Dư Tịnh mấy lần sốt ruột nhìn đồng hồ, đã sắp bảy rưỡi tối mà Hứa Gia Trì vẫn chưa xuất hiện. Gọi cho anh mấy lần thì hoặc là máy bận, hoặc là không thể liên lạc được.
Lúc khác thì thôi, nhưng vé xem trận quyết đấu giữa Thân Hoa và Manchester United này cô đã phải nhờ đến mấy tầng quan hệ vất vả lắm mới có được, cô không muốn bỏ lỡ.
Lúc điện thoại gọi được thì các cầu thủ đã vào sân, Dư Tịnh bất mãn nói: “Anh đến đâu rồi? Sắp bắt đầu đến nơi rồi!” Vì hai vé đều nằm trong tay cô, nên cô nhất định phải đợi Hứa Gia Trì mới cùng vào sân được.
Giọng Hứa Gia Trì có vẻ buồn bực: “Xin lỗi nhé Tiểu Tịnh, anh còn có việc rất quan trọng chưa hoàn thành, e là không thể đi xem đá bóng với em được.”
“Không phải anh không biết vé này khó mua đến mức nào.” Dư Tịnh tức đến nỗi lông mày dựng ngược. Hứa Gia Trì bận phải làm thêm giờ, cô có thể thông cảm, dù sao công việc là quan trọng nhất. Nhưng tại sao nhất định phải đợi đến phút cuối mới cho cô biết. Cô không phải là người không biết lí lẽ, sẽ không ép buộc anh đi xem, nhưng chí ít cũng phải cho cô biết sớm, cô có thể hẹn người khác. Hạ Sính Đình ngọt nhạt năn nỉ cô mấy lần mà cô còn không nỡ cho, phải mang tội danh trọng sắc khinh bạn, Hứa Gia Trì hay lắm, tỉnh bơ xem như không có gì.
“Xin lỗi xin lỗi.” Hứa Gia Trì xin lỗi ríu rít, anh cũng bó tay, trước đó họp mãi đến gần giờ thì Lữ Thiên Ba lại giao một đống việc cho anh.
“Thôi thôi, em vào trước đây, về nhà rồi tính sổ với anh sau.” Dư Tịnh tức tối cúp máy. Giờ này còn gọi Hạ Sính Đình tới thì chắc chắn không kịp, cô lại không muốn làm lợi cho đám phe vé chợ đen nên xem ra đành lãng phí vậy.
Dư Tịnh không nhớ lần xem đá bóng gần nhất là bao nhiêu năm về trước nữa. Hình như là khi học cấp ba, có lần cô và Trình Lãng cùng trốn học lén đến sân Hồng Khấu xem đá bóng, vì đều là học sinh không có nhiều tiền, chỉ đua mua một vé. Trình Lãng muốn Dư Tịnh vào một mình, còn anh đứng ngoài cổng đợi đá xong sẽ đón cô về. Dư Tịnh chợt nghĩ ra một kế, cười bảo Trình Lãng đừng sốt ruột, cô đến chỗ bán vé chợ đen chi tốn số tiền cho một vé mà mua được đến hai vé, lúc đó còn bị họ cho rằng cô gái này quá tinh tường, hiểu biết.
Sao lại nhớ đến anh nhỉ, Dư Tịnh hất tóc. Vô thức quay lại, chạm vào một đôi mắt nóng bỏng. Tim đập mạnh, thực ra cô nên nghĩ ra, Trình Lãng cũng là fan của Manchester United, làm sao bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Dư Tịnh nhanh chóng quay đi, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Trận đấu vô cùng hấp dẫn, cầu thủ hai bên đều phát huy hết sức, nhưng tâm trạng cô đang phức tạp, không sao bình tĩnh được, mấy lần muốn bỏ đi, lại sợ làm phiền đến người hâm mộ khác, khó khăn lắm mới đợi đến lúc giải lao giữa hiệp, cô chen chúc ra khỏi đám đông, cuối cùng thở phào một hơi.
Bên ngoài lác đác mấy người không mua được vé, thấy Dư Tịnh ra khỏi sân thì đều nhìn bằng ánh mắt kì lạ.
Có người bắt chuyện: “Sao chưa kết thúc đã ra rồi, không hay à?”
Còn có người nói: “Chỉ xem nửa trận, lãng phí quá, tặng vé cho tôi thì hay biết mấy.”
Dư Tịnh phớt lờ, cúi đầu đi về phía ga tàu điện ngầm.
“A Tịnh, đợi đã.”
Nghe tiếng gọi sau lưng, bước chân Dư Tịnh càng nhanh hơn.
Mọi người cuối cùng đã hiểu ra tình hình, gật gù nói: “Ồ, cặp tình nhân cãi cọ đó mà.”
Dư Tịnh dù đi nhanh mấy cũng không bằng Trình Lãng người cao chân dài. Rất nhanh anh đã đuổi kịp, túm lấy cánh tay cô: “A Tịnh, anh lái xe đưa em về?”
“Không cần em đi tàu điện rất tiện.” Dư Tịnh không quay đầu lại.
“Muộn rồi, một mình em không an toàn.” Trình Lãng kiên trì.
Dư Tịnh khựng lại: “Bây giờ còn chưa tới chín giờ.”
Trình Lãng đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Đến khi em về nhà đã mười giờ rồi, em không ngồi xe anh cũng được, anh đi tàu điện với em.”
Dư Tịnh bị anh đánh bại, bất lực nói: “Xe anh đậu ở đâu?”
Trình Lãng mừng rỡ, chỉ tay: “Ở bãi đằng kia, không xa.”
Dư Tịnh theo anh lên xe, cũng không nói gì, một ngón tay nghịch điện thoại.
Trình Lãng liếc nhìn cô: “Đang đợi điện thoại à?”
Thực ra Dư Tịnh chỉ cầm điện thoại trong tay theo thói quen, nhìn giờ, có lúc xem weibo, nhưng nếu Trình Lãng đã hỏi thế thì cô sẽ trả lời: “Đúng.”
Vừa nói dứt, Hứa Gia Trì đã gọi điện tới: “Tiểu Tịnh anh làm xong rồi, bây giờ đến sân bóng đón em.”
Dư Tịnh vội nói: “Không cần đâu, anh về thẳng nhà đi.”
Hứa Gia Trì tưởng cô giận nên cuống quít nói: “Anh sẽ tới nhanh thôi, em đợi anh nhé.”
Dư Tịnh dở khóc dở cười: “Em đã trên đường về rồi.”
“Sớm thế à?” Hứa Gia Trì nhẩm tính thời gian, theo lí thì lúc anh lái xe đến nơi trận bóng chắc vẫn chưa kết thúc.
Trình Lãng im lặng, xem ra tình cảm của Dư Tịnh và anh họ khá tốt, nhưng anh không biết nên vui cho cô hay nên thấy bi ai cho chính mình.
Hai người đều im lặng suốt đoạn đường. Trình Lãng chăm chú lái xe, Dư Tịnh vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.
Dư Tịnh bỗng ngước lên nói: “Đầu đường anh cho tôi xuống là được.”
Trình Lãng cười lạnh: “Em sợ gì? Đưa em về nhà cũng không phạm pháp mà?”
“Anh hiểu lầm rồi.” Dư Tịnh thở dài: “Con đường này là đường một chiều, anh lái xe phải đi một vòng lớn, không đáng, em đi bộ thì tiện hơn.”
Trình Lãng nghẹn lời, anh cũng không hiểu vì sao lại nóng nảy như vậy, trong lòng ức chế vô cùng. Anh nghĩ ngợi rồi vẫn nghe lời Dư Tịnh, dừng xe ở đầu đường. “Đi đường cẩn thận.” Anh nói.
“Đi bộ chỉ tốn hai, ba phút, có gì đáng lo đâu.” Dư Tịnh đáp gọn.
Trình Lãng lại nghẹn lời, im lặng.
Dư Tịnh khẽ nói: “Anh lái xe về chú ý an toàn.”
Mắt Trình Lãng sáng lên: “Ừ, vậy anh đi đây.”
Dư Tịnh gật đầu, tim lại khẽ run lên.
Hứa Gia Trì đón Dư Tịnh vào nhà, vẻ mặt nịnh bợ: “Vợ yêu, chắc mải xem đá bóng mà chưa ăn tối phải không, anh mau đồ về cho em đây.” Anh bưng một phần cơm rang nóng hổi ra trước mặt Dư Tịnh.
Anh không nói thì thôi, nhắc tới trận bóng khiến Dư Tịnh nhớ ra, cô làm mặt nghiêm, không nói gì chỉ hừ một tiếng.
Hứa Gia Trì vội cười giả lả: “Là lỗi của anh, cho em trừng phạt đấy.”
Anh xuống nước thế này, thái độ rất thành khẩn, Dư Tịnh cũng không nỡ nói gì, chỉ bĩu môi: “Lần sau không thế nữa.”
“Yên tâm, yên tâm.” Hứa Gia Trì đưa đũa cho cô. “Ăn nhanh đi, nguội rồi không ngon đâu.”
Dư Tịnh cười, gắp một miếng to đút vào miệng Dư Tịnh trước, anh ngậm trong miệng, ngọt tận vào tim.
Hứa Gia Trì vừa dọn sạch nhà bếp, vừa thò đầu ra: “Vợ ơi, anh có món quà tặng em, để trên bàn đó.”
“Lại giở chiêu gì thế.” Dư Tịnh giả vờ lườm anh một cái.
Hứa Gia Trì cười híp mắt: “EM xem là biết ngay, bảo đảm hài lòng.”
Dư Tịnh cầm một phong thư lên mở ra, mới nhìn đã cười nghiêng ngả.
Đó là mấy tấm thiệp mà Hứa Gia Trì tự làm, tấm đầu tiên viết: Thẻ xin lỗi, dù sai hay đúng, Hứa Gia Trì sẽ lập tức xin lỗi, không tranh cãi với em nữa. Thẻ này do vợ yêu chuyên dùng, ghi tên để không thất lạc, chỉ được sử dụng một lần, hạn sử dụng là một vạn năm.
Tấm thứ hai: Thẻ mát – xa, thẻ này có thể được hưởng một lần mát –xa VIP do Hứa Gia Trì cung cấp.
Tấm thứ ba: “Thẻ truyện cười, thể được sử dụng thì Hứa Gia Trì lập tức bỏ sẽ bỏ hết mọi công việc, kể truyện cười, bắt buộc kể đến khi em cười thì thôi.
Tấm thứ tư: Thẻ dọn dẹp vệ sinh, đưa thẻ này ra sẽ dọn dẹp ngay, không thông qua đợt kiểm tra vệ sinh của em thì sẽ không ngừng lại.
Tấm thứ năm: Thẻ đi mua đồ cùng, trong vòng 24 giờ sẽ ngoan ngoãn đi mua sắm mà không than trách gì.
Tấm thứ sáu: Thẻ nộp lương, Hứa Gia Trì sẽ nộp toàn bộ lương trong tháng.
Thẻ thứ bảy: Thẻ miễn tức giận, thẻ này phát ra sẽ ngừng cãi nhau, cho dù giận đến mấy cũng phải cho em một nụ cười.
…
Dư Tịnh cười lăn lộn: “Anh làm cái gì thế này?”
Hứa Gia Trì lau khô tay, ôm eo Dư Tịnh: “Sao, sáng tạo không?”
Dư Tịnh liếc anh: “Mau nói, học theo ai đó?”
“Cái này, cái kia…” Hứa Gia Trì đảo mắt lia lịa, Dư Tịnh đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho anh, nhéo vào eo anh một cái: “Còn không mau khai thật đi.”
Hứa Gia Trì sợ nhất là nhột, vội chịu thua: “Lúc nãy đợi em, tỏng ti vi có một đài phát chương trình xem mắt, trong đó có một nam khách mời lúc tỏ tình với nữ khách mời đã dùng chiêu này.”
“Thế là anh học theo à?” Dư Tịnh dở khóc dở cười.
Hứa Gia Trì cúi đầu: “Anh thấy cũng khá thú vị, nên…”
Dư Tịnh nhướng môi: “Tuy không phải anh tự nghĩ ra, nhưng nể tình anh chăm chỉ học hỏi, em vui vẻ mà nhận vậy.”
Hứa Gia Trì ôm cô vào lòng, hôn một cái thật sâu lên má cô: “Em không giận anh là được.” “Đừng tưởng thế này là dã có thể qua ải nhanh chóng nhé, mấy tấm thẻ này em sẽ giữ kĩ, anh nói được là phải làm được.” Dư Tịnh nở nụ cười, không quên khích Hứa Gia Trì.
“Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Huống hồ anh còn kí tên trên đó nữa.” Hứa Gia Trì vỗ ngực hứa hẹn.
Dư Tịnh từ từ tựa vào lòng anh, có một ông chồng hiểu ý cô, lại quan tâm cô như vậy, cô còn có gì không hài lòng, cuôc sống bình lặng nhưng ấm áp này đúng như cô cần, cứ thế sống một đời cũng là chuyện hạnh phúc.
Hứa Gia Trì vuốt mái tóc mềm như tơ của cô: “Đúng rồi, hôm nay sao chưa xem hết trận đấu đã về nhà?”
Dư Tịnh cắn môi, trên đường về cô đã nghĩ ra bao nhiêu lời nói dối để ứng phó với câu hỏi này của Hứa Gia Trì nhưng rốt cuộc không câu nào có thể khiến cô thản nhiên trả lời được.
Hứa Gia Trì chợt cười: “Có phải là không có anh nên không chú tâm xem không.”
Dư Tịnh được đà gật đầu: “Đúng thế đúng thế, chán chết đi được.”
Hứa Gia Trì cười ha ha: “Lần sau nhất định sẽ đi cùng em, ai bảo làm thêm giờ cũng không nhận lời, vợ yêu là quan trọng nhất.”
Dư Tịnh âu yếm cọ mũi vào cằm Hứa Gia Trì, không hiểu vì sao rõ ràng cô và Trình Lãng không xảy ra chuyện gì cả, từ đầu đến cuối ngoài từ chối cũng chỉ có cự tuyệt, nhưng vẫn có chút hổ thẹn. Cô suy nghĩ, sợ kể mọi việc cho Hứa Gia Trì nghe thì anh sẽ không chấp nhận nổi, nên quyết định thăm dò trước: “Hứa Gia Trì hôm nay ở sân bóng em gặp Trình Lãng.” Cô len lén quan sát nét mặt anh.
Hứa Gia Trì quả nhiên không hề nghi ngờ, anh cười: “Ồ phải rồi, tên đó là fan cuồng đấy, anh chưa nói với em đúng không, cậu ta trước kia còn trốn học để đi xem đá bóng nữa.”
Dư Tịnh cúi xuống, chuyện này cô còn hiểu rõ hơn Hứa Gia Trì. Cô nói khẽ: “Là Trình Lãng đưa em về nhà.”
“Ủa, tức là cậu ấy cũng ra sớm à?”
Dư Tịnh gật nhẹ đầu.
Hứa Gia Trì cười: “Có lẽ là không yên tâm em về nhà một mình, không ngờ tên này cũng biết thương hoa tiếc ngọc ghê, ngay cả trận đấu cũng bỏ.”
Dư Tịnh thấy anh cười tươi rói, trong mắt lại hoàn toàn trong sáng thì thở dài trong lòng vì Hứa Gia Trì quá tin tưởng cô, cô càng không thể có lỗi với anh, cũng không thể để anh biết quá khứ của cô và Trình Lãng. Dù sao đã là chuyện quá khứ, cô không muốn ảnh hưởng tới tình cảm hiện tại. Hứa Gia Trì nếu biết Dư Tịnh chín là mối tình đầu của Trình Lãng, Trình Lãng vì cô mà hơn mười năm không có bạn gái, còn anh lại cưới người Trình Lãng yêu nhất, anh sẽ hổ thẹn, nổi giận, hoặc sẽ rút lui, bỏ cuộc, không ai đoán được. CÒn cô, không thể mạo hiểm như vậy.