> Đường Mộc mở cửa ra, Tư Nhiên liền cười tươi như hoa.
“Tư Nhiên, lâu lắm rồi không được gặp anh.”
“Chào Đường Mộc, cảm ơn em đã mời anh đến ăn cơm.”
Đường Mộc chớp chớp mắt, hạ thấp giọng xuống nói: “Em vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh chuyện lần trước đến giảng hòa giúp bọn họ, vì thế hôm nay em phải cảm ơn anh vì đã cho em một cơ hội báo đáp”.
Vừa lúc Lệ Lệ và Ngải Mễ bưng thức ăn từ bếp ra. Từ khe hở Lệ Lệ nhìn thấy Đường Mộc và Tư Nhiên đứng trước cửa, bèn nói lớn: “Tư Nhiên à, Cuối cùng thì em cũng đã đến, Đường Mộc cứ bắt đợi em đến mới được ăn cơm”. Câu nói này khiến cả Tư Nhiên và Đường Mộc đều tỏ ra ngại ngùng. Giọng Lệ Lệ lại tiếp tục vọng ra: “Các em mau vào đi, còn đứng thần người ngoài đó làm gì”.
Tư Nhiên bước vào phòng, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Ngải Mễ, Ngải Mễ trêu anh: “Em còn tưởng anh sẽ mang cô Trương đến cơ”.
Và thế là Tư Nhiên liền cúi đầu xuống: “Chuyện lần trước thật là ngại quá”.
“Em đùa anh thôi.”
Bọn họ ngồi vào bàn, Đường Mộc lại phải giới thiệu Aaron với Tư Nhiên, lúc Tư Nhiên nghe thấy Đường Mộc nói: “Aaron là bạn thân của Ngải Mễ hồi nhỏ, hai người đã lớn lên cùng nhau”, nét mặt thoáng vẻ gì đó hơi là lạ, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Đường Mộc vẫn phát hiện ra. Cậu nhìn Aaron một cái, phát hiện Aaron cũng đang nhìn Tư Nhiên, hai người đều phát hiện ra, sau đó bèn nhìn đi chỗ khác.
Không ngờ Aaron gửi ngay tin nhắn cho Đường Mộc, cậu mở ra xem.
“Tớ biết cậu đang nghĩ gì rồi.”
Chẳng ra đâu vào đâu cả! Đường Mộc xóa tin nhắn đi, cậu bắt đầu chăm chú ăn cơm, đồng thời liên mồm khen ngợi tay nghề của chị Lệ Lệ tiến bộ rõ rệt. Lệ Lệ không chịu được nữa, bèn nói đùa: “Đường Mộc, em mà còn khen nữa thì Aaron sẽ nghĩ trước đây chị nấu ăn chắc là dở lắm”.
Aaron vội vàng bỏ bát xuống: “Thức ăn chị Lệ Lệ nấu ngon thật mà”.
Đường Mộc ngồi bên la lớn: “Chị Lệ Lệ nói gì vậy, em khen chị thật lòng mà chị còn nói em à!”.
“Ừ, ừ, ừ... cảm ơn em.” Lệ Lệ không chống cự được nữa bèn đầu hàng, nói tiếp: “Đường Mộc à em nhìn em xem, có người yêu lâu thế rồi mà vẫn còn như trẻ con, may mà Ngải Mễ là người hiểu biết. Haizz...”.
Nói đến đây Lệ Lệ liền dừng lại, vì chị nhìn thấy nét mặt của mọi người trên bàn ăn đều có vẻ bất thường. Cuối cùng vẫn là Đường Mộc nói: “Chị Lệ Lệ, em và Ngải Mễ chia tay nhau rồi”.
“Gì cơ!” Quả nhiên Lệ Lệ thốt lên ngạc nhiên, đúng như những gì Đường Mộc tưởng tượng.
“Chị đừng sửng sốt như vậy, em và Ngải Mễ chia tay nhau rồi.” Cậu nhắc lại một lần nữa bằng giọng nghiêm túc, quay sang nhìn Tư Nhiên, những người khác đều dừng tay lại, chỉ có Tư Nhiên vẫn gắp thức ăn.
Vẻ mặt Đường Mộc rất nghiêm túc, nhưng Lệ Lệ vẫn không chịu tin, cô nhìn Ngải Mễ, chỉ mong Ngải Mễ nói: “Mặc kệ cậu ấy, cậu ấy măc bệnh thần kinh đấy”, nhưng rõ ràng là Ngải Mễ lại gật đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Lệ Lệ hỏi. Thực sự cô không thể hiểu, Ngải Mễ là cô gái tuyệt vời biết bao, Đường Mộc lại nói là chia tay rồi, đi đâu mới có thể tìm được cô gái như thế này?
“Vì... vì lớp 12 rồi, bọn em đều muốn tập trung cho học hành.”
Lệ Lệ đưa mắt nhìn xuống, cô cũng cảm thấy mình đang giống câu nói hoàng đế không sốt ruột thái giám lại sốt ruột: “Ừ, chị Lệ Lệ luôn ủng hộ sự lựa chọn của hai em”.
Đường Mộc nói: “Chị Lệ Lệ yên tâm đi, mặc dù bọn em chia tay rồi nhưng vẫn là bạn rất tốt của nhau”.
Tuy nhiên sau đó bữa cơm diễn ra trong bầu không khí rất ngượng ngùng, mọi người chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt hết số thức ăn trong bát mình. Ăn cơm xong, Tư Nhiên là người cáo từ đầu tiên.
“Anh xin nghỉ để đến đây ăn cơm nên phải về sớm.”
Và thế là mọi người liền tiễn Tư Nhiên ra cổng, anh chào tạm biệt từng người.
Lệ Lệ và Ngải Mễ thu dọn bát đũa, Đường Mộc và Aaron xem ti vi ở ngoài.
Lệ Lệ đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn nói với Ngải Mễ: “Ngải Mễ à, các em gọi chị là chị, chị phải cho ra dáng người chị. Đường Mộc là một đứa trẻ con, haizz, chị biết Ngải Mễ phải chịu rất nhiều điều ấm ức.
“Chị Lệ Lệ.” Ngải Mễ gọi tên chị. Lòng tốt của chị Lệ Lệ dành cho Đường Mộc cũng khiến Ngải Mễ rất cảm động, không ngờ tình cảm mà chị dành cho Đường Mộc lại sâu sắc và chu đáo đến vậy. Vì chị Lệ Lệ, cho dù Đường Mộc phạm lỗi gì Ngải Mễ đều có thể tha thứ. Chỉ có điều thực tế lại quá nực cười và tàn nhẫn, Ngải Mễ cũng không nỡ lòng nào kể với chị.
“Hả?” Lệ Lệ dỏng tai lên, cô muốn nghe xem Ngải Mễ nói thế nào.
“Tại em không tốt, tự em thấy gia cảnh nhà em và Đường Mộc cách nhau quá xa, em…”
Và thế là Lệ Lệ đã hiểu, hóa ra là như vậy. Tay cô ngâm trong nước, nếu không cô đã ôm lấy Ngải Mễ và nói với cô rằng, cô thật ngốc biết bao, những điều này, chị Lệ Lệ đều hiểu.
“Thật sự không thể trách Đường Mộc, nhưng em nghĩ, chắc Đường Mộc sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Ngốc quá, ngốc quá.” Lệ Lệ chỉ có thể nói như vậy.
“Sao không trả lời tin nhắn của tớ?” Aaron hỏi Đường Mộc đang tỏ ra bực bội, cậu ngồi trên ghế sofa xem ti vi, đổi sang hết kênh này đến kênh khác, vẫn không thể tĩnh tâm trở lại.
“Cậu biết hết rồi thì tớ còn có thể nói gì nữa.”
Đường Mộc tắt ti vi đi.
Aaron ngồi sát vào vô vai Đường Mộc: “Đường Mộc, thực sự phải cảm ơn cậu. Tớ cũng cảm thấy, Tư Nhiên tuyệt hơn Lý Tuấn Ninh rất nhiều lần, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn phải để nó diễn ra tự nhiên thôi”.
“Cậu không nhận ra Tư Nhiên rất thích Ngải Mễ à?” Đường Mộc hỏi Aaron bằng giọng rất nghiêm túc.
Aaron gật đầu, cái này, ai cũng có thể nhận ra chứ nhỉ?
Đường Mộc nói tiếp: “Lần đầu tiên đưa Ngải Mễ đi cắt tóc, tớ đã phát hiện ra rồi”.
“Nhưng điều quan trọng nhất là, Ngải Mễ có thích hay không?”