“Ý, Đường Mộc, cậu đang xem gì vậỵ, sao lại khóc hả?” Ngải Mễ xách sữa đậu nành và quẩy tung tẩy bước vào nhà. Cô đã nhìn thấy hàng nước mắt chưa kịp lau trên mặt Đường Mộc.
Đường Mộc chợt bừng tỉnh, cậu giơ bàn tay mình ra trước mặt Ngải Mễ: “Cậu nhìn xem, bàn tay mềm mại biết bao, tớ nhìn một lúc tự nhiên cảm động phát khóc”.
Ngải Mễ đặt đồ ăn sáng lên bàn, cô cũng không tra hỏi tại sao Đường Mộc lại khóc, chỉ mắng một câu theo thói quen: “Thần kinh!”.
Đường Mộc đã biết điều bí mật của Ngải Mễ từ lâu, để bảo vệ điều bí mật này mà Aaron đã phải trả giá bằng mọi thứ, Đường Mộc cũng biết. Ông bà rời xa Xuân Thành, chẳng qua là muốn để Ngải Mễ yên tâm đi học đại học cho tốt ở miền Bắc, điều này, Đường Mộc cũng biết.
Cậu trách thầm trong lòng, hai người lớn này, thực sự là chẳng hiểu biết gì cả, để lại một lá thư đơn giản như thế này, nói đi là đi. Cậu nhìn Ngải Mễ chăm chú đổ sữa đậu nành vào bát, cắt quẩy đặt lên đĩa, nét mặt có vẻ mệt mỏi, nhung vẫn toát lên cảm giác thỏa mãn từ đáy lòng.
Nếu Ngải Mễ nhìn thấy lá thư này, cô ấy sẽ nghĩ gì? Thực sự cậu không dám tưởng tượng tiếp.
Lời nói dối này, dính dáng đến bao nhiêu người, kéo dài bao nhiêu năm như vậy, đây có lẽ là một lời nói dối không có điểm cuối. Nhưng tại sao đến bây giờ, tất cả đều phải dừng lại, không có sự quá độ, sự thật sắp được phơi bày.
Chắc là cô ấy sẽ điên mất?
“Ngải Mễ.”
“Hả?”
“Cậu không buồn ngủ à?”
“Không, lát nữa còn phải đến trường đăng ký nguyện vọng nữa, cậu có về cùng với tớ không?”
Đường Mộc nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Ừ!”. Cậu nhìn Ngải Mễ thu dọn bát đũa, không kìm được liền hỏi: “Ngải Mễ này, cậu đã quyêí định chưa, Cuối cùng cậu sẽ học trường nào?”.
“Tớ đã quyết định rồi.” Ngải Mễ nói rất thoải mái, dường như vừa mới đưa ra một quyết định có nên đến KTV hát hay không.
“Hả, cậu quyết định từ bao giờ vậy?”
“Trong lúc tớ đi mua đồ ăn sáng ban nãy. Tớ nghĩ, về phương Bắc học sẽ không được ăn những đồ ăn sáng ngon miệng như thế này đâu nhỉ?”
“Chính vì thế..
“Chính vì thế tớ quyết định ở lại Xuân Thành rồi.”
“Không được!” Đột nhiên Đường Mộc sốt sắng, Ngải Mễ cho rằng, sự sốt sắng này của Đường Mộc hoàn toàn không có lý do, cô thấy rất lạ, thậm chí còn bật cười: “Thần kinh à, sao tự nhiên cậu lại phản ứng mạnh như vậy?”.
“Cậu không được ở lại Xuân Thành!”
Ngải Mễ thực sự không hiểu Đường Mộc: “Gì cơ, do cậu một đêm không được ngủ hay là uống sữa đậu nành bị ngộ độc rồi? Tại sao tự nhiên lại kỳ cục như vậy?”.
Cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc này đây mẹ Aaron lại đến.
“Cháu chào cô.” Ngải Mễ nhiệt tình chào bà.
“Ngải Mễ, ông bà đâu?”
“Ông bà đi ra ngoài rồi ạ, buổi sáng cháu về cũng không nhìn thấy ông bà đâu.”
Bà đã hiểu ra vấn đề, hóa ra đến tận bây giờ, Ngải Mễ vẫn chưa nhìn thấy lá thư đó, nhưng lá thư đó đâu, hai cụ cũng buồn cười thật, lá thư quan trọng như vậy, lẽ nào lại nhét xuống gầm giường ư?
Ngải Mễ mời bà ngồi xuống, bà liền hỏi tiếp: “Ngải Mễ à, cháu đã quyết định sẽ đăng ký trường nào chưa?”.
Ngải Mễ đưa mắt nhìn Đường Mộc, xác định rằng câu trả lời của mình sẽ không khiến cậu phải bật dậy: “Cháu nghĩ cháu sẽ ở lại Xuân Thành cùng ông bà cháu”.
“Ngải Mễ hiếu thảo quá.”
Ngải Mễ thu dọn xong xuôi, nhưng thấy mẹ Aaron không tỏ ý chuẩn bị ra về, cô bèn nói: “Cô ạ, cháu chuẩn bị đến trường để đăng ký nguyện vọng đây”.
Cuối cùng bà đã nghĩ ra một kế, bèn nói với Ngải Mễ: “Ngải Mễ à, vừa nãy đi mua đồ ăn sáng cô có gặp ông bà, họ nói để một bức thư ở nhà cho cháu...”
“Hả? Gì cơ ạ?”
“Họ nói để một bức thư ở nhà cho cháu.” Lần này bà nói dứt khoát hơn nhiều.
“Gửi cho cháu một lá thư? Ông bà gửi cho cháu một lá thư? Có nghĩa là gì ạ?”
“Ông bà để một bức thư ở nhà cho cháu, không biết cháu đã đọc chưa?”
Giờ thì Ngải Mễ đã hiểu ra đôi chút, nhưng có một điểm cô vẫn chưa thể hiểu, tại sao ông bà lại viết cho mình một lá thư? Hay là do cô thi đại học đạt điểm cao, ông bà định tặng gì đó để khuyến khích, đây là một điều bất ngờ ư?
Cô liền đi tìm lá thư, trong nhà cũng bài trí đơn giản, chẳng mấy chốc đã tìm xong khắp nhà một lượt. Chỉ có điều không có lá thư nào, nhưng việc gì mẹ Aaron phải nói dối mình nhỉ?
Mẹ Aaron bèn hạ quyết tâm: “Thôi không tìm thấy thư thì để cô nói vậy”.
Từ nãy đến giờ Đường Mộc vẫn ngồi im bên bàn, lúc này đây mới đứng dậy, cậu móc lá thư nhăn nhúm từ trong túi áo ra, đặt lên bàn.
Ngải Mễ không ngờ rằng Đường Mộc đã giấu thư đi, nhưng cô cũng không có thời gian trách Đường Mộc, lá thư đó, cô đang cầm trên tay. Thực ra lúc Đường Mộc lấy lá thư ra, cô cũng đã liên tưởng đến vẻ mặt khác lạ của Đường Mộc lúc trước, cô đoán rằng, chắc đây không phải là chuyện gì đáng mừng. Mọi người đều nín thở, nhìn cô đọc thư, đợi cô khóc lóc, thậm chí bất tỉnh.
Nhưng Ngải Mễ lại bình tĩnh một cách khác thường, cô gấp lá thư lại, ra hiệu cho Đường Mộc rồi vội vã đi ra. Đường Mộc bước đi theo cô, cả đêm không ngủ, nhưng hiện giờ không thấy buồn ngủ chút nào, đi qua con ngõ, chạy ra đường.
Đúng lúc có chiếc taxi đến, vẫy lại, Đường Mộc chui vào xe theo Ngải Mễ, nghe thấy Ngải Mễ nói với lái xe: “Ga Xuân Thành”.
Đường Mộc cũng đã hiểu ra vấn đề, xem ra Ngải Mễ muốn ra ga để đuổi theo ông bà nội.
Năm phút trước cô đã biết được thân thế của mình, nhưng điều đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là ra ga ngay. Tình cảm của cô đối với ông bà khiến Đường Mộc thấy cảm động.
Anh lái xe cũng nhận ra vẻ sốt ruột trên khuôn mặt Ngải Mễ bèn tăng tốc.
Cuối cùng Ngải Mễ đã nói chuyện với Đường Mộc, một câu hỏi khiến Đường Mộc không thể trả lời: “Nếu như ông bà đi rồi thì tớ phải làm gì đây?”.
Đường Mộc bèn nắm chặt tay cô: “Không đâu, chắc chắn bọn mình sẽ đuổi kịp họ”.
Mặc dù chúng đã cố gắng hết sức, cũng nhờ nhân viên nhà ga thông báo qua loa phóng thanh, nhưng phép lạ đã không xảy ra, hoặc ông bà cũng nghe thấy lời nhắn nhủ của Ngải Mễ ở phòng đợi, nhưng cuối cùng họ vẫn chịu đựng vì tương lai của Ngải Mễ.
Đến trưa, cuối cùng Đường Mộc đã khuyên Ngải Mễ: “Thôi đến trường đăng ký nguyện vọng trước đi, nếu ông bà mà biết cậu để lỡ chuyện đăng ký nguyện vọng, chắc chắn họ sẽ giận cậu đấy”.
“Cậu ngốc quá Đường Mộc ạ, đáng lẽ cậu phải nói với tớ ngay.” Cuối cùng Ngải Mễ đã lên tiếng trách Đường Mộc.
“Tớ sợ cậu không chịu nổi chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Aaron là anh ruột của cậu.”
Ngải Mễ cười đau khổ: “Đường Mộc ngốc nghếch, Aaron ngốc nghếch, thực ra tớ đã nghĩ đến những chuyện này từ lâu”.
“Gì cơ?”
“Trong đêm ba mất, gần như tớ đã hiểu hết mọi chuyện, nhưng tớ không dám đi chứng thực, vì khi tất cả những điều này là thật, việc tớ thích Aaron đã trở thành một mệnh đề giả, không tồn tại nữa. Thà tin Aaron thích con trai còn hơn là chấp nhận anh ấy là anh trai tớ.”
Giờ thì đến lượt Đường Mộc sửng sốt, cậu há hôc miệng, hồi lâu không nói được gì. Hóa ra Ngải Mễ thông minh đã biết mọi chuyện.
Nếu có một người, yêu một người khác, chuyện vĩ đại nhất mà anh ta có thể làm cho người đó là gì? Tôi nghĩ, chắc là nói dối.
Nếu có một người khác, yêu người đó, chuyện vĩ đại nhất anh ta có thể làm là gì? Ngoài việc tha thứ cho lời nói dối, chính là giúp anh ta cùng nói dối.
Ngày hôm đó, cuối cùng Ngải Mễ để tương lai của mình ở lại Xuân Thành.
“Ông bà nói rồi, họ vẫn sẽ quay lại uống rượu cưới của tớ.”
Cô nói với Đường Mộc: “Đường Mộc này, cậu quay về bảo với cô ấy rằng, tớ sẽ không nhận cô ấy đâu, hôm nay không nhận, ngày mai không nhận, sau này cũng sẽ không nhận”.
“Ừ, Ngải Mễ, cậu cứ yên tâm, dù cậu quyết định thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, bên cạnh cậu luôn luôn có tớ.”
“Lần này cậu không nói dối chứ?”
“Đồ thần kinh! Nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cái kim đấy.”
“Nếu quả thật là như vậy thì cậu đã biến thành nhím Đường Mộc từ lâu rồi!”
Tại nhà ga, chúng không tìm được ông bà nội, nhưng lại gặp một người.
Ngải Mễ và Đường Mộc cùng nhìn thấy cậu ấy.
Là Aaron!
Mặc dù cậu mặc trang phục của nhân viên, vội vã đi qua, nhưng Ngải Mễ và Đường Mộc xác định 100% người này chính là Aaron.
“Aaron!” Ngải Mễ gọi một câu. Rõ ràng người đó đã nghe thấy tiếng gọi của cô, bước đi nhanh hơn.
Đường Mộc và Ngải Mễ cùng đuổi theo. Chỉ có điều người trong phòng đợi quá đông, thoáng một cái đã không theo kịp.
Hai người đã sắp phát điên, chỉ cần nhìn thấy người mặc trang phục của nhân viên liền đến kéo lại để rồi được nghe một câu: “Thần kinh à!”. Cuối cùng chúng lại đến phòng phát thanh, nhân viên ở đó thấy chúng lại đến, đã không còn kiên nhẫn được nữa. Đường Mộc cố gắng mỉm cười năn nỉ ông ta: “Chú ạ, vừa nãy bạn ấy đã nhìn thấy anh trai ruột của mình...”.
Nhân viên phòng phát thanh vừa tức vừa buồn cười: “Không phải vừa nãy còn tìm ông bà đó sao, sao giờ lại quay sang tìm anh trai? Các cô các cậu không đùa đó chứ?.”
Nhưng ông lại cảm thấy hối hận ngay vì sự nghi ngờ của mình, chàng trai đẹp trai này đang quỳ xuống trước mặt mình, Đường Mộc thực sự đã liều mạng, người đó là Aaron mà. Cậu thề với nhân viên phòng phát thanh: “Nếu như cháu lừa chú thì ra đường sẽ bị xe đâm chết ngay...”.
“Thôi được thôi được, các cháu mau nói đi, chú không chịu được trách nhiệm vụ này đâu.” Nhân viên quản lý vội nhường ghế cho hai đứa.
Ngải Mễ cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô nghe thấy giọng mình xoay tròn trên trần cao của phòng đợi.
“Aaron, anh trai của em, em đã nhìn thấy anh. Aaron, anh trai của em, em đã nhìn thấy anh. Ngày hôm nay, em đã biết hết mọi chuyện rồi, Aaron, em không thể ngờ rằng, sẽ có một ngày, anh lại trốn em. Hồi nhỏ bọn mình chơi trốn tìm, anh đều cố tình để lộ ra đôi giày của anh, thực ra em biết, anh cố tình nhường cho em. Hiện giờ anh cũng đang chơi trò trốn tìm với em ư, nhưng Ngải Mễ không tìm thấy, Ngải Mễ ngờ nghệch hơn rồi. Con mèo ngốc là anh, giờ đã trở nên thông minh hơn. Anh không thể bắt nạt em như vậy, Aaron, nếu bị thần Nhị Lang biết được, nếu bị Quan Âm nương nương biết được, chắc chắn họ sẽ không tha thứ cho anh. Anh ạ, em rất nhớ, rất nhớ anh, anh có biết không, Lý Tuấn Ninh, và cả anh họ của Đường Mộc, họ đều, họ đều... Anh, anh mau đến đây đi anh, em thực sự năn nỉ anh đấy. Trước đây Ngải Mễ đã làm sai rất nhiều chuyện, em nói lời xin lỗi anh, tại em không ngoan, không nên ép anh như vậy, em đã sửa rồi, anh cho em một cơ hội có được không, anh ở ngay trước mắt em, em năn nỉ anh đấy...”
Cô thực sự khóc không thành tiếng, chuyển micro cho Đường Mộc. Chỉ có điều Đường Mộc cũng không thốt được thành lời. Cậu cảm thấy lưỡi dao sắc nhất thế giới, chọn đúng nơi mềm nhất của trái tim, đâm thẳng vào. Đã bao nhiêu ngày cậu ngủ trong lòng Aaron, lúc này đây Aaron lại làm lính đào ngũ, không chịu ra gặp bọn họ.
Cả phòng đợi đều yên lặng, mọi người đều đang chăm chú lắ