ột suy nghĩ lướt qua đầu cô, bảo Tư Nhiên đến nhà Đường Mộc một chuyến, mời cậu ấy về, đây có phải là một ý tưởng hay không nhỉ?!
Tư Nhiên quay lại, liên tục xin lỗi Ngải Mễ, Ngải Mễ liền tranh thủ ngay thời cơ nói: “Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy thì anh giúp em một việc nhé”. Cô biết, dù cô bắt Tư Nhiên nhảy vào lửa, anh cũng sẽ đồng ý. Tình yêu có thể dễ dàng hủy hoại một con người, cũng có thể khiến một con người trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Đường Mộc đoán rằng Aaron và Ngải Mễ sẽ đến mời mình về, nhưng không thể nghĩ được rằng viên sứ giả lại là Tư Nhiên.
Cậu mở cửa, nhìn thấy Tư Nhiên đứng trước cửa, Đường Mộc quay đầu lại nhìn vào trong nhà gọi: “Lệ Lệ, Tư Nhiên đến tìm chị này”.
Nhưng Lệ Lệ đang chăm chú nấu nướng trong bếp, không nghe thấy tiếng Đường Mộc gọi.
Đường Mộc ngoái cổ định gọi tiếp, Tư Nhiên liền kéo Đường Mộc lại: “Anh đến tìm em”.
“Đến tìm em?”
“Đúng vậy, anh đi thẳng vào vấn đề nhé, Aaron và Ngải Mễ muốn em quay về.”
“Các cậy ấy đã kể hết chuyện cho anh nghe rồi à?” Đường Mộc không kìm được bèn thốt lên.
“Đúng vậy.” Tư Nhiên thấy rất lạ, tại sao phản ứng của Đường Mộc lại mạnh như vậy. “Đường Mộc à, anh thấy Ngải Mễ và Aaron chỉ vì không cẩn thận nên mới lấy sữa rửa mặt của em làm dầu gội đầu thôi mà, em cũng không cần thiết phải giận dữ như vậy, lại còn tuyên bố về nhà mẹ ở một tuần, em xem, hiện giờ em về đã gần nửa tháng, đến lúc phải quay về rồi!”
Cuối cùng Đường Mộc đã yên tâm, Ngải Mễ và Aaron hay thật, lại bịa ra một lý do đáng yêu nhưng rất mang phong cách Đường Mộc như vậy. Được, thôi, nể tình họ không bán đứng mình trước mặt Tư Nhiên, đồng ý với lời yêu cầu của họ vậy. Cậu thầm nghĩ.
“Muốn em về cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.” Đường Mộc ưỡn ẹo nói.
Tư Nhiên nhìn nét mặt cậu, cảm thấy chắc không phải là chuyện gì hay ho, nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý: “Em nói đi!”.
“Em có thể sờ mặt anh một chút được không?” Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Mộc đã không quên nước da mịn màng của Tư Nhiên, lúc này đây cậu đã nắm ngay lấy cơ hội, nhất định không được để lỡ.
Tư Nhiên cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, anh vịn tay vào tường đứng cho vững, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cậu nói lời phải giữ lời đây, sờ đi!”.
Anh trân trân nhìn Đường Mộc đưa tay về phía mình, sau đó thấy Đường Mộc mềm nhũn người ra một lát.
Tư Nhiên vân giữ nguyên vẻ cứng rắn nói chuyện với cậu ta: “Ngải Mễ nhuộm tóc trở lại như cũ rồi”.
“Hả, không phải Ngải Mễ...” Đường Mộc lẩm bẩm.
“À, đừng nói với chị là anh đến nhé, anh vẫn còn bận nhiều việc ở cửa hàng, nên không vào chào chị ấy nữa.”
“Vâng.”
Đường Mộc quay về, như người khải hoàn, cậu đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt của Aaron và Ngải Mễ. Trên cửa cậu nhìn thấy Ngải Mễ và Aaron dán một tờ giấy dó, bên trên có viết: “Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố”. Cậu hiểu hai người tâng bốc mình, đương nhiên cậu không biết sau câu này còn có một câu “Gay có Đường Mộc”.
Hôm nay Aaron đích thân vào bếp nấu cơm Ngải Mễ thì đi mua một chai rượu vang, ba đứa cùng nâng ly.
Ngải Mễ nói: “Đường Mộc, cậu rất dũng cảm, bọn tớ muốn mời cậu một ly”.
Aaron chỉ gật đầu phụ họa. Đường Mộc thầm nghĩ, hồ ly đã bị lộ đuôi rồi, lại còn được khen là dũng cảm, thế giới này cũng thật thần kỳ.
Ly được cụng vào nhau, phát ra tiếng cạch.
Mọi người đều một hơi uống cạn.
Ngải Mễ lại nói: “Vì Đường Mộc, tớ muốn tặng cho cậu một món quà nhỏ”.
“Hả, là gì vậy?”
Ngải Mễ rót đầy ly cho tất cả mọi người: “Để bọn mình uống thêm ly nữa”.
Lại một hơi uống cạn.
Nét mặt Ngải Mễ có vẻ ngà ngà say: “Đường Mộc, món quà của tớ rất đơn giản, đó là tớ muốn chia tay cậu”.
Mượn hơi men, Đường Mộc không nói gì, cậu đưa tay ra với chai rượu, nhưng dốc lên không còn giọt nào nữa, cậu ghé sát mắt vào nhìn chai rượu, bên trong thực sự không còn gì nữa, đã bị dốc sạch, không rót ra được giọt nào, cũng không ép được một giọt nào.
Cậu vật lộn một hồi, Ngải Mễ và Aaron đều không dám nói chuyện với cậu, cuối cùng cậu không còn chú ý đến chai rượu nữa mà nói với hai người bằng giọng rất đáng thương: “Hết rượu rồi”.
Ngải Mễ nhìn thấy thương, vội nói: “Thôi thôi thôi, thế thì bọn mình không chia tay”.
Đường Mộc túm chặt tay Ngải Mễ, Aaron người hơi lảo đảo, cuối cùng vẫn ngồi vững. Đường Mộc đan từng ngón tay Ngải Mễ vào ngón tay mình, sau đó lại tách từng ngón ra, nói từng lời:
“Bọn – mình – chia – tay – rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay Ngải Mễ.
Ngải Mễ cố kìm chế không khóc, mỉm cười nói: “Trong bếp vẫn còn một chai rượu, để tớ vào lấy cho cậu”.
Aaron khẽ gọi một tiếng, nhưng Ngải Mễ không nghe thấy. Cô quay lại rót đầy ly cho Đường Mộc, buồn bã nói: “Đường Mộc, tớ không vui hơn cậu là bao, cậu thử nghĩ mà xem, cậu bạn mà cậu thích lại thích người bạn trai khác, đây là chuyện thật đáng buồn biết bao”.
Đường Mộc loáng thoáng nghe thấy Ngải Mễ nói, cậu tỏ ra hơi sửng sốt: “Ngải Mễ, cậu thích tớ thật sao?”.
Ngải Mễ không trả lời cậu, mà hỏi: “Đường Mộc, nếu cậu thích con gái thì liệu cậu có thích tớ không?”.
Đường Mộc cười: “Ngải Mễ à, trên thế giới này, tất cả các chàng trai thích con gái đều sẽ thích cậu chứ nhỉ?”.
Lúc này đây Aaron đã phá vỡ sự im lặng của mình, cậu bước đến bỏ ly của Ngải Mễ và Đường Mộc xuống, gạt tay họ ra: “Các cậu đừng uống nữa, say hết rồi, còn ra thể thống gì nữa?”.
Đường Mộc bước đến cướp ly rượu, Aaron kiên nhẫn khuyên cậu ta đừng uống nữa, bên này Ngải Mễ với lấy chai rượu, dốc hết nửa chai vào miệng, hành động này đã khiến Đường Mộc sợ tỉnh cả người.
“Làm thế nào hả?” Cậu quay sang hỏi Aaron.
Aaron nhìn Ngải Mễ, cô nấc lên một cái, sau đó nằm sấp xuống bàn, Aaron nghĩ một lát, nói: “Đưa cậu ấy về phòng ngủ thôi”.