lo chuyện bao đồng thì có phải họ đã chuẩn bị tan vỡ như thế không.
Hứa Gia Trì hối hận muốn tát mình một cái, hôm đó trước mặt Dư Tịnh anh đã nói chưa bao giờ yêu cô, chắc hẳn đã làm cô tổn thương quá nặng nề. Anh ngu ngốc biết bao mới nói ra những lời tàn nhẫn như thế. Điều mà Dư Tịnh cần chỉ là một lời hứa dơn giản, anh lại ngốc tới mức tưởng Dư Tịnh đang viện cớ. Hứa Gia Trì ôm đầu, hôm đó Dư Tịnh nấu cơm cho anh, rõ ràng là biểu hiện rất rõ, anh lại tưởng cô có tật giật mình. Dư Tịnh chủ động hôn anh, sấy tóc cho anh, anh lại ngu tới mức tưởng đó là sự dịu dàng cuối cùng của cô. Bây giờ lạ nghĩ lại, bao nhiêu tín hiệu như vậy đều chỉ về một đáp án, đó chính là quyết tâm của Dư Tịnh muốn cùng anh sống tới cuối đời. Cô hi vọng Hứa Gia Trì thành thật với cô, chứ không phải che giấu nhau. Lúc đó sao anh lại có phản ứng cực đoan như thế. Dư Tịnh được anh trân trọng yêu thương, làm sao chịu được tủi nhục chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, Hứa Gia Trì ôm đầu, hối hận vô cùng.
“Chuyện trước kia của anh và Dư Khiết em không rõ, cũng không muốn biết, em chỉ hỏi anh một câu.” Trình Lãng nheo mắt nhìn anh: “Anh có yêu Dư Tịnh không?”
Câu này Dư Tịnh cũng từng hỏi anh, chỉ tiếc rằng cơ hội đó đã bị anh bỏ lỡ. Hứa Gia Trì cười tủm tỉm, ngay cả hơi thở cũng trở nên trịnh trọng: “Anh yêu cô ấy.” Anh nói chắc như đinh đóng cột, rồi cười khổ trong lòng, nếu hôm đó anh cũng có thể nói ra một cách kiên định như hôm nay có phải là kết cuộc đã hoàn toàn khác rồi không.
Cuối cùng Trình Lãng đã có được đáp án anh cần, mặc cho cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong lòng, gương mặt vẫn tỏ ra bình thường.
“Anh không yêu cô ấy thì đã không ở bên cô ấy, anh chưa từng xem cô ấy là thế thân của Tiểu Khiết.”
Trình Lãng mỉa mai: “Câu này asao anh không nói với Dư Tịnh?” Cuối cùng đã có cơ hội sỉ nhục anh ấy, trước kia anh ấy rất kiêu ngạo tự đắc mà, chưa nghe người ta nói xong đã nổi giận đùng đùng, giờ thì hối hận rồi chứ gì.
Hứa Gia Trì nghẹn lời, Trình Lãng nói đúng, tại sao anh không có dũng khí nghe Dư Tịnh nói hết, mà anh đã châm biếm, tuyệt tình đến cùng, chỉ là vì anh không hề tự tin.
Vẻ mặt anh ủ rũ, Trình Lãng không nỡ châm chọc nữa, có thể nhận ra anh ấy cũng đau khổ. Thôi, anh đến để giúp họ, sứ mệnh của anh còn chưa hoàn thành. Trình Lãng nói tiếp: “lần anh gọi điện thoại ,đúng là em đang ở cạnh Dư Tịnh. Nhưng anh đừng hiểu lầm”, sợ Hứa Gia Trì lại suy ngĩ lung tung, anh vội giải thích: “Dư Tịnh vo tình phát hiện anh và Dư Khiết từng yêu nhau, tâm trạng cô ấy không tốt, muốn tìm một nơi bình tĩnh lại, nghĩ kĩ về tương lai của hai người.”
Hứa Gia Trì nhớ lại hôm trước khi cô đi mà không lời từ biệt, một loạt phản ứng kì lạ đó, anh bỗng tỉnh ngộ.
“Lăng Thiên Ý, chính là bạn trai Sính Đình, bạn thân nhất của em, gặp cô ấy ở Bắc Kinh, lo cô ấy một mình sẽ xảy ra chuyện nên thông báo cho em, em vội đến Bắc Kinh tìm cô ấy, hỏi thì cô ấy chẳng chịu nói, đến khi cô ấy sốt cao ngã bệnh.”
Hứa Gia Trì không ngồi yên nổi, vẻ mặt căng thẳng: “TIểu Tịnh bị bệnh?”
“Vâng, sau đó cô ấy nói với em rằng đã nghĩ thông suốt nếu không phải tự dưng ngã bệnh thì đã trên đường về nhà rồi.” Trình Lãng buồn bã nói.
Thế thì, hôm Dư Tịnh vừa khỏi bệnh còn đích thân xuống bếp nấu ăn cho anh, mà anh thì đã làm gì. Hứa Gia Trì buồn bực túm tóc, anh quá hổ thẹn. Đừng nói là Dư Tịnh không chịu tha thứ cho anh, mà chính anh cũng chẳng thể nào tha thứ cho bản thân.
Trình Lãng nhìn bộ dạng muốn chết của anh, lại bực bội: “Dư Tịnh yêu anh như thế mà anh không hề cảm nhận được hay sao?”
Hứa Gia Trì cười khổ, anh quá ngốc ngếch đã bị ghen tuông làm mờ mắt, làm sao còn nghĩ tới những điều đó…
Trình Lãng bất lực lắc đầu, EQ quá thấp, tự làm mình khổ. Anh thở dài liên túc: “CHuyện tối qua…”
“Tối qua hai người còn ở bên nhau…” Giọng Hứa Gia Trì chua chát.
“Cô ấy cố ý chọc tức anh đó, thế mà anh không nhận ra à?” Trình Lãng hận thép không thành gang, anh ấy còn có thể ngốc hơn nữa không.
Đôi mắt đen của Hứa Gia Trì lấp lánh: “Là anh quá chậm chạp.”
“Có phải là chậm chạp không đâu, mà là hết thuốc chữa thì có.” Trình Lãng hậm hực không biết tình cảm lãng mạn gì cả, không hiểu được tâm lí phụ nữ, rốt cuộc anh ấy làm sao theo đuổi được Dư Tịnh mà lại khiến cô toàn tâm toàn ý như thế. Phải nói là có những người bẩm sinh đã tốt số.
Khóe môi Hứa Gia Trì cong thành một đường tự giễu. Anh yên lặng nhìn Trình Lãng, hồi lâu mới nói: “Cảm ơn cậu, A Lãng.”
“Cảm ơn em cái gì.” Trình Lãng thở dài: “Anh và em là tình địch, em không muốn giúp anh, người em giúp là Dư Tịnh.”
“Cảm ơn cậu đã kể những chuyện này, nói với anh những lời này.” Hứa Gia Trì chân thành: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn , em chẳng phải chính nhân quân tử gì, em cũng muốn thừa nước đục thả câu lắm, nếu không vì Dư Tịnh chắc như đinh đóng cột rằng em và cô ấy không thể, không còn chỗ để xoay chuyển, em cũng không nhường đâu.” Trình Lãng chậm rãi nói, lời anh nói là sự thật, anh không muốn buông tay, nhưng cố níu kéo một người khong yêu anh thì có ý nghĩa gì. Anh không phải thánh nhân, không thể tặng người mình yêu cho kẻ khác, nhưng anh yêu cô, trong tình yêu, phía đơn phương luôn tự ti, anh cũng không ngoại lệ. ANh phải nhìn thấy Dư Tịnh nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng, chứ không phải nụ cười gượng gạo.
Hứa Gia Trì im lặng, lần này hơi lâu, cuối cùng anh nói: “ANh biết phải làm gì rồi.”
“Biết là tốt rồi.” Trình Lãng nói khẽ, chậm rãi: “Đừng phụ bạc cô ấy nữa.”
Hứa Gia Trì trịnh trọng gật đầu.
Dư Tịnh nhận được món quà sinh nhật tới muộn, trên hóa đơn chuyển phát nhanh chỉ có tên người nhận và địa chỉ, chứ không có bất kì thông tin gì về người gửi. Dư Tịnh mở ra nhìn là một chiếc ví màu vàng kim. Chiếc ví cũ cô đã dùng rất lâu, muốn đổi rồi nhưng không tìm thấy cái nào hợp ý nên vẫn dùng tạm. Chiếc ví n ày vô cùng đúng ý co, thiết kế đơn giản, nhưng chỗ đựng thẻ và tiền lẻ đều rộng. Người có gu giống cô lại biết tường tận thế này chắc chỉ có Hạ Sính Đình thôi, cô gửi tin nhắn cho bạn mình: Nhận được quà rồi, tớ rất thích, cảm ơn nhé.
Hạ Sính Đình có vẻ đang bận nên không trả lời, Dư Tịnh không để tâm, tạm gác chuyện này lại.
Buổi tối Dư Tịnh về đến nhà thì người ta đến thu phí quản lí, Dư Tịnh tiện tay nộp tiền sau đó nhận ra ví tiền của cô bên trên đã bị bong phần da ra, mấy góc của ví đều sờn cũ, phải thay thôi. Cô sờ kĩ từng ngóc ngách trong đó, vứt đi một đống phiếu các loại không dùng tới, chất hết các loại thẻ mua đồ, thẻ spa, thẻ làm tóc lại với nhau, cuối cùng móc ra một tờ giấy rất dày trong ngăn kẹp thẻ, Dư Tịnh nhìn kĩ, là một chiếc vé vào của của buổi liveshow, vé vào cửa xem liveshow của Ngũ Trác Hiên, thời gian là bảy giờ tối mai.
Ngũ Trác Hiên là thần tượng rất được yêu thích, là ngôi sao ở cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, ca nhạc, tham gia làng giải trí từ năm mười tám tuổi, trải qua bao thăng trầm cho dù khi đang trên đỉnh cao sự nghiệp hay lúc gặp khó khăn anh vẫn luôn giữ được vẻ trầm tĩnh khiêm nhường như vậy, hơn nữa đời tư của anh rất trong sạch, không scandal. Dư Tịnh là fan cuồng của anh, thời niên thiếu đã từng say mê điên đảo. Ngũ Trác Hiên gần đây chuyên tâm vào đóng phim, hiếm khi ra album chứ đừng nói là tổ chức liveshow. Đây là lần đầu một mình anh đi lưu diễn vòng quanh thế giới trong vòng gần mười năm qua, nơi đầu tiên là Thượng Hải, Dư Tịnh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Nhưng lần diễn đầu này khá đặc biệt, đặt vé vào cửa trước một năm, lại còn bán vé cặp rẻ, giá vé một người có thể mua được hai chỗ ngồi. Vé cặp này được chia thành cuống vé nam và nữ, hai bên tự giữ cuống vé của mình. Một năm sau, hai vé hợp lại với nhau mới có hiệu quả. Số lượng tiêu thụ cháy hàng liên tục, Hứa Gia Trì đã phải xếp hàng suốt đêm mới mua được, lúc đó họ đang chuẩn bị hôn lễ.
Dư Tịnh bỗng có phần thương cảm.
Nhớ lại lúc đó, cô ngây thơ hỏi: “Ngũ Trác Hiên làm thế này có ý nghĩa gì?”
Hứa Gia Trì nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc đây là cách tốt nhất chứng minh tình cảm chung thủy lâu bền của những người yêu nhau.”
“Một năm thì chứng minh được gì.” Dư Tịnh ngốc nghếch, “Chỉ là 12 tháng, 365 ngày thôi mà, chớp mắt là qua thôi.”
Hứa Gia Trì cười, xoa đầu cô: “Đương nhiên, một năm chẳng là gì, chúng ta cần ở bên nhau cả đời mà.”
Nhưng, thế gian này có bao nhiêu thứ không chắc chắn, trong một năm, vật còn người mất, cô và Hứa Gia Trì đã đi đến nước này.
Tình cảm như keo sơn, nay chia uyên rẽ thúy.
Bao lời ngọt ngào cũng không bằng hai chữ chia tay.
Anh từng nói phải ở bên nhau cả đời,vì sao lại nuốt lời.
Ca từ ‘hận không thể trong một đêm bạc đầu, mãi không chia lìa’, bây giờ lại trở nên bi ai.
Ngọn sóng hồi ức từng cơn từng cơn vỗ bờ, Dư Tịnh gần như không thể chống đỡ.
Có lẽ đêm nay đổ mưa to, tiếng sấm đì đùng, cuồng phong nổi giận, nên cô mới tỏ ra yếu đuối, nước mắt trào ra, trước mắt mọi thứ đều nhòa nhạt.
Điện thoại của Hạ Sính Đình kịp thời ngăn chặn dòng nước mắt đang tuôn trào của cô, cô lau mặt, đằng hắng mấy cái mới nghe máy: “A lô.”
Dư Tịnh kì lạ: “KHông phải cậu gửi chuyển phát nhanh tới bệnh viện hay sao?”
Hạ Sính Đình cười: “Có lần nào tớ tặng quà cho cậu mà không hẹn câu đi ăn cơm luôn đâu?”, cô ngừng lại: “Tớ biết rồi, cậu đang dùng cách này nhắc tớ đừng quên sinh nhật cậu đúng không, yên chí, không thiếu đâu mà.”
Không phải Hạ Sính Đình tặng, thì là ai? Dư Tịnh cầm ví tiền vừa đổi xong mà ngẩn người.
Hứa Gia Trì? Mắt cô sáng lên, có khả năng này không? Nhưng họ rõ ràng đã đường ai nấy đi, đến chết cũng không qua lại mà.
Ngoài Hứa Gia Trì, lẽ nào là Trình Lãng? Nhưng anh có cần che giấu kín kẽ đến thế không?
Dư Tịnh đang khổ sở nghĩ ngợi thì tiếng chuông di động vang lên, màn hình hiển thị người gọi là – Hứa Gia Trì. trước kia trong danh bạ điện thoại, cô luôn để tên anh là ‘chồng yêu’ sau khi chia tay, cô mới đổi thành họ tên anh.
Cô do dự, không nghe. Cô không biết vì sao lại ngần ngại, có thể do buồn bã, có lẽ là sợ hãi.
Tiếng chuông vang lên gần một phút rồi mới ngắt, Dư Tịnh thở phào.
Tiếp đó nghe ‘tít tít’ hai tiếng, có tin nhắn.
Phản ứng đầu tiên của cô là tin nhắn của Hứa Gia Trì, cô chậm chạp mở ra quả là thế.
Hứa Gia Trì nói: Tiểu Tịnh, anh viết email gửi vào hộp thư QQ của em, hi vọng em có thể kiên trì đọc hết.
Dư Tịnh có linh cảm, đó là thế giới nội tâm của Hứa Gia Trì nhưng cô không dám thăm dò. Cô dọn đồ đạc, có ý bỏ qua nội dung tin nhắn, tắm xong leo lên giường ngủ.
Nhưng trong lòng có tâm sự, làm sao ngủ nổi.
Dư Tịnh lăn lộn trên giường, không tài nào ngủ nổi. Cô ấm ức lấy chăn trùm đầu nghiến răng cắn vào môi đến trắng bệch. Cuối cùng vẫn là tình cảm chiến thắng lí trí, Dư Tịnh khoác áo xuống giường, mở máy tính, đăng nhập QQ.
Lá thư rất dài, Dư Tịnh hít thở một hơi, lấy hết can đảm để đọc.
“Tiểu Tịnh, cho phéo anh vẫn gọi em như thế.”
Khóe môi Dư Tịnh bất giác nhướng lên.
“Đây là một bức thư dài, em hãy chuẩn bị tâm lí nhé.”