“Ơ kìa, anh đừng nói như vậy, chuyện này cũng không là lỗi của anh, nếu muốn nói ai sai… ừm, thì trách Khương Thừa Cực hay trêu hoa ghẹo nguyệt thôi”
Phù Khiết vừa mới nói xong, bên cạnh cửa kính xe lại đột nhiên truyền đến hai tiếng cộc cộc.
Cô quay đầu nhìn, cửa xe Phí Quân Khải đã mở ra, chậm rãi hạ xuống, khiến cho Khương Thừa Cực đứng bên ngoài xe có thể nghe một chữ cũng không lọt tai.
“Đúng rồi, đều trách anh hay trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?” Giọng nam tự mình nói móc.
Phí Quân Khải ngạc nhiên nhếch mi lên, không cho rằng vừa rồi tại khi cửa kính xe đóng chặt, anh có thể nghe thấy đối thoại bên trong xe.
Khương Thừa Cực liếc mắt nhìn anh, tựa hồ hiểu được nghi vấn của anh mà giơ tay lên, giơ giơ lên di động trong tay lên, mà tù trong túi xách của Phù Khiết lấy di động cùng loại khác màu, không tiếng động thuyết minh di động của hai người bọn họ kỳ thật vẫn ở trạng thái liên lạc.
“Hóa ra…” Phí Quân Khải giật mình hiểu ra lắc lắc đầu.
Anh sớm nên nghĩ đến, với trình độ yêu thương nuông chiều của Khương Thừa Cực với vợ, sao có khả năng chưa xác định rõ nguy cơ chưa giải trừ, để vợ một mình một người đây? Hóa ra bọn họ sớm vạch xong kế hoạch, ở bên kia thỉnh quân nhập ung [2].
“Xin lỗi” Anh nhìn về phía bạn tốt, tràn đầy áy náy nói: “Chuyện này mình cũng luôn muốn nói cho cậu, lại không biết nói nên nói như nào, thực sự rất xin lỗi, xin hãy dựa vào giao tình nhiều năm của chúng ta, tha thứ cho Quân Tú Nhất một lần nhé?”
“Được, chẳng qua mình có điều kiện” Khương Thừa Cực nhìn anh không chuyển mắt, thong thả nói.
Phí Quân Khải nghiêm túc gật đầu, đã quyết định mặc kệ anh nói ra điều kiện gì, anh đều chấp nhận, cho dù muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ bạn bè nhiều năm, anh cũng không thể nói gì hơn, dù sao em gái mình cũng làm chuyện hoàn toàn là hành vi phạm tội, pháp lý không dung tha.
Nguy cơ này xác định đã giải trừ, tuy nhiên kết quả không nói gì, ha ha.
Hôn lễ cử hành đúng ngày, tất cả thuận lợi viên mãn, tuy cùng với mong muốn đơn giản long trọng của Phù Khiết có hơi phức tạp chút, nhưng mà cuối cùng phải tôn trọng một chút sự chờ mong và hy vọng trưởng bối, cho nên khi làm phụ nữ, làm vợ cô phải ủy khuất một chút, vất vả mấy tiếng như vậy, dù sao cả đời chỉ kết hôn một lần như vậy, không phải sao?
Buổi trưa sau ngày cưới, bọn họ đi máy bay đến Hy Lạp hưởng tuần trăng mật, mười lăm ngày nghỉ tuần trăng mật, làm trái tim Phù Khiết đã mau nở hoa.
Hy Lạp, Hy Lạp, Hy Lạp, Hy Lạp nha, cô đã mơ được nghỉ ở nơi thiên đường này! Trời xanh, biển xanh, những gian nhà trắng xen lẫn xanh, bất kể là ngẩng đầu, cúi đầu hay nhìn thẳng, trước mắt tất cả đều tràn ngập màu xanh thẳm xinh đẹp, con đường bằng đá, bãi biển, thức ăn, thần thoại, biển Aegean… Trời ơi, trước đây cô luôn nằm mơ thấy chính mình tản bộ tại từng con đường ngõ hẻm nhỏ đảo Mykonos Hy Lạp, mê say ở bãi biển Aegean xanh thẳm, nhiều nhiều nữa! Do rào cản ngôn ngữ cô chỉ có thể khóc lóc bất lực, ô ô…
Biển Aegean xinh đẹp Hy Lạp là nơi cô rất muốn được đi nước ngoài du lịch, nhưng mà cô muốn được dùng phương thức nghỉ ngơi là tự do tự tại đi dạo quanh những hẻm nhỏ lát đá, mà không phải như con vịt đến vội vàng, đi vội vàng, không hưởng thụ được sự nhàn nhã thong dong.
Nhưng mà ― đây là nỗi đau vĩnh viễn của cô! Tiếng Anh Của cô kém cỏi, căn bản là không có năng lực tự mình đi du lịch, xung quanh cũng không có một người tiếng Anh tốt cùng đi du lịch với cô, cho nên mỗi khi nhìn thấy ảnh chụp phong cảnh biển Aegean, cô chỉ có thể nhìn mà than thở, khóc không ra nước mắt cũng chẳng làm gì được, dù sao cũng rất hối hận.
Hành trình đi Hy Lạp của cô, cô cho rằng đời này vĩnh viễn cho rằng mộng đẹp không thành.
Kết quả, cô hiện tại không chỉ có mộng đẹp thành sự thật, cô lại đang ngồi trên máy bay đi Hy Lạp, hơn nữa bên cạnh còn bầu bạn một người tiếng Anh thông thạo, cô sao lại hạnh phúc như vậy chứ?
“Ha ha ha ha…” Nghĩ đến cảnh tượng vui vẻ, Phù Khiết bất tri bất giác ha ha cười ra tiếng.
“Em đang cười cái gì?” Nghe thấy cô đột nhiên cười, Khương Thừa Cực tò mò quay đầu nhìn cô.
“Em cảm thấy mình rất hạnh phúc” Cô nụ cười đầy mặt nói với anh.
“Phải không?” Anh nhất thời dương môi mỉm cười, nụ cười vừa mê người lại tự hào. “Là bởi vì liên quan đến anh sao?”
Phù Khiết không chút nào keo kiệt dùng sức gật đầu.
“Anh cũng rất hạnh phúc, bởi vì có em” Anh lập tức có đi có lại, còn miễn phí cho cô một nụ hôn nồng nàn, hôn đến cô mặt đỏ tim đập.
“Này!” Cô đột nhiên giãy dụa ra, cảnh cáo thấp giọng kêu lên, bởi vì anh lại đem bàn tay luồn vào áo cô, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào.
Please, bọn họ đang trên máy bay nha! Tuy ngồi khoang hạng nhất, so với khoang phổ thông và doanh nhân hơn rất nhiều, nhưng quanh mình vẫn có những người khác ngồi chứ?
Cô yêu kiều trợn mắt nhìn anh một cái, sao biết anh lại không thèm để ý chớp mắt ra hiệu với cô một phen, sau đó còn trơ trẽn tặng cô một cái hôn gió, hại cô nhịn không được cười phì một tiếng.
“Đáng ghét!” Cô cười đấm anh một cái.
Khương Thừa Cực cầm nắm tay của cô, thuận thế đem kéo tới trước ngực mình, làm cho cô vòng qua ngực anh, tựa vào ngực anh. “Ngủ một chút, như vậy tới nơi mới có tinh thần chơi” Anh ôn nhu nói.
“Được” Cô dịu dàng hưởng ứng, mang theo hạnh phúc mỉm cười nhắm mắt lại.
/////////////// ( ^.^ ) \
Chơi? Chơi cái đầu á!
Cô rất muốn khóc, đời này cho tới bây giờ không muốn khóc nhiều như vậy, ô ô…
“Honey, làm sao vậy? Sao không thoải mái, rất không thoải mái sao?” Vừa nghe trên giường truyền đến tiếng nức nở của bà xã, Khương Thừa Cực bay nhanh lập tức vọt tới bên giường, vừa sốt ruột lại ôn nhu nhẹ giọng hỏi.
Phù Khiết vẫn tiếp tục thấp giọng nức nở, không có trả lời.
“Bảo bối, làm sao vậy, nói cho anh được không?” Chẳng biết như thế nào cho phải, anh đành phải ngồi trên giường, đem bà xã ôm vào trong lòng, nhẹ lay cô dỗ dành.
“Em không muốn nằm ở trên giường hưởng tuần trăng mật, em muốn đi ra ngoài đi dạo phố, ta muốn đi ăn thức ăn ngon, ngồi du thuyền, em muốn đi dạo đến viện bảo tàng, em muốn đi nhìn biển, em không muốn liên tục nằm ở trong này, em không muốn, ô…” Phù Khiết ôm chồng khóc lóc oán giận. Vì sao cô lại đột nhiên có thai? Vì sao cô lại nôn nghén ngoại trừ ngủ, cái gì cũng không thể làm? Đi một đoạn dài từ Đài Loan ngồi hơn mười tiếng bay đến Hy Lạp, cô mới vui vẻ một ngày mà thôi, kết quả buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại liền biến thành như vậy. Cô cái gì đều không có chơi được, cũng không có thấy được, đây là chuyến du lịch tuần trăng mật của cô, cô hướng về Hy Lạp đã lâu, cô không muốn dùng phương thức này bỏ qua cho nó, cô không muốn!
“Nhưng em rời khỏi giường sẽ đầu choáng mắt hoa, sẽ muốn nôn, còn có tứ chi vô lực…” Khương Thừa Cực cực kỳ khó xử nhìn bà xã yêu dấu, chẳng biết làm sao.
“Em không muốn tới đây cái gì cũng không thấy được, không chơi được, em không muốn, em không muốn, em không muốn!” Cô khóc nháo như trẻ con.
“Chờ khi thân thể em dễ chịu có thể xuống giường, bất kể em muốn thấy cái gì, chơi cái gì, anh đều theo em” Anh hôn cô, ôn nhu an phủ nói.
“Khi đó chúng ta cũng đã về Đài Loan, không ở Hy Lạp, ô ô…”
“Như vậy chúng ta sẽ ngụ ở chỗ này, cho đến khi em có thể xuống giường đi dạo phố, chơi đùa đủ, chúng ta sẽ trở về” Anh cân nhắc, bỗng nhiên nghĩ đến hướng giải quyết nói.
Tiếng khóc của Phù Khiết trong nháy mắt ngừng lại, cô nâng hai mắt đẫm lệ lên, với biểu tình không xác định nhìn anh. “Anh nói cái gì?” Cô nghẹn ngào khàn giọng hỏi.
“Chúng ta ở chỗ này tới khi em có tinh thần chơi đùa, chơi đùa tới khi em muốn về nhà mới thôi” Anh tỏ vẻ càng thêm kiên định.
“Có thể chứ?” Trên mặt cô nhất thời nhiều một tia hy vọng sáng ngời. Ở chỗ này? Chơi đùa tới khi cô muốn về nhà mới thôi?
“Đương nhiên có thể” Cô lập tức gật đầu.
Vì thế, bọn họ thực sự cứ như vậy ở lại Hy Lạp, hơn nữa đợi tới gần ba tháng thời gian.
Tháng đầu tiên, Phù Khiết vi thích ứng với việc mang thai cùng nôn nghén, một nửa thời gian cơ hồ đều ở phòng và trên giường, mặt khác một nửa thời gian đứng ở ban công nhìn cảnh biển đẹp không sao tả xiết và cảnh đường phố qua lại.
Tháng thứ hai, dần dần đã quen với việc nôn nghén cô bắt đầu quấn quít lấy chồng cùng nhau ra ngoài du ngoạn, tuy rằng vừa chơi vừa nôn không quá thoải mái, cô vẫn chơi đến siêu vui vẻ, hoàn toàn đem Hy Lạp chơi hết một lần.
Tới tháng thứ ba, cô tuy đối với Hy Lạp vui quên trở về, nhưng bắt đầu nhớ bạn bè và đồ ăn ở Đài Loan, nhất là món ăn vặt ở Đài Loan. Tuy rằng chồng nghe cô nói muốn ăn gà rán, sườn gián các loại, sẽ lên mạng tìm thực đơn, sau đó tìm tất cả các thành phần cần thiết, hơn nữa nghĩ mọi biện pháp tự mình động thủ làm cho cô ăn, nhưng hương vị dù sao vẫn không giống. Xin tha thứ cho cô miệng phụ nữ có thai kén ăn.
Cho nên, sau khi ngắm phong cảnh Hy Lạp thỏa mãn đủ bảy mươi ba ngày, bọn họ rốt cục đáp máy bay quay về, đã kết thúc chuyến du lịch tuần trăng mật khác người này.
Trong lúc ở Hy Lạp, vài lần mẹ cô gọi điện thoại đến, cô đại khái bị mắng một trăm lần ― Đừng ỷ vào chồng nuông chiều con mà không biết tiết chế, vô pháp vô thiên!
Mẹ chồng thân yêu so với mẹ đáng yêu hơn nhiều, mỗi lần đều trong điện thoại hỏi cô muốn ăn cái gì, sau đó lập tức gọi Express quốc tế chuyển đến một đám đồ ăn ngon cho cô bồi bổ.
Kết luận là, cô thực sự có số mệnh tốt, trước khi lấy chồng có ba mẹ nuông chiều, sau khi lấy chồng có ông xã và mẹ chồng chiều. Hơn nữa trọng điểm là, cô thực sự gả cho một người chồng tốt đến không có lời nào để nói, sắp muốn đem cô sủng lên tận trời, hại cô nằm mơ cũng cười trộm.
“Cả đời này cứ như vậy qua đi” Cô ngồi trên máy bay quay về, tựa vào trong lòng ông xã hy vọng nói.
“Qua như thế nào?” Ông xã cúi đầu hỏi.
“Em yêu anh, anh yêu em, cùng nhau hạnh phúc” Cô ngưng mắt nhìn anh nói. Ông xã mỉm cười, nghiêng người hôn cô. “Đương nhiên” Hai chữ đáp án này, hồi lâu sau mới vang lên, cùng với thâm tình không đổi và tình yêu, hạnh phúc cả đời đi!
Chú thích:
Bất động thanh sắc [1]: Tỉnh bơ, không biến sắc.
Thỉnh quân nhập ung [2]
Nguyên ý của Thỉnh quân nhập ung là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính của câu thành ngữ này là chỉ: Dùng biện pháp trị người của anh ta để trị lại anh ta. Nó tương tự như: “Gậyông lại đập lưng ông”.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tư trị thông giám – Đường Kỷ”.
Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một vị nữ hoàng duy nhất trong lịch sử TQ. Nhằm giữ gìn ách thống trị của mình, bà đã dở thủ đoạn khủng bố mạnh mẽ và hậu thưởng cho người tố giác. Do đó, một số quan viên hà khắc của bà đã tìm đủ mọi cách để vu cáo cho người bất đồng chính kiến với mình, và không ngừng cải tiến dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung đối với phạm nhân. Trong đó, đại thần Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha nhất.
Một hôm, có người mật báo với Võ Tắc Thiên là Chu Hưng mưu làm phản, Võ Tắc Thiên bèn cử Lai Tuấn Thần đi xử lý vụ án này và ra hạn p