* Tokyo là thủ đô của Nhật Bản, nằm ở phía Đông của đảo chính Honshu. Tokyo là đô thị có đông dân nhất thế giới và cũng là nơi có GDP cao nhất thế giới, được xem như là 1 trong 3 “trung tâm chỉ huy” kinh thế giới cùng với London và New York. Biểu tượng của Tokyo là tháp Tokyo.
Bầu trời Tokyo một màu xám, lúc này chính là mùa mưa. Ga tàu điện ngầm chật chội, đám người đông đúc nhưng trật tự ngay ngắn, toa hành khách thì an tĩnh, có người ngủ gật, có người nghe nhạc, có người đọc báo, có người lại đang nhìn chằm chằm màn hình, chiếc tivi đang phát ra tin tức lớn: nhà bảo tàng London bị trộm!!! BBC [1] là bên đầu tiên đến hiện trường, người phát ngôn tại nhà bảo tàng chỉ nói mơ hồ, không nói rõ là mất cái gì.
Cho dù mất trộm cái gì, dù sao thì nơi đó cũng cách cuộc sống ở Nhật Bản rất xa, trạm tiếp theo là ga gần nhà bảo tàng Tokyo [2] Rất nhiều người chuẩn bị xuống, dòng người đi ra có một cô gái cao gầy, tóc ngắn, mặc tây trang màu bạc, quần màu đen bút chì. Cô mặc theo phong cách thời trang hiện đại nhất bây giờ, khiến cho ba nữ sinh lặng lẽ đi theo sau nghiên cứu rốt cuộc cô là minh tinh nước nào.
Các nhà bảo tàng toàn cầu đều tăng cường cảnh vệ, nhà bảo tàng Tokyo cũng không ngoại lệ, cảnh sát mặc thường phục lẫn trong đám người hỗn hợp, cảm thấy người nào cũng như CL, nhưng cũng có điểm không phải.
Sau một giờ tham quan, khi cô gái kia sắp bước ra khỏi bảo tàng, ba nữ sinh cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp tốt, chạy lên xin chữ kí của cô, về nhà lên mạng tìm sẽ biết là ai a!
Trong làn gió, cô gái bật ô che trong suốt, uyển chuyển từ chối, tùy ý đem cán dù gác lên vai, xuyên qua ba nữ sinh hòa vào dòng người. Từ trước đến nay cô không dễ gì để lại tên, trừ khi cô muốn. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Bảo tàng quốc gia Tokyo thật sự có rất nhiều châu báu quý giá, nhưng thứ cô muốn lại không hề ở đây. Cô gái đi vào Tế Vũ Trung, bờ môi hiện lên nụ cười khó phát giác. Không người nào có khả năng bắt cô, không người nào có khả năng biết cô là ai, càng không có ai biết, một giây sau cô sẽ làm gì.
Con đường hẻo lánh, ngõ hẻm chật hẹp, quán rượu sơ sài, có lẽ nơi này không thích hợp với du khách, nhưng nhân vật chính của chính ta tất nhiên không phải tới Tokyo để nghỉ phép. Điều đầu tiên cô cần làm là tìm một người, một người giúp đỡ, nơi này chính là nơi thích hợp để tìm.
Cảnh sát có hợp tác với nhau, siêu trộm như cô lại không có. Cô luôn đi và đến một mình, nhưng điều này không chứng tỏ trước nay cô chưa từng cần sự trợ giúp. Nhưng không sao, chỉ cần chọn được người, đưa ra tiền, tất cả đều ok!
Quán rượu này rất nhỏ, có ba cái bàn, một người đàn ông đã chú ý cô rất lâu.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, cổ áo cùng tay áo đều rất sạch sẽ; Trên dưới hai bàn tay, gang bàn tay đều có vết chai, rất tốt, đây chính là đôi tay luyện súng; Ngũ quan tinh xảo thâm thúy, khuôn mặt như con lai, nghe giọng nói có vẻ là Hoa kiều, rất tốt, không phải người Nhật; Thân hình cao lớn cường tráng, rất tốt, khí lực mạnh mẽ; Ánh mắt màu lam như có những tia hàn băng, rất tốt, đủ bình tĩnh…Chỉ là, mới nhìn qua có chút lạnh lùng, hơn nữa khuôn mặt ấy hoàn mỹ một cách quá đáng, khí chất cũng rất xuất chúng…Có lẽ là gay, có khả năng là nữ vương thụ, trong lòng cô không hiểu sao đột nhiên thấy âm u.
Cô tính tiền, nói với ông chủ ra một ám hiệu với người đàn ông mặc đồ đen. Ông chủ rất ngạc nhiên, hiển nhiên sẽ không nghĩ cô gái này lại theo một ngành nghề đặc biệt nào đó. Nếu cô đoán không lầm, người đàn ông kia là sát thủ. Cô luôn biết cách nhận biết các sát thủ cũng như rất thích khả năng này của mình. Chỉ cần giá tiền hợp lí, bọn họ sẽ khiến người ta rất thống khoái.
Ở trên một con đường nhỏ hẹp khác, chưa đầy hai phút, người cô muốn đợi đã đến. So với trong tưởng tượng của cô còn cao lớn hơn nhiều, rất tốt, thông minh, làm việc lại có hiệu suất.
Ngõ hẻm này vừa vặn không có người qua đường. Hắn dừng trước mặt cách cô hai bước. Cô đánh giá hắn, hắn cũng đánh giá cô.
Tây trang không cài nút thắt trên cùng, lộ ra áo lót màu trắng bắt mắt ở bên trong, mà cái áo lót này cũng không có cài nút, lộ ra bên trong một bộ quần áo bó. Cần cổ trống trải có một sợi dây chuyền màu bạc, xinh đẹp buông phớt xuống ngực. Trên vai phải có một cây dù rảnh rang, từng biển hiệu phía sau hiện rõ qua cái dù trong suốt ấy.
“Thuê anh một đêm, giá bao nhiêu?”
Khi cô hỏi bờ môi nở nụ cười nhạt, có chút đắc ý, có chút khinh thường, nhưng rất tàn khốc. Người đàn ông thiếu đột nhiên lại nghĩ, nếu sau lưng cô gái này có đôi cánh…Thì sẽ là màu trắng? Hay màu đen?
Người đàn ông đột nhiên cười, nụ cười của hắn khiến cô có cảm giác không tốt, rất không tốt.
“Một đêm muốn mấy lần?”
Cô giận tái mặt: “Anh phải hiểu ý tứ của tôi.”
Hắn cười: “Cô cũng phải biết ý tứ của tôi.”
Cô gái xoay người rời đi, lại bị hắn bước tới ôm chầm eo, tay hắn mò trong ngực cô. Cô gái quay đầu, chấn kinh cực độ nhìn hắn! Không phải vì hắn tiếp xúc quá thân mật, mà là cô lại có thể bị người khác ngăn chặn? Sao lại có khả năng này!
Một giây này, cô biết chính mình phạm sai lầm, nhưng đã muộn. Đời người chính là như vậy, không chú ý trong lựa chọn một lần, có thể làm cho cuộc sống có biến cố. Chỉ là hiện tại, cô còn không biết, hắn cũng không biết.
“Chưa nói điều kiện đã muốn đi sao?” Hắn không để lại dấu vết dựa vào người cô, ôm càng chặt. Hơi thở cô phất qua khuôn mặt hắn, có mùi thơm ngát.
“Thực xin lỗi, tôi tìm lầm người.” Cô âm thầm lui thân thể, cố gắng giãy thoát.
Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp, ngữ điệu hài hước: “Chưa thử qua sao biết không được?”
Cô rốt cuộc không nhịn được, nâng đùi hung hăng đánh qua. Hắn né tránh, cánh tay khẽ buông lỏng, hắn lập tức vòng chặt tay lại, nhưng chỉ là hư không. Hắn ngẩng đầu, ngõ hẻm trống rỗng, ngoại trừ hắn, không còn bóng dáng người nào khác?
Hắn lại cười, rất tốt.
Ngõ hẻm trống trơn, đột nhiên lại hiện ra mấy người đàn ông mặc đồ đen, lễ độ cung kính đứng sau hắn. Trong đó có một người đi lên trước, cúi thấp đầu mở miệng nói: “Tiên sinh, muốn điều tra không?”
Hắn cong khóe môi tươi cười, mang kính râm từ chối cho ý kiến.
Fujiwara Á Kỷ Tử ngồi trong phòng khách rộng rãi, xem lại trang điểm của bản thân một lần nữa. Cô là phóng viên nổi tiếng nhất Nhật Bản, mỹ lệ tao nhã, cơ trí hài hước, từng phỏng vấn thành công rất nhiều người nổi tiếng, trong đó có thủ lĩnh chính phủ, siêu sao quốc tế, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay…còn có mong đợi.
Cửa chính phòng khách được đẩy ra, cô lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi tắn chào đón. Người tới mặc âu phục đen, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua Á Kỷ Tử, sau đó quét về phía người chụp ảnh sau lưng cô. Hắn có tướng mạo đoan chính, khí chất bất phàm, chỉ là tóc mai có sợi bạc, ước chừng cũng đã năm mươi tuổi.
Trong lòng Á Kỷ Tử thất vọng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, vừa muốn mở miệng đã nghe người đàn ông trung niên nói: “Tiên sinh không muốn chụp hình, không có ai nói với mấy người sao?”
Thì ra không phải hắn…Tim Á Kỷ Tử lại nhảy lên, nói vài câu với nhiếp ảnh gia bảo hắn ra ngoài phòng chờ cô. Người đàn ông trung niên hơi khom lưng nói: “Tiên sinh rất nhanh sẽ đến, mời tiểu thư Fujiwara chờ.” Mặt mũi vẫn lạnh như băng.
Á Kỷ Tử cũng không ngại thái độ của hắn, mỉm cười cảm ơn.
Người đàn ông trung niên lui ra, phòng khách chỉ còn lại một mình cô. Nếu đổi lại là đối tượng phỏng vấn khác, nhất định trong lòng cô đã sớm bất mãn, nhưng lần này thì khác, người lần này cô đối mặt chính là Seven Buonnaparte, giám đốc công ty đa quốc gia Simon. Theo như lời đồn, hắn là người đàn ông giàu nhất nước, theo như lời đồn hắn tuấn mĩ vô cùng, cũng theo lời đồn hắn là người đàn ông của thế giới hắc đạo….Hắn làm việc cực kỳ khiêm nhường, rất ít khi nhận lời phỏng vấn, công chúng thậm chí không thể thấy một bức hình của hắn…Được biết gần đây hắn muốn lên tin tức tại Tokyo, Á Kỷ Tử phải mất một phen tranh giành mới có thể đoạt được thời gian phỏng vấn ngắn ngủi này, trong lòng cô rất kích động.
Cửa phía đông phòng khách mở ra, Á Kỷ Tử quay đầu lại nhìn, lần này cô ngẩn người.
Khó trách có người nói hắn là người đàn ông của thời đại, tư sắc so với phụ nữ chỉ hơn không kém. Người bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đơn giản màu nâu xám, quần dài màu vàng nhạt, tóc ngắn, có chút rối loạn, hơi ướt ướt. Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu lên người khiến hắn trông giống như một pho tượng trong thần thoại Hy Lạp, cao quý mà tuấn mĩ.
Hắn ngồi đối diện trên ghế sô pha: “Tiểu thư Fujiwara?” Á Kỷ Tử từ trong mộng bừng tỉnh, nghe hắn nói thì đứng lên, đứng lên rồi lại lúng túng, sau đó đỏ mặt. Hắn cười cười: “Mời ngồi.”
Rốt cuộc, là người phỏng vấn có kinh nghiệm, Á Kỷ Tử ngồi xuống rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cười nói: “Tiên sinh Buonaparte, rất vui vì anh tiếp nhận phỏng vấn của tôi, nghe nói anh tốt nghiệp tại Havard? Tính ra tôi cũng là đàn em của anh.”
“Học tập.”
“Ừ?”
“Đánh nhau nên bị họ đuổi.”
Á Kỷ Tử lại sửng sốt một lần nữa, sau một hồi lúng túng mới tươi cười nói: “Thực đáng tiếc cho trường đó, mất đi một người như anh.”
Hắn cười như không cười.
Cuộc phóng vấn tiến hành theo chương trình đã soạn sẵn, thoáng cái đã qua nửa giờ. Người đàn ông tuy không nói nhiều những cũng được tính là phối hợp. Á Kỷ Tử đột nhiên hạ quyết tâm, nêu ra vấn đề mẫn cảm: “Nghe nói tên đầy đủ của anh là Seven Don Buonaparte, có người nói Don là tôn xưng đối với Mafia Italia?”
Giọng nói vừa hạ xuống, cửa phòng khách ở ba mặt bị mở ra, mấy người mặt áo đen xông tới dọa Á Kỷ Tử mặt không còn chút máu. Hắn vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng xua tay, những người kia lập tức biến mất.
Á Kỷ Tử kinh hồn đè lồng ngực, khẩn trương nhìn người đối diện. Lại nghe tiếng cười biếng nhác của hắn, vẫn nhẹ nhàng như vậy, không nhanh không chậm nói: “Tiểu thư Fujiwara, tiểu thư hẳn là xem tiểu thuyết quá nhiều, tôi là người làm ăn đứng đắn.”
Á Kỷ Tử triệt để mất đi bình tĩnh, vâng vâng dạ dạ: “Vâng…Đương nhiên…” Người đối diện vẫn cười nhạt, nhưng có khí thế bức người, so với những người mới xông vào hồi nãy còn khiến người ta hoảng sợ hơn. Á Kỷ Tử biết mình đã phạm sai lầm, thật là sai lầm ngu xuẩn.
Có tiếng gõ cửa, Á Kỷ Tử lại cả kinh, cô nghe có giọng nói: “Tiên sinh, tiểu thư Fujiwara, đã hết giờ.”
Một cô gái mặc áo ngủ màu đỏ xuất hiện tại bậc thang, nhìn thấy Fujiwara đi ra thì vịn thang nói với người đàn ông phía dưới: “Thật cao hứng! Sáng sớm đã tìm phụ nữ!”
Hắn không mặn không nhạt: “Cùng nhau ăn bữa sáng.”
“Không được.” Cô gái chậm rì xuống lầu, “Em có hẹn.” Ngồi trên chiếc ghế dài trước mặt hắn, làn váy áo ngủ trượt lên đến bắp đùi, lộ ra đùi trắng như tuyết, nhướng mắt nhìn hắn: “Ngôi sao ca nhạc Nhật Bản mới nổi.”
Hắn vẫn lạnh lùng như trước: “Đừng quên yến hội đêm nay.”
Cô gái hừ lạnh một tiếng, rút một điếu thuốc lá từ hộp bạc trên bàn, tao nhã châm lửa: “Em đây mới không đến những buổi yến tiệc nhàm chán đó.”