thường, nhưng nó lại giống như một lời cảnh báo, đánh thức anh.
Những ngày qua, anh đã làm gì ?
Nửa tiếng trước, đối diện với ánh mắt kiên định của Lương Thần, anh lần đầu tiên nếm trải mùi vị của sự bất lực.
Đúng như anh đã nghĩ, con đường phía trước dù chập choạng, thậm chí tăm tối, anh định kéo người mình yêu vào đó mà quên không hỏi cô ấy có muốn hay không.
Hôn lễ kết thúc rất muộn với thủ tục cuối cùng là lễ động phòng, khi Lương Thần về tới nhà thì đã mệt rã người.
Diệc Phong dường như đoán đúng, điện thoại đến đúng lúc, Lương Thần dựa đầu lên thành giường, nghe thấy tiếng anh hỏi : “Em về nhà chưa ?”