ng rượu. " Nói xong, Nam Cung Cẩm giơ bình rượu trong tay lên.
"Được, tối nay chúng ta không say không về, không, say rồi cũng không về! Nào. cạn ly! " Chưa chờ y phản ứng, Lý Ngự uống ừng ực.
"Hay, nói hay lắm! " Nam Cung Cẩm cũng cạn ly.
Không trở nên hư hỏng trong sự phóng túng thì là trở nên biến thái trong sự im lặng! Hai người này quả là khác người.
…
Tối nay là mười lăm, đêm trăng rằm, là ngày cô biến thành người.
Nói ra thì cũng rất trùng hợp, vừa đúng lúc tên biến thái chết tiệt không có trong phủ, nghe đâu là có hẹn với vương gia nào đó, không tới ngày mai cũng chẳng về. Chính vì sự kiện suýt bị mèo đen cưỡng bức lần trước, họ đã “chiến tranh lạnh” mấy hôm rồi.
Chiến tranh lạnh giữa một người và một con mèo, trong mắt những người bên cạnh thì đó gọi là một sự kỳ quặc bất thường: Y không nói chuyện với nó, nó cũng chẳng kêu meo meo với y; y xem sách của y, nó ngủ giấc ngủ của nó; bọn họ ai làm việc nấy, sau đó lại thỉnh thoảng như có thần giao cách cảm nhìn đối phương liếc lườm. Họ không chỉ là nổi giận mà còn đang tị nạnh xem ai là người chịu thua cuộc trước.
Tóm lại thì cô sẽ không chịu cúi đầu trước.
Tới giờ G rồi!
Ôn Tâm hưng phức đứng xuống dưới khung cửa sổ, bắt đầu chảy nước miếng nhìn ánh trăng.
Quả nhiên không lâu sau…
A, phát sáng rồi! Người cô đang phát sáng!
Chưa kịp la lên thì đã xảy ra một quá trình lột xác, xương cốt cô bắt đầu râm ran đau nhức, cảm giác thị giác mình đang dần dần biến cao lên. Vài giây sau, luồng khí nóng bỏng qua đi, cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, cả người trần truồng không mảnh vải che thân, ngón tay, cánh tay, đùi, của con người!
“Biến thành…người rồi? ” Ôn Tâm thử cất tiếng. m thanh phát ra từ thanh quản không còn là tiếng meo meo của động vật. Ôn Tâm hoan hỉ xác định cuối cùng mình đã biến thành người rồi!
Cô vội vàng cầm lấy gương đồng trên bàn, soi rồi lại soi, người trong gương để một mái tóc dài ngang eo, hất tóc ra đằng sau vai, gương mặt nhỏ trắng hồng nõn nà, cùng với cặp mắt đen láy trong veo như thủy tinh, chân mày cong cong như mảnh trăng non, đôi môi hồng hào, hệt như con búp bê bằng sứ tinh xảo.
Vẫn là gương mặt này dễ chịu hơn! Ôn Tâm giơ tay sờ sờ mặt mình, đây là bộ dạng trước lúc chết của cô, sau khi chết dung nhan sớm bị hủy hoại bởi tai nạn xe cộ, ngờ đâu lại còn có thể biến trở lại được, lòng cô cảm tạ vạn phần.
Cô sớm quyết định sau khi biến thân xong sẽ chuồn khỏi Nam Cung phủ, ra ngoài dạo chơi, cơ hội một tháng chỉ có một ngày làm người thôi, cứ xem như bỏ nhà ra đi, tiện thể hù dọa hù dọa cái tên biến thái chết tiệt, xem sau này hắn còn dám cao ngạo như vậy không!
Nhưng trước tiên phải tìm một bộ đồ mặc vào đã, sao có thể ra ngoài trần trụi như vậy. Thôi đành mặc tạm quần áo tên biến thái chết tiệt trước vậy.
Ôn Tâm vẫn chưa tự phát hiện ra rằng, vô hình chung cô đã xem nơi này thành nhà mình.
“Thành Trường An! Ta đến đây! ”
Một cơn gió lạnh thổi qua, đường phố Trường An đêm khuya, nhà nhà đóng cửa kín bít, trước mặt không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn lồng lung lay đu đưa trong gió, lúc tỏ lúc mờ.
Cuối cùng đã hiểu rõ được từ “Dạ thâm nhân tịnh” (đêm khuya vắng vẻ) trong tự điển thì ra đáng sợ như vậy.
Một người đang u uất, cô ta là Ôn Tâm, trong khoảng thời gian u uất, giữa đêm hôm khuya khoắc, địa điểm u uất…Cổ đại, làm chuyện u uất - dạo phố!
Ôi, ngàn tính vạn tính lại tính sót điểm này, người xưa làm gì có cuộc sống về đêm? Ngày ra làm việc, ngày tắt nghỉ ngơi, nhạt nhẽo vô vị, có lẽ chỉ có kỷ viện là nơi bọn họ giải trí thôi.
Chẳng biết nên đi đường nào đến kỷ viện…..
“Tiểu cô nương, nửa đêm nửa hôm không ngủ, ra đây giả ma à! ”
Một toán đàn ông mặt mày hung tợn bỗng đâu xuất hiện, thoáng chốc đã vây quanh cô.
Cô sững người, kinh hãi trừng mắt nhìn bọn người cao to trước mặt. Mấy tên đàn ông này mặt mày như chuột, nhìn là biết ngay chẳng phải người hiền lành gì.
“Các ngươi muốn gì? ” Câu đối thoại kinh điển của một cô gái yếu ớt khi gặp kẻ háo sắc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
“Muốn gì à? Anh em ta đi theo cô đã mấy con đường rồi, hồn phách bị cô câu mất rồi, cô còn hỏi muốn gì. ” Một tên thổ phỉ cười đê tiện.
“Có thể để bọn ta gặp được mỹ nhân như cô, tất nhiên là cướp sắc rồi! ” Tên thổ phỉ khác chảy ra nước miếng ra.
Nhìn bộ dạng kinh tởm của chúng, Ôn Tâm thầm lo hãi trong lòng. Xong rồi, xong rồi, biết thế không ra đây làm gì!
“Chúng ta nhanh chóng bắt cô ta về đi! ” Một tên thổ phỉ trong đó nói.
“Ừ, cộng cả cô ta thì vừa đủ số cô nương cần bắt, Hồ lão đại chắc chắn sẽ khen thưởng chúng ta.” Một tên thổ phỉ khác cũng tán thành chủ ý này.
“Còn chờ gì nữa? Lên nào! ” Mấy tên thổ phỉ vội xông lên.
“Á…”
Ôn Tạm chưa kịp phản ứng, một mùi hương kỳ lạ từ chiếc khăn lụa đã bịt mũi và miệng cô lại, sau đó thế giới chỉ còn một mảng đen…..
Chết tiệt! Tại sao màn anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết không tái diễn?!
Ngoại ô kinh thành.
Một thung lũng có khoảng 4, 50 tên thổ phỉ trú ngụ.
Bên trong thung lũng được tạo thành bởi hang động, thành trì tự nhiên. Vào trong vách đá là một con đường uốn cong tối tăm âm u, từng bước đến gần, dần nghe rõ âm thanh của người phía trước, cuối con đường cong uốn khúc đó là ánh đèn rọi sáng.
“Hồ lão đại, chúng em mang về cho ngài một món quà cực kỳ lớn! ” Một tên đi phía trước vội khoe công. Chúng đi cả ngày trời, sau cùng đã về đến thành rồi.
Hồ lão đại đang nằm trên tấm giường da cọp, tận hưởng những trái cây mà người đàn bà bên cạnh đang đút cho hắn.
“Ơ? Quà lớn gì? ” Hồ lão đại lười nhác hỏi.
“Một lũ đàn bà! Chúng em muốn để Hồ lão đại thử cảm giác làm hoàng đế, đến chọn cung phi! ”
Nghe bọn thủ hạ nói xong, Hồ lão đại hả hê cười to.
“Ừ, làm tốt lắm! Hahaha!”
Hồ Lão đại rời khỏi giường da cọp, đưa tay với bọn người phía dưới.
“Nhưng chúng ta lăn lộn giang hồ, vợ thì sớm muộn cũng phải thay! Của ta chính là của mọi người! Các huynh đệ, các người nói xem đúng không nào! ”
Tâm trạng tất cả mọi người phấn chấn lên, cùng la phải.
“Tốt! Đem bọn họ ra đây! ”
Chẳng lâu sau, gần 20 cô gái tay bị cột phía sau, miệng bị bịt khăn trắng được thổ phỉ lần lượt đẩy vào, trong đó bao gồm cả Ôn Tâm.
Cô vừa bước vào đại sảnh, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt chính là một lũ đàn ông lực lưỡng, ti tiện và một lũ đàn bà trang điểm diêm dúa, một bầu không khí sặc mùi rượu và ô uế, có thể thấy ở đây đã cuồng hoang đêm ngày vẫn chưa tan.
Bọn họ bước vào, không tránh khỏi trở thành đối tượng bị bọn hạ lưu bàn tán từ đầu đến chân, mục tiêu bị nhắm đến tiếp theo. Có người cuồng hoan tác lạc, có người giao hợp với cả phụ nữ ngay tại nơi đây.
Đàn ông, đàn bà, khóc la, rên rỉ, hệt như một tửu trì nhục lâm, địa ngục nhân gian.
Ôn Tâm đứng ở đó, cảnh tượng trước mặt khiến đầu óc cô trắng xóa, cả người phát lạnh, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đã trắng bệch ra, một sự sợ hãi to lớn đã ngưng tụ trong lòng. Trong đời này cô tuyệt không thể quên cảnh tượng này.
"Hahaha! Mọi người thích ai thì cứ việc ôm về, anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh! "
Tuy nhiên, âm thanh Hồ lão đại vừa dứt thì ánh đèn bốn phía bỗng tối sầm, thoáng chốc cả đại sảnh chìm trong bóng tối mà có giơ năm ngón tay ra cũng nhìn không thấy.
Bảo vệ Hồ lão đại! " Mấy tên thổ phỉ dùng thân che chắn trước mặt Hồ lão đại, cảnh giác xoay xung quanh.
"Hồ Đạt là người mà "Câu Hồn" ta muốn giết, ai cũng không giữ được hắn. " m thanh lạnh giá như loài ma quỷ vang văng vẳng trong không khí.
"Câu Hồn? Chẳng lẽ chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ?! " Hồ lão đại kinh ngạc la lên.
"Cứu với....." Bốn bề phát ra những âm thanh cầu cứu ồn ào, nhựng bậc bất tài, hèn nhát ấy nghe danh thiên hạ đệ nhất sát thủ bèn chìm trong sự hoang mang, lập tức xôn xao náo loạn lên.
Bỗng một làn gió âm u thổi tới, mang theo hơi vị nồng nặc của cái chết. Một bóng đen nhanh như tia chớp đã lao xuống với tốc độ thần tốc khó lường.
"Bụp! Bụp! " Quang minh chính đại không phải lẽ sinh tồn của những sát thủ trong bóng tối, người đến "Câu Hồn" tay phải cầm kiếm tấn công, tay trái nhanh chóng bắn phi tiêu, trên mũi tiêu có tẩm chất kịch độc, vài chục tên thổ phỉ hét lên rồi ngã gục.
Một luồng ánh sáng của đao kiếm lóe lên, trong chớp mắt lại có 7-8 tên thổ phỉ gục xuống. Những người đàn bà bắt đầu hét toáng, bọn đàn ông bỏ mặc chạy tứ tung.
Ôn Tâm sợ đến ngớ người, bị những người xung quanh làm náo loạn, lập tức tỉnh giấc, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là tìm nơi an toàn núp vào trước.
Nhưng mới chạy được vài bước, sức lực trong cơ thể phảng phất bị trút cạn hết, cả người ngã nhoài xuống đất, cơn đau quen thuộc đó lại đến rồi.
Xương cốt như bị nứt hết ra, sau đó một cảm giác tê liệt đã xuyên suốt từ lòng bàn chân thẳng lên não, cơ thể cô vừa đau vừa mỏi, toàn thân khúm rúm run rẩy.
Một ý niệm lóe lên trong đầu, chẳng lẽ cô lại biến thành mèo à?
Chính lúc Ôn Tâm đang hoang mang lo sợ, những âm thanh đấu đá cứ hướng sát về phía cô, lòng cô quặn thắt.
Trời ạ! Tuyệt đối đừng tiến qua đây ngay lúc này nhé, nếu người bên cạnh thấy cô biến thành mèo nhất định sẽ xem cô như quái vật!
Đừng đến....đừng đến đây.....
Bốn bề tối đen như mực, Ôn Tâm sợ tiếng la thảm thiết của mình sẽ gây chú ý, bèn cắn chặt lấy môi, cắn đến chảy cả máu, sau đó cơn đau của cơ thể dần dần tan biến....
"Hồ Đạt xem ngươi trốn đi đâu! " Giọng nói trầm ngâm u ám, như lệnh đoạt hồn của Diêm Vương.
Một tia sáng nhanh chóng chớp lên, Hồ lão đại đang tháo chạy ngã ngay bên cạnh Ôn Tâm, máu nóng bắn vào người cô. Trong giây phút đó, cô sợ đến bất động, thầm hét toáng trong lòng.
Sát thủ "Câu Hồn" đeo mặt nạ quỷ bằng da mềm, vẩy kiếm dài còn đang nhuốm máu, sau đó quay người lại, dịch chuyển ánh nhìn từ thi thể đang đẫm máu dưới đất sang người cô.
Lúc ấy, trong đại sảnh người chết thì chết, trốn thì trốn, chạy thì chạy, tản thì tản, cả sào huyệt rất sạch sẽ, chỉ trừ cô!
Chẳng lẽ hắn định giết cô diệt khẩu? Ôn Tâm sợ hãi cắn chặt răng, cố tỏ nét mặt điềm đạm không hãi hùng.
Nhưng điều không ngờ đến đã xảy ra, tên sát thủ giết người không gớm tay này chẳng những không giết cô mà còn quỳ xổm xuống, một tay đặt nhẹ vuốt mặt cô.
Ngươi muốn làm gì? "Meo....." Ôn Tâm kinh ngạc, là tiếng mèo kêu!
Thì ra cô đã sớm biến thành một con mèo mà đến bản thân cũng không kịp nhận ra. Ôn Tâm mừng thầm trong bụng, hèn gì cô có thể nhìn rõ trong bóng tối như vậy. Phù, coi như cái mạng nhỏ này đã giữ lại được rồi.
"Mèo con, đây không phải nơi mi nên đến, về nhà đi. " Lột bỏ sát khí bên ngoài, sự trơ trọi, cô tịch trong đồng tử đen láy của Đường Lăng đã dần dần xuất hiện sinh khí.
Ôn Tâm thờ thẫn nhìn sát thủ đang chùi vết máu cho cô, mặt nạ quỷ lạnh lẽo khủng bố đó, khiến người khác vô thức cảm nhận kiếm hắn là lạnh, tim hắn là lạnh, máu cũng lạnh, nhưng không biết vì sao, đôi mắt ấy, đôi mắt nhìn cô không chuyển dời ấy, ánh lên một tia ấm áp, thoáng chốc đã có thể xoa dịu sự sợ hãi trong lòng cô đối v