ân thành hai phòng, cô hầu gái ở mở nước trong bể tắm, sau đó vẫn đứng tại chỗ không đi ra, Chris biết rõ ý của cô hầu gái nên cười lạnh: “Tắm rửa cũng phải giám sát sao?”
Cô hầu gái vẫn là một cô bé nhỏ tuổi nên đỏ mặt cúi đầu nói: “Mời tiểu thư đưa y phục cho tôi.” Chris không động, cô hầu gái lại khó xử, cúi đầu càng thấp: “Lát nữa tôi sẽ mang trở lại cho tiểu thư, tiểu thư, tôi cũng chỉ là làm theo…”
Cắt ngang tiếng nói chuyện của cô hầu gái là tiếng khóa kéo trượt xuống, sau đó quần áo bằng da đã nằm trên tay cô hầu gái, cô bé ngẩng đầu: “Tiểu…” Cô nhìn thấy một thân thể trắng như tuyết chỉ còn mỗi cái quần lót màu đen, lập tức lại đỏ mặt cúi đầu. Chris đi đến bên bể tắm thử nước, ánh mắt tìm kiếm ống thông gió ở khắp nơi, ngữ khí không đếm xỉa tới: “Vẫn muốn tôi cởi sao?”
“Không, không cần.” Cô hầu gái mang y phục đỏ mặt chạy ra ngoài.
Đương nhiên Chris không định tắm rửa thật, cô vừa mới phát hiện, trừ bỏ bộ y phục khi nãy, trên người cô không còn thứ gì, bao gồm cả bản đồ điện tử, dây kéo, dao găm, lưỡi dao, súng gây mê, camera…Cô phải nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây.
Hai mươi phút đồng hồ sau, Chris mở hé cửa hỏi: “Có người không? Quần áo của tôi đâu?” Một cái váy ngủ màu trắng đưa tới, Chris không nhận: “Đồ của tôi.”
“Hoặc là mặc nó, hoặc không mặc.” Một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang ở cửa, Chris tím váy ngủ qua, đóng cửa lại.
Áo ngủ theo phong cách của phụ nữ quý tộc, làm bằng lụa màu trắng mượt mà, cổ áo có đường viền tinh xảo, đai lưng rộng dễ dàng thắt nơ bên eo. Đương nhiên Chris sẽ không thắt nơ thắt bím gì mà chỉ thắt một nút chết bên hông. Lòng bàn tay tiếp xúc với nước vỗ vỗ vào mặt, nếu như có thể, cô sẽ không mặc thế này mà xuất hiện trước mặt người đàn ông Nga đó, nhưng trong phòng tắm không có con đường trốn nào, cô phải ra ngoài tìm cơ hội.
Trong phòng ngủ, Mikhail ngồi nhàn nhã ăn sáng bên cửa sổ, thấy cô thì hí mắt cười, sau đó chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu cô ngồi xuống. Chris ngồi lên một ghế sofa khác ở trong phòng, Mikhail cũng không bức bách cô, mỉm cười lẩm bẩm: “Nghe nói, sáng sớm hôm nay Buonaparte đã trở về Roma.”
Chris khoanh tay ở trước ngực, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mikhail không chút hoang mang ăn xong bữa sáng của mình, cằm khăn lụa lên lau miệng sau đó đi đến ngồi xuống cạnh Chris, đưa ra một tấm thẻ vàng ở trước mặt cô: “Vốn dĩ cũng muốn cho cô xe hay nhà gì đó, nhưng tôi cảm thấy chúng ta đều là người thích dùng phương pháp dứt khoát, tấm thẻ này có thể sử dụng vô hạn, chờ cô gả cho tôi, cô có thể có được một nửa tài sản của gia tộc Jixieliefu. Tôi cam đoan, những thứ tôi cho cô sẽ không ít hơn những gì mà Buonaparte có thể cho cô.
Chris lấy ánh mắt như nhìn người ngu ngốc mà nhìn hắn: “Anh có bệnh.”
Mikhail lại cười rất vui vẻ, không biết là người này thích cười như vậy, hay là sau khi gặp Chris thì mới cười dễ dàng thế: “Cô ở cùng với Buonaparte, không phải là nhìn trúng tiền cùng với dáng vẻ của hắn sao? Những cái này tôi đều có.”
Chris hơi nhướng mi, đánh giá Mikhail từ trên xuống dưới, sau đó nhăn lông mày: “Anh quá xấu.”
Mikhail vẫn không ngừng cười, chỉ là nụ cười bây giờ đã có chút miễn cưỡng: “Bảo bối thật dễ thương.”
Sắc mặt Chris đột nhiên thay đổi: “Đừng dùng cái từ này để gọi tôi, ghê tởm.”
Nụ cười miễn cưỡng của Mikhail rốt cuộc biến thành cười lạnh: “Sao? Bởi vì Buonaparte cũng gọi cô như thế? Cô thích hắn sao? Sao tôi nghe nói lúc trước hắn cưỡng bức cô?”
Chris vốn dĩ đang quan sát khóa cửa đột nhiên quay đầu, ánh sáng từ đôi mắt như những con dao nhỏ bay vèo vèo ra, nâng cằm lên: “Không liên quan tới anh.”
Mikhail đứng lên, sắc mặt âm trầm từng bước áp sát tới cô, khóe miệng nở nụ cười âm lãnh: “Thì ra cô thích như vậy.” Đột nhiên hắn tiến lên một bước đè Chris lên mặt tường, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, lập tức không thể khống chế hứng thú, điên cuồng hôn cô gặm cô, thô bạo kéo vạt áo của cô, đáng tiếc, trong lúc hỗn loạn, Chris lại rút được súng bên hông Mikhail, dùng toàn lực đánh lên đầu hắn…
“A!!!!” Trong phòng ngủ truyền ra tiếng thét chói tai của người phụ nữ, bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy thì mở cửa xông vào, nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ dáng vẻ suy yếu dựa trên tường, Mikhail té xỉ bên chân của cô. Mấy người bảo vệ vội tiến lên, nhưng nháy mắt sau đã không còn thấy cô gái đâu nữa.
Mikhail cũng không có yếu đến mức không chịu nổi một kích, chưa đến một phút sau đã tỉnh, sau đó ra lệnh toàn bộ lâu đài lập trạng thái canh gác nghiêm ngặt, hơn nửa người được phái ra, lùng sục khắp bốn phía của lâu đài.
Nửa giờ sau, không thu hoạch được gì.
Peter báo cáo tình huống với Mikhail, hắn đứng ở bên cửa sổ trầm tư: “Chung quanh không có xe cũng như không có vật nào để che chắn, cô ấy không thể chạy thoát, hoặc nếu có trốn được thì nhất định vẫn ở xung quanh lâu đài, tìm.”
Lisa vốn dĩ đã lên máy bay đi Washington lại không biết vì sao mình ngất đi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện tay chân đang bị trói, lần này còn thống khổ hơn, bị trói vào một khung sắt.
Có một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn ngồi đối diện với cô, đang lật xem văn kiện trong tay, nhàn nhã như đang xem báo kinh tế tài chính vào bữa ăn sáng vậy. Trong lòng Lisa biết không ổn, cố gắng nịnh hót kêu một tiếng: “Buonaparte tiên sinh.”
Seven ngẩng đầu, để xuống văn kiện xuống: “Nghe nói ngày hôm qua vợ của tôi cùng uống trà với tiểu thư Lisa, hiện tại cô ấy ở đâu?”
Thật ra Lisa chẳng hề biết chuyện tối hôm qua Chris vào phòng của cô, đương nhiên cũng không biết hiện tại Chris đang ở nơi nào, đầu óc thông minh lanh lợi của cô nói: “Buonaparte tiên sinh muốn nói chuyện, hay là chúng ta nói về điều kiện đi.”
“Điều kiện?”Seven cười, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, cầm lấy cái muỗng nhỏ trên bàn nhẹ nhàng ném về phía Lisa, giữa tiếng hét chói tai, cái muỗng lướt qua khuôn mặt Lisa cắm trên khung sắt, vài sợi tóc của cô rơi xuống.
Lisa cố tự trấn định, hừ một tiếng: “Đây chính là thái độ hợp tác của Buonaparte tiên sinh sao?”
“Đương nhiên không phải.” Seven vỗ vỗ tay: “Federline.” Một người da đen thân hình khôi ngô đi tới, lúc xoay người Seven căn dặn: “Bắt đầu từ đầu ngón tay của cô ta, cắt từng đốt cho đến khi cô ta khai ra thì thôi, nhanh lên, chúng ta không có thời gian.”
“Vâng tiên sinh.” Federline cầm lấy dao đi về phía Lisa, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô.
Chris nhớ tới khi nhỏ, đã từng nghe bà nội nói về một câu tục ngữ, tuyết rơi xuống không lạnh nhưng chạm vào người thì lạnh, lúc ấy cô còn đang ở cạnh mẹ, tại một thành phố ấm áp của miền nam Trung Quốc, rất ít khi nhìn thấy tuyết, bởi vậy không thể hiểu nỗi câu nói này, nhưng bây giờ thì cô hiểu.
Mặc mỗi bộ áo ngủ, núp trên nóc lâu đài, ống khói ở bên cạnh nóng hổi hòa tan tuyết chảy xuống thân thể của cô, chậm rãi thấm vào y phục, xen lẫn cùng máu loãng, thân thể run run, không thể phân biệt rõ là lạnh thấu tim hay đau thấu tim.
Khi cô bò ra từ trong ống khói, bởi vì xem nhẹ cái lâu đài cũ kỹ này mà bị một mảnh đá sắc bén trong ống khói đâm cánh tay bị thương, tuy rằng không tổn thương động mạch chủ nhưng nếu không cầm máu kịp thời thì…Nhìn người tụ tập ở bên ngoài càng lúc càng nhiều, Mikhail chắc chắn không từ bỏ việc tìm kiếm, cô hoài nghi trước khi chảy khô máu thì đã chết vì lạnh cóng.
Cười khổ, hai kiểu chết này đều vượt ngoài dự đoán của cô, bởi vì chết thế này có hơi ghê cũng như không đẹp.
Lúc từ dưới lầu truyền đến tiếng chó săn, cô biết mình đã không còn thời gian, trên người chỉ còn mỗi cái điện thoại, là lúc chạy thoát cô thuận tay lấy trên người của bảo vệ.
Ngón tay lạnh cóng cố gắng bấm số, bên kia chỉ vang lên một tiếng chuông đã nghe thấy giọng nói trầm thấp vững vàng của hắn: “Ai?”
“Là em.” Cô lén lút làm cổ họng thanh một chút, che lồng ngực, cố gắng làm giọng nói của mình vững vàng.
Bên kia ngừng một chút: “Em ở đâu?”
“Em có gửi tiết kiệm tại ngân hàng Thụy Sĩ, tài khoản là tên của em, mật mã là Seven5201314, mặt khác anh hãy mang đồ em cất ở Hague bán lấy tiền mặt, đưa hai trăm vạn cho một cảnh sát ở Trung Quốc gọi là Lê Tư Thành, kí tên là Tiểu Vũ…Thôi, không cần kí tên, anh nghĩ cách để hắn đừng nghi ngờ, số tiền còn lại quyên góp cho hội Chữ Thập Đỏ.” Cô lo lắng nên nói nhanh, lúc này mới ngừng lại một chút, nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi: “Em ở đâu?”
Tiếng sủa của chó săn càng ngày càng gần, tiếng người cũng lớn hơn, dặn dò xong mọi chuyện, ý thức của mơ hồ của cô mới dần thả lỏng: “Seven.” Cô dịu dàng vô hạn gọi tên hắn, bên kia vì tiếng kêu này của cô mà yên lặng lại, toàn thế giới như lắng đọng, yên lặng đến mức cô dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn: “Em yêu anh.”
Điện thoại trong tay xẹt qua không trung theo quỹ đạo parabol, bị ném xuống, ngăn chặn tiếng gầm giận dữ của hắn, cũng chặn luôn nửa câu cuối cùng của cô, trọn đời trọn kiếp.
Năm con chó săn của Đức xông lên nóc nhà, duỗi cái lưỡi thật dài bao vây lấy cô, đôi mắt lộ ra ánh sáng tham lam, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh liền xé nát cô. Cô đỡ ống khói miễn cưỡng đứng lên, nhìn thấy Mikhail đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn cô. Cô cho hắn một nụ cười khinh thường, cách xa như vậy, cũng không biết hắn có thể thấy hay không, chợt nghe một tiếng nổ, trước mắt cô tối đen, thế giới biến mất.
Khi Chris mở mắt lần nữa thì phát hiện mình nằm trên một cái giường mềm mại trắng tinh, trên tủ đầu giường có cắm mấy bình hoa Tulip màu đỏ, bình thủy tinh trong suốt, cô nhìn chòng chọc hoa tulip, mất một khoảng thời gian vẫn nghĩ không ra mình là ai, đây là nơi nào.
Trung Quốc? Hague?…… Moscow!
Đột nhiên lật người, cô nhìn thấy sofa bên cửa sổ có người đàn ông đang lẳng lặng ngồi. Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông chiếu lên khuôn mặt hắn, mơ hồ không thể nhìn rõ.
Rèm cửa sổ mở ra một nửa, bên ngoài là bầu trời màu xám trắng, nhìn không ra là sớm hay muộn. Ánh sáng mơ màng thúc giục người ta muốn đi vào giấc ngủ, mí mắt mở ra không được, giường thật mềm mại nha, như là rơi vào trong kẹo đường vậy…
“Em nhắm mắt lại thử xem.” Giọng nói đàn ông trầm thấp bình tĩnh vang lên, không biết từ đâu lại có một luồng hơi thở nguy hiểm, cô khẽ run rẩy, tỉnh táo triệt để. Sau khi tỉnh táo lại mới thấy đói, dạ dày khó chịu, cổ họng cũng bốc lửa: “Em muốn uống nước.” Cô nói nhẹ nhàng.
Đợi nửa ngày vẫn không có phản ứng, người đàn ông vẫn yên lặng ngồi đó, khiến người ta hoài nghi người mở miệng nói chuyện khi nãy có phải là hắn hay không.
Khóe miệng cô nhếch lên, lông mày cũng nhíu lại, giọng nói nhỏ càng mềm mại: “Muốn uống nước.” Cô mang cằm chôn sâu trong chăn nói.
Đợi rất lâu, khi cô đã vô vọng thì người đàn ông này mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, chậm rãi rót ly nước cho cô.
Cầm cái gối lớn lót ra sau lưng để cô dựa vào, đưa nước lên đến bờ môi, cô đưa cái cổ qua thử nước, sau đó dựa vào gối nói: “Nóng.”
“Ầm!” Ly thủy tinh liền bị hắn ném, là ném lên trên giường nhưng do dùng quá nhiều lực nên văng xuống đất vỡ thành từng miếng nhỏ. Cô giật mình một cái, ngây ngốc nhìn hắn, mắt trừng trừng, sau đó có hơi nước chậm rãi dâng lên trong mắt, hai hạt nước mắt đã tràn đầy nhưng cô lại nhịn không