m, giống như dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gục con mồi.
“She says that come on, để em dẫn anh ra khỏi giấc mộng, go crazy come on, nói cho em biết anh muốn đi nơi nào.” Hát câu cuối cùng rồi vung tay kéo micro đi vào.
Khán giả quên cả vỗ tay, chưa từng gặp qua một nữ hoàng đặc biệt như vậy, nữ hoàng sân khấu.
“Nga! Chris! Thực là quá tuyệt vời!” Vừa mới xuống sân khấu đã được một cái ôm rắn chắc, nhưng Chris lại vội vàng giãy dụa: “Tôi có việc, hiện tại phải đi!”
“Cái gì? Cô không tham gia tiệc chúc mừng sao? Rất nhiều người muốn làm quen với cô nha!”
“Không được, việc gấp!” Để Microphone xuống, y phục cũng không kịp đổi đã vội vàng chạy đi.
Cô chọn hành lang hẻo lánh để chạy, khi thấy cửa ra đã ở trước mắt thì có một lực ngang ngược cuốn cô vào góc khuất. Trong lòng cô bỗng trầm xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ lại quen thuộc: “Đốt lửa xong rồi muốn chạy sao?”
Đôi tay bị hắn kìm kẹp, người bị áp vào vách tường, chỉ nghe “Xoẹt xoẹt”, là tiếng vải vóc bị xé rách cấp tốc, trong hành lang u ám yên lặng này nghe thật chói tai. Sau đó không hề có sự báo trước, hạ thể bị hung hăng xuyên vào, đau!
“Đồ vô lại!” Cô rống lên, chỉ một câu đã bị hắn nuốt hết, nụ hôn dâng trào mãnh liệt, đấu đá lung tung trong miệng của cô, răng lợi bị quấy phá đến đau. Mà cô chỉ có thể kêu trong ngực hắn, không phản kháng được nửa phần.
Hắn mang hai chân của cô vòng trên eo mình, cô lập tức mất trọng tâm, chỉ có thể ôm chặt cổ hắn. Hắn đè cô trên vách tường, tư thế thân mật, hành động thân mật, nhưng lại tiến hành trong khung cảnh gay go cùng với phương thức thô lỗ thế này.
Rốt cuộc hắn cũng buông tha cho môi của cô, cắn đứt cravat, gặm cắn cái cổ thon dài. Cô lại rống hắn là đồ vô lại, hắn chỉ cười, thở phì phò bên tai cô mà thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng trách anh không nhắc nhở em, đây là nơi công cộng.” Hắn ngậm lấy vành tai thanh tú của cô, đầu lưỡi vui đùa.
Hai câu sau liền kìm nén ở cổ họng, cô không dám kêu, cũng không dám rên rỉ vì đau, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, buổi biểu diễn âm nhạc sắp kết thúc, hành lang này tuy hẻo lánh nhưng chưa hẳn đã không có người đi…Cô không chuyên tâm, hắn liền cố ý dùng sức thêm chút, cô đau đớn đến mức hút một ngụm không khí, đánh hắn, đè thấp giọng bên tai hắn chửi hắn là đồ khốn nạn, nhưng giọng nói rất mềm mại, một chút uy hiếp cũng không có, giống như đang tán tỉnh hơn. Hắn lại cười nhẹ, tìm đến môi lưỡi của cô, cô không thể tránh chỉ có thể nhân nụ hôn của hắn.
Lúc này buổi diễn âm nhạc đã kết thúc, không phải không có người đi hành lang này, mà là ở hai đầu hành lang đã có rất nhiều người mặc đồ đen đứng canh giữ, mọi người nhìn thấy đều chùn bước. Cô không hề biết, thân thể vẫn khẩn trương mà run nhè nhẹ, vừa mắng vừa thúc giục lại cầu xin hắn. Trên trán dày đặc mồ hôi, hắn hôn lên mồ hôi của cô, vẫn làm theo ý của mình, cho đến cuối cùng…Từ trên người hắn trượt xuống đứng trên mặt đất, lại phát hiện hai đùi mềm mại không thể đứng vững, phải bấu víu thân thể của hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng. Hắn không đỡ cô, cô chỉ có thể bám vào hắn, hắn lại thổi khí bên tai cô cười nói: “Không phải muốn chạy sao? Sao lại không chạy đi?”
“Đồ vô lại!!” Cô không quan tâm cái gì mà rống, cơ hồ là muốn nhảy lên. Cô như con sư tử nhỏ đang tức giận, hắn lại không kiêng nể gì mà cười to tiếng, lấy áo gió bao chặt cô, che đậy thân thể lõa lồ, ôm chặt cô vào lòng, sau đó hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt đang đỏ bừng của cô rồi ôm ra khỏi nhà hát.
Ngoài cửa có Rolls-Royce Phantom dài [9] , đợi tài xế mở cửa ngồi vào, hắn đã hạ bức màn cách âm trong xem xuống, cô ở trong lòng hắn đột nhiên ló đầu ra: “Y phục của tôi đâu?”
Hắn mổ môi của cô: “Bảo bối, không thể mặc.”
“Để lại rạp hát sao? Người ta thấy thì làm sao bây giờ?”
“Không có chuyện gì, bảo bối, sẽ có người xử lý.” Bàn tay to lớn thăm dò vào trong áo gió, muốn sờ da thịt mềm mại của cô.
Mặt cô vốn đỏ nay còn đỏ hơn: “Lưu manh! Nội y của tôi!” Hai chữ cuối cùng nói ra thật nhỏ, xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hắn giật mình, ra hiệu tài xế dừng xe, thả cô ngồi trên ghế muốn mở cửa đi ra, cô lại ôm chặt eo của hắn, nắm lấy góc áo nhíu mày nói: “Cho tôi bộ quần áo.” Áo gió bao bọc cũng không nhiều bao nhiêu.
Khó có được lúc cô ủy khuất cầu xin hắn, hắn không đi vội mà ngược lại ngồi xuống ôm cô vào ngực, cọ chóp mũi vào khuôn mặt thơm mát của cô: “Cầu tôi sao?”
Chân mày của cô cố gắng kìm nén, dáng vẻ thập phần khó xử, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Hắn lại tiến thêm một thước, cắn trên gương mặt nhỏ nhắn một chút: “Cầu như thế nào?”
Đợi nửa ngày không thấy đáp án, hắn đang tò mò muốn nhìn vẻ mặt của cô, người trong lòng đột nhiên trượt ra ngoài rồi ra sức đẩy hắn: Cút!”
Sau khi trở về thì thấy cô cuộn tròn thân thể núp trong góc khuất của xe, da thịt tuyết trắng đối lập mạnh mẽ với cái ghế da màu đen, hắn mò qua ôm cô vào ngực, cô vẫn cuộn chặt thân thể, hắn không thể nào xuống tay được, chỉ có thể mơn trớn tấm lưng trần truồng của cô: “Một tháng nay ở đâu? Làm cái gì?”
Không có phản ứng.
“Nghe nói hiện tại xóm nghèo của Roma cũng có người mang đồng hổ cổ, là do em tặng.”
Vẫn không có phản ứng.
“Kỳ thật, đêm đó chúng ta làm tới tám lần…Em còn chưa trả tiền đâu!”
Thân thể của cô run rẩy.
Sau đó hắn chỉ ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, rất lâu cũng không có nói chuyện…Cuối cùng lại thở dài, bao hàm cả sự nhẫn nại cùng dung túng vô hạn mà chờ đợi. Dán sát bên tai cô, thấp giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tôi nhớ em.”
Cô ở trong lòng không tự giác mà rung động, nháy mắt liền thấy mềm lòng, trước kia vẫn cảm thấy đôi mắt của hắn sâu như biển, thần bí thâm thúy….Thì ra giọng nói cũng như vậy, hùng hậu bát ngát như biển khơi, từ bốn phương tám hướng mà chậm rãi dâng lên, khiến người ta đắm chìm trong đó.
Không biết từ khi nào hắn đã chui đầu vào trước ngực cô, ngậm lấy nơi mềm mại của cô trong miệng, mút vào thật sâu…Cô hơi khép mắt, cánh tay leo lên lưng của hắn, tiếng rên rỉ tràn ra bờ môi…
Thân thể dần dần ngửa ra sau, nằm ở trên ghế dựa, hắn đè lên thân thể của cô, hôn lên vành tai cô, liếm qua liếm lại nói: “Nhớ thân thể của em.”
Cô đột nhiên mở to mắt, mặt trắng bệch, cái gì cũng chưa nghĩ đã nâng tay tát hắn, một tiếng “ba” giòn vang, hắn dường như cũng sửng sốt, nâng người nhìn cô, trong bóng tối, lửa thiêu đỏ cả đôi mắt…Sau đó chậm rãi nói: “Em lại tức giận cái gì?”
Trong xe không mở đèn, rất tối, nhưng khuôn mặt gần nhau như thế, cô có thể thấy nụ cười như có như không trên môi của hắn, nhìn thấy màu xanh lam trong đôi mắt hắn, đôi mắt kia có sự trêu tức cùng rõ ràng, hình như có thể xuyên qua cơ thể mà nhìn thấu lòng cô, nhìn thấy bí mật gì đó trong lòng cô mà ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhìn thẳng vào…
Đẩy hắn mở cửa xe ra, động tác rất nhanh nhưng lại bị hắn ôm chặt lại: “Điên rồi sao? Xe đang chạy!”
Dùng mọi sức lực quyết tâm giãy thoát khỏi hắn, lại bị hắn hung hăng ném vào ghế xe rồi đè lên, bị xâm nhập, hoàn toàn không thể cử động. Cô cắn từng miếng lên bờ vai của hắn, đem mọi phẫn nộ gieo rắc ở nơi ấy, đầu ngón tay xẹt qua cái lưng rộng lớn của hắn, tuy cô không để móng tay, nhưng cũng đủ để lại mười vết đỏ dài. Hắn rên một tiếng, động tác càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy đau nên răng càng dùng sức, khi hắn phóng thích trong cơ thể cô, miệng của cô đã có mùi ngai ngái…
Hắn dồn dập thở phì phò, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của cô, hôn chóp mũi cô mà cười nói: “Thật là người phụ nữ hung dữ.” Cô hất tay của hắn ra xoay người, hắn lại ôm cô từ phía sau, ôm thật chặt, hôn từng chút từng chút lên gáy của cô. Nhìn không thấy vẻ mặt của cô nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh, cô nói: “Anh trêu chọc tôi.”
Hắn đáp lại một tiếng, dường như tư tưởng không tập trung, men theo cái lưng trơn bóng mềm mại của cô mà hôn xuống một đường, sau đó lại chậm rãi hôn trở về, hôn đến vành tai: “Hình như em mới là người trêu chọc tôi trước, không phải sao?” Xoay mặt của cô qua cắn từng miếng nhỏ, sau đó liệt kê tội của cô: “Ở Tokyo, là em tìm tới tôi; Ở Las Vegas, là em tắm rửa ở khách sạn dụ dỗ tôi; Ở Roma, là em trộm đồ của tôi rồi thua tôi; Khi nãy, là em trên sân khấu cố ý câu dẫn tôi.” Lại cắn từng miếng: “Vì thế, bảo bối, sao tôi lại là người trêu chọc em được?”
Cô không có biểu tình gì chỉ ngẩng đầu lấy khóe mắt nhìn hắn, qua một thời gian rất lâu mới đột nhiên nhếch môi cười lạnh: “Thì ra là vậy.”
“Đúng thế bảo bối.” Dường như hắn không thể hiểu được vẻ mặt của cô, chỉ hôn lên trán cô sau đó ôm lấy cô ngồi dậy, để cô ngồi giạng chân trên người hắn, chậm rãi đẩy vào.
Đôi mày đang nhíu chặt của cô bỗng run rẩy, hai cánh tay cố gắng bám vào vai hắn, tầm mắt nhìn mắt hắn. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn thấy từ khóe mắt chân mày của cô tràn ra sự quyến rũ, từng chút từng chút lại tiến vào tim gan của hắn.
Lực đạo muốn cô càng lúc càng lớn, thân thể của cô càng lúc càng mềm như nước, mênh mông trên người hắn.
Suốt cả một đêm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Vienna, sáng sớm rốt cuộc xe cũng ngừng lại ở một ngôi biệt thự phía Tây thành phố.
Seven từ trong phòng tắm đi ra thấy cô đứng ở ngoài ban công, đôi chân trần truồng, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng. Từ ban công nhìn ra có thể nhìn thấy rừng rậm của Vienna đang nhấp nhô cuộn sóng. Gió rừng nổi lên thổi vào vạt áo rộng rãi của cô, hiện ra thân thể hết sức yếu ớt dưới cái áo sơ mi.
Hắn từ phía sau ôm lấy cô, cô cũng tự nhiên tiến vào lòng hắn, trên người cô có mùi hương ấm áp sau khi đã tắm gội, ở trong nắng sớm thế này khiến người ta hết sức mê luyến.
“Đi du lịch Buenos Aires đi.” Cô nói.
“Được.” Hắn đáp ứng, hôn gò má của cô, không hỏi vì sao.
Cô ngẩng đầu lên, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng liếm khóe môi của hắn, khiêu khích này khiến toàn thân hắn tê dại. Nhìn cô nở nụ cười sáng lạn, dường như hắn nghe cô nói, anh cũng nên biết cái gì mới gọi là dụ dỗ.
Chú thích:
[1] Sông Danube (Đa Nuýp) là sông dài thứ hai ở Châu Âu, sau sông Volga ở Nga. Sông Danube chảy qua các nước theo thứ tự: Đức, Áo, Slovakia, Hungary, Croatia, Serbia, Bulgaria, Romania, Moldova và Ukraina.
[2] Valse là loại nhạc nhảy xuất phát từ châu Âu với nhịp ba. Có những thể loại sau: Wien Waltz (Lướt nhanh), Boston Waltz (Vừa phải), Slow Waltz (Chậm) và cả Jazz Waltz. Ngoài ra Waltz còn có một số những loại điệu biến thể như Minuet và Scherzo. Tuy nhiên cũng có thể dùng điệu này trong việc lồng ghép hoặc những bài hát.
[3] Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công nguyên, dân châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối Kiến trúc Trung Cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.
Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thán