Liên Siêu lặng thinh một lúc, vốn trước khi Thư Nhã đồng ý, anh không nên nói chuyện này với Dư Tịnh, nhưng nếu cô đã hỏi thì nói cô biết cũng chẳng sao: “Trước mắt đã tìm được người thích hợp nhất, nhưng vẫn đang làm công tác tư tưởng với cô ta, Tiểu Dư em đừng vội.”
“Là ai?” Dư Tịnh là y tá chuyên nghiêp, biết rất nhiều các kiến thức y học, cô biết tỉ lệ này rất thấp, nên trong thời gian ngắn như vậy tìm được tủy thích hợp, cô cảm thấy rất kì lạ.
Liên Siêu do dự thốt ra hai chữ: “Thư Nhã.”
Dư Tịnh thông minh, lập tức phản ứng kịp: “Ý bác sĩ Liên là….Đông Đông là con trai của Thư Nhã và Lữ Thiên Ba?”
Liên Siêu nặng nề gật đầu.
Dư Tịnh mở to mắt, vẻ mặt không hiểu nổi, câm nín một lúc mới nói: “chị Mân Quân biết chuyện này chưa?”
“Cô ấy biết rồi.” Liên Siêu nói khẽ. Khoảnh khắc Thiệu Mân Quân biết chân tướng, cô cũng từng kiệt quệ tới mức suýt suy sụp, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, che giấu nỗi đau, vì Đông Đông mà có thể không so đo tính toán mọi thức anh rất thương người phụ nữ gánh vác quá nhiều thứ trên vai như vậy.
Dư Tịnh nắm chặt tay, đầu móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà không biết. Nỗi đau khổ chị Mân Quân phải chịu đều do Lữ Thiên Ba và Thư Nhã gây ra, nhưng lại chăm sóc đứa bé thay bọn họ. Thế gian này có quá nhiều điều bất công, tại sao người tốt lúc nào cũng bị ức hiếp. Cô lại hiểu rõ Thiệu Mân Quân, cho dù Lữ Thiên Ba và Thư Nhã có lỗi đến mấy chị ấy vẫn sẽ coi Đông Đông như chính con ruột của mình. “Chị Mân Quân làm sao chịu nổi?” Cô lảm nhảm.
“Vì Đông Đông chuyện gì cô ấy cũng nhẫn nhịn được.” Vẻ mặt Liên Siêu bình thản như thường.
“Lữ Thiên Ba đúng là tên khốn kiếp.” Dư Tịnh tức tối vì Hứa Gia Trì không sớm nhận ra bộ mặt ngụy quân tử của anh ta.
“Mân Quân và anh ta đã li hôn, sau này không cần chịu đựng anh ta nữa.”
“Thật sao?” Dư Tịnh mở to mắt, cách xa Lữ Thiên Ba đối với Thiệu Mân Quân không chừng là chuyện tốt, nhưng như thế thì chị ấy không còn nghĩa vụ chăm sóc Đông Đông nữa. “Cũng tốt, Lữ Thiên Ba vốn không xứng với chị Mân Quân, chị ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn.” Cô nhìn Liên Siêu.
Vẻ mặt Liên Siêu chưa từng nghiêm túc như vậy: “Anh sẽ làm vậy.”
Khóe môi Dư Tịnh nở nụ cười, cô tin Liên Siêu sẽ mang lại niềm hạnh phúc đích thực cho Thiệu Mân Quân.
Tt mất công sức rất nhiều, nhờ biết bao mối quan hệ mới được vào bệnh viện RJ làm sinh viên của Liên Siêu. Thực ra cô nàng chẳng có chí lớn gì, vào bệnh viện RJ là vì Dư Tịnh. Cô cứ cảm thấy Dư Tịnh là mối uy hiếp lớn nhất của mình, bắt buộc phải canh chừng, không để Dư Tịnh và Trình Lãng có cơ hội phát triển như thế cô nàng mới có khả năng đạt được thắng lợi cuối cùng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, Trình Lãng thường đối xử lạnh nhạt với phụ nữ, chỉ có lúc nhìn Dư Tịnh thì ánh mắt mới lộ ra sự lưu luyến vô cùng, cô sẽ không nhìn lầm. Dư Tịnh nhận lời cô tránh xa Trình Lãng nhưng cô không tin. Cô tin tưởng chắc chắn vào ma lực vô biên của Trình Lãng, không phụ nữ nào chống cự được, Dư Tịnh cũng không ngoại lệ, nên cô bắt buộc phải ‘làm chuồng’ trước khi ‘mất bò’.
Tt đến phòng y tá, biết rõ dr không có đó nhưng vẫn hỏi: “Y tá Dư Tịnh đâu ạ?”
Vlq nhìn quanh: “Đi đâu rồi.”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tt quyết định hạ thủ với vlq, giả bộ nhiều chuyện: “Y tá Dư xinh đẹp như thế, chắc chắn rất được yêu thích nhỉ. Tôi đoán bác sĩ Liên nhất định là người theo đuổi chị ấy.”
Vlq cười nghiêng ngả: “Làm sao được.”
Tt ra vẻ rửa tai cung kính lắng nghe.
Vlq cười nói: “Dư Tịnh đã kết hôn rồi.”
Tt vỡ lẽ, thế thì chị ta không thể trở thành mối uy hiếp với mình, nhưng cùng với niềm vui cô nàng vẫn thấy phẫn nộ bất bình, Trình Lãng có biết chị ta đã kết hôn chưa, lẽ nào mình còn không bằng một phụ nữ đã kết hôn. Nếu anh biết rõ Dư Tịnh là người đã có chồng, còn đơn phương như thế, vậy thì vấn đề đạo đức rồi. Mối nguy còn đó, để tránh quá muộn, cô nàng nhất định phải ngăn cản anh tiếp tục sai lầm.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” vlq huơ huơ tay trước mặt cô nàng.
Tt sực tỉnh: “Tôi đang nghĩ y tá Dư trẻ trung như thế mà đã kết hôn, tiếc thật.”
“Tiếc cái gì.” Vlq nhún vai: “Chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt.”
“Thế à?” tt lơ đãng.
“Ừ,” Bác sĩ Vi xen vào: “Anh ấy thường xuyên mang đồ ăn ngon tới cho Dư Tịnh, bọn tôi có ai chưa từng được anh ấy mời ăn uống qua đâu.”
Vlq gật đầu lia lịa.
Tt mặt mày sa sầm, nếu là thế thì Dư Tịnh càng không được.
Cô nàng là người nóng nảy, không đợi đến lúc tan ca để gọi điện cho Trình Lãng, Trình Lãng thấy số của cô nàng là bấm tắt, không hề có ngoại lệ. tt tức đến ngứa cả răng, cô nàng chần chừ rồi gửi tin nhắn cho Trình Lãng. Bây giờ em đang làm việc ở bệnh viện RJ, là đồng nghiệp của Dư Tịnh rồi.
Chiêu này quả hữu dụng, chưa được mấy phút Trình Lãng đã gọi lại cho cô nàng: “Chuyện gì, anh vừa đi họp.”
Tt cũng không muốn vạch trần lời nói dối của anh, bình thản: “Buổi tối có thời gian không, mời em ăn cơm đi.”
Trình Lãng nhanh chóng nhận lời.
Tt bất giác thấy không vui trong lòng, nếu không lấy Dư Tịnh ra làm bình phog làm sao anh chịu nhận lời nhanh như vậy. Dư Tịnh trong tim anh quan trọng đến thế, cô còn có khả năng thay thế không? Tt bỗng thấy mất đi sự tự tin.
Tt và Trình Lãng hẹn nhau ở nhà hàng Tường Vi, đó là một nơi nổi tiếng lãng mạn mà các cặp đôi thích nhất, là nơi tt muốn đến từ lâu. Cô từng mơ sẽ được cầu hôn ở đây, bó hoa hồng tươi thắm, nhẫn kim cương không cần quá lớn, champagne phải nhiều, cô cũng như tất cả những cô gái khác, ước mong có một cảnh tượng trong mơ.
Nhưng hôm nay hoàn toàn không có không khí yêu đương lãng mạn, ngược lại có chút căng thẳng khó chịu.
Vừa gặp câu đầu tiên Trình Lãng nói là: “tt em muốn quậy phá tới bao giờ?”
Tt ngẩn người, rồi sa sầm mặt: “Em quậy phá thế nào?”
“Em chạy tới chỗ làm việc của Dư Tịnh để làm gì?” Trình Lãng còn không hiểu cô nàng ư, cô nàng mà không làm phiền Dư Tịnh thì chữ anh sẽ viết ngược liền.
Cứ nhắc đến chuyện đó là tt lại tức điên lên, cô ta đập bàn: “Dư Tịnh đã kết hôn rồi anh có biết không?” Giọng cô ta hơi to, những người khác đang dùng bữa trong nhà hàng đều quạy lại nhìn họ.
Gương mặt Trình Lãng bình thản như thường: “Anh biết.”
“Anh cảnh cáo em, em đừng quấy rầy Dư Tịnh.” Trình Lãng nghiêm khắc nói, anh thì chẳng sao, nhưng làm hại Dư Tịnh là tuyệt đối không được.
“Em không có.” Tt cũng nổi giận, Trình Lãng lại xem cô là người như vậy!
Trình Lãng nói gọn: “Không có là tốt nhất.”
“Trình Lãng!” Giọng tt rõ ràng ẩn chứa sự tức giận dữ, cô cố hạ thấp giọng: “Dư Tịnh đã có chồng, sao anh còn chưa hiểu.”
“anh và cô ấy trong sáng, không phải như em nghĩ.” Trình Lãng nói giọng ôn hòa, bình tĩnh.
“Nhưng anh vẫn yêu chị ta, đúng không?” tt chua chát.
Trình Lãng không phủ nhận: “Ừ thế thì sao?”
“Anh làm thế là không có đạo đức.” tt một mặt đau lòng cho bản thân, mặt khác lại không nhẫn tâm nhìn anh sa ngã.
“Không cần em lo.” Trình Lãng đáp gọn.
Tt bị thái độ thản nhiên của anh là cho tức đến ói máu, những lời định nói chẳng dùng được từ nào.
Gương mặt cô đỏ rồi tím, Trình Lãng có phần không nỡ, thở dài: “Yêu cô ấy là chuyện riêng của anh, anh không yêu cầu cô ấy đáp lại, em có hiểu không?”
Tt có phần cảm động bởi mối tình si của anh, nhưng lại xót xa anh phải đơn phương, tâm lí băn khoăn khiến cô nghẹn lời. Mãi sau mới nói: “Sao anh ngốc đến thế.”
Trình Lãng cười.
Tt cười khổ, nói anh ngốc, còn cô thì có khá hơn gì? Biết rõ anh đã có tình yêu, nhưng vẫn si tình không đổi.
Trình Lãng cúi đầu trông như đang chăm chú ‘xử lí’ món bò bít tết, nhưng tâm tư lại bay đến chỗ Dư Tịnh. Từ hôm chia tay đó, hai người chưa từng liên lạc. Anh đã từng nói, chỉ cần Dư Tịnh có việc cần anh, anh sẽ lập tức xuất hiện ngay cạnh cô. Bây giờ cô rất tốt, vậy anh can tâm tình nguyện đứng sau dõi theo cô. Có thể giúp đỡ Dư Tịnh, trả lại sự trong sạch cho cô, là chuyện làm anh vui nhất, không uổng công anh theo dõi Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên bao ngày. Hôm đó anh đi theo họ đến tận một khách sạn nào đó, khổ sở vì không thể lấy được bằng chứng cũng may cô gái tiếp tân đã chòa anh, anh nhận ra cô bé là em họ xa của anh, thế là nhờ cô bé tra ra số phòng, anh lập tức gửi tin nhắn báo cho Phó Cảnh Hà. Phó Cảnh Hà không đến nửa tiếng sau đã tới khách sạn, giả vờ là nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, chặn Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên ở trong. Lúc đó cảnh tượng cứ gọi là gà bay chó chạy vô cùng hỗn loạn, Trình Lãng đứng xem toàn bộ kịch hay. Rồi sau nữa, Trình Lãng nghe nói hôm sau Phó Cảnh Hà lại tới bệnh viện đại náo một trận, Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên không còn mặt mũi nào đúng là hả lòng hả dạ. Dư Tịnh từng hỏi sao anh làm được, thực ra cũng chẳng có bí quyết gì, chỉ có hai chữ ‘kiên trì’. Phạm Viên Viên là một người rất thận trọng, chưa từng xuất hiện bên Tiêu Nhân Kiệt. Anh kiên trì theo dõi Tiêu Nhân Kiệt mấy ngày trời, mới phát hiện sự tồn tại của Phạm Viên Viên. Bọn họ cũng không phải cùng đến khách sạn mà là người tới trước kẻ đến sau khoảng một tiếng đồng hồ, Trình Lãng nắm được qui luật, kiên trì đợi khi bọn họ gặp nhau, mới thông báo cho Phó Cảnh Hà. Nỗi vất vả không cần nói nhiều, tâm niệm duy nhất của anh chính là đòi lại công bằng cho Dư Tịnh.
Tt nhìn ánh mắt chăm chú của anh, thỉnh thoảng nở nụ cười, thỉnh thoảng chua xót vô cùng. Tình cảm của cô với Trình Lãng không thể ít hơn tình cảm Trình Lãng dành cho Dư Tịnh, nhưng tình yêu dúng là thứ kì lạ, bỏ ra bao nhiêu không có nghĩa là lấy lại được bấy nhiêu. Cô cắn môi, bõng có cảm giác không chắc chắn vào tương lai. Cô cứ kiên trì thế này còn có ý nghĩa không?
Trình Lãng ngước lên chạm vào ánh nhìn của cô. Tình cảm của tt dành cho anh, anh làm sao không hiểu, nhưng ngoài Dư Tịnh ra, anh đã sớm mất đi khả năng yêu, tình yêu không thể đáp trả thì cách tốt nhất chính là sớm khiến đối phương mất hết hi vọng. Anh nhìn đi nơi khác, giả vờ nói vu vơ: “Đồ ăn ở đây ngon quá.”
Con đường phía trước mờ mịt, tt căn bản không thèm ăn, cô buông dao nĩa xuống.
“Ăn no rồi à?” Trình Lãng xoa tay: “Vậy anh đưa em về nhé.”
Xe dừng bên dưới, tt mở cửa xe, đi được hai bước quay ngược lại hỏi: “tt, em có một câu muốn hỏi anh?”
Trình Lãng nhìn cô chăm chú.
“Có phải em hoàn toàn không còn cơ hội nữa?” tt hỏi, ánh mắt buồn bã.
Vẻ mặt Trình Lãng bình thản: “tt, em sẽ gặp được người thích hợp hơn anh,”
“Cũng may anh không nói là tốt hơn anh.” Tt rầu rĩ: “Nếu không thì chẳng có chút thành ý nào.”
Trình Lãng cười vò tóc cô: “Em mãi mãi là em gái tốt của anh.”
Tt cười, quay lưng rời đi, cuối cùng một giọt nước mắt lăn ra, chôn kín mối tình đầu đã mất của cô.
Dư Tịnh tan sở xong vẫn đến khoa Huyết dịch thăm Đông Đông, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt cho nó, ban đầu gương mặt còn có nụ cười ngọt ngào, lúc sau gặp Lữ Thiên Ba, lập tức sa sầm mặt.
Lữ Thiên Ba không hề chú ý, thậm chí còn lịch sự chào hỏi: “Dư Tịnh, Gia Trì dạo này khỏe không?”
Dư Tịnh ủng hộ trăm phần trăm Hứa Gia Trì thôi việc, họ đều là người không chấp nhận bất kì lỗi lầm nào cho dù không còn công việc lương cao chỗ Lữ Thiên Ba, thì hDư Tịnh c