Đương nhiên Ishigami muốn dành cả đời mình cho toán học. sau khi học xong thạc sĩ, cũng giống như Yugawa, anh quyết tâm ở lại trường để học tiếp lên tiến sĩ.
Nhưng điều đó đã không trở thành hiện do anh phải chăm sóc bố mẹ. bố mẹ anh đã có tuổi và đều mang bệnh. Anh không thể kiếm tiền đủ cho bố mẹ dù vừa học vừa đi làm thêm.
Đúng lúc ấy, anh được giáo sư giới thiệu cho một trường đại học mới thành lập đang cần tìm trợ lý. Anh nhận lời vì trường đó cách nhà anh không xa và nghĩ làm ở đó thì vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu toán. Kết quả là việc làm này đã phá hỏng cuộc đời anh.
Không thể làm được một việc gì gọi là nghiên cứu tại trường đại học đó. Các giáo sư chỉ nghĩ đến tranh giành quyền lực và giữ chỗ của mình. Họ chẳng hề nghĩ tới việc đào tạo những học giả ưu tú hay thực hiện những nghiên cứu mang tính đột phá. Những báo cáo Ishigami nhọc công viết ra mãi mãi chỉ nằm trong ngăn kéo của các giáo sư. Trình độ của sinh viên thì thấp. thời gian nghiên cứu của Ishigami cũng bị lấy mất do phải hướng dẫn những sinh viên còn chưa hiểu hết toán cấp III. Phải chịu bao nhiêu chuyện như vậy nhưng tiền lương ở đó lại ít đến mức khiến người ta muốn bỏ làm.
Ishigami định xin việc ở một trường đại học khác nhưng hy vọng của anh khó mà thành hiện thực. rất ít trường đại học có ngành toán. Nếu có thì cũng chẳng đủ để thuê trợ lý. Khác với ngành kỹ thuật, các doanh nghiệp không tài trợ cho ngành toán.
Anh buộc phải chọn con đường khác cho cuộc đời mình. Anh chọn con đường mà tấm bằng sư phạm anh lấy hồi còn là sinh viên sẽ là miếng cơm cho anh. Điều đó đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ con đường trở thành một nhà toán học.
Có kể cho Yugawa nghe chuyện này cũng không giải quyết được vấn đề gì. Những người buộc phải từ bỏ con đường nghiên cứu hầu hết đều có hoàn cảnh giống nhau. Anh biết mình không phải là một trường hợp quá hiếm hoi.
Sushi và sashimi đã được mang đến. hai người ăn và tiếp tục uống rượu. rượu Yugawa mang tới đã hết nên Ishigami lấy thêm rượu whisky ra. Anh ít khi uống rượu, nhưng mỗi lần giải xong một bài toán khó, anh thích nhấm nháp một chút để thư thái đầu óc.
Cậu chuyện giữa hai người không hẳn là sôi nổi nhưng vừa ôn lại những kỷ niệm thời sinh viên vừa nói chuyện về toán quả là rất thú vị. ishigami cảm thấy anh đánh mất những khoảng thời gian vui vẻ thế này từ rất lâu rồi. có lẽ đây là lần đầu tiên anh có thể nói chuyện vui vẻ như vậy kể từ khi rời trường đại học. Ishigami nhìn Yugawa và nghĩ:”Ngoại trừ người đàn ông này, chắc không có ai hiểu mình và không có ai để mình có thể thừa nhận ngang tầm với mình”.
- À, tôi suýt quên một chuyện quan trọng. – Yugawa bất ngờ nói rồi lấy từ trong túi giấy ra một cái phong bì khổ to màu nâu, đặt trước mặt Ishigami.
- Gì vậy?
- Thì cậu cứ xem bên trong đi. – Yugawa cười.
Bên trong là mấy tờ giấy A4 chuyên dùng để viết báo cáo ghi đầy công thức toán. Thoáng nhìn vào tờ giấy thứ nhất Ishigami đã hiểu đó là cái gì.
- Phản biện lại giả thiết Riemann?
- Vừa mới nhìn mà cậu đã biết à?
Giả thiết Riemann được cho là bài toán khó nhất hiện nay. Dù chỉ cần chứng minh được giả thiết của nhà toán học Riemann là đúng thôi nhưng vẫn chưa có ai làm được điều đó.
Nội dung báo cáo Yugawa mang đến là một nghiên cứu chứng minh giả thiết Riemann sai. Ishigami biết trên thế giới này có những học giả đang cố gắng chứng minh điều đó nhưng tất nhiên là chưa ai thành công.
- Tôi photo lại của một giáo sư bên ngành toán. Bài này chưa được công bố đâu. Mặc dù chưa chứng minh được nhưng tôi nghĩ là nó đang đi đúng hướng.
- Nghĩa là giả thiết Riemann sai?
- Tôi chỉ nói là đi đúng hướng thôi. Nếu giả thiết đó đúng thì nghĩa là bài báo cáo này vẫn còn sai sót.
Đôi mắt Yugawa trông như của một chú tiểu nghịch ngợm đang kiểm tra lại toàn bộ trò đùa của mình. Ishigami nhìn đôi mắt đó và thầm đoán mục đích của Yugawa. Cậu ta đang khiêu khích mình và muốn xem xem “Daruma Ishigami” đã suy yếu đến mức nào rồi đây.
- Cho tôi xem qua nhé.
- Tôi mang đến để cậu xem mà.
Ishigami đọc bài nghiên cứu. sau đó anh ra bàn làm việc và bắt tay vào giải bài. Anh đặt bên cạnh một tờ giấy mới, cầm chiếc bút bi trên tay.
- Đương nhiên là anh biết bài toán P ≠ NP rồi nhỉ. – Yugawa nói với theo Ishigami.
Ishigami ngoảnh lại:
- Một trong những bài toán mà viện nghiên cứu toán học Clay đang treo giải thưởng cho ai chứng minh được việc tự giải một bài toán và việc kiểm tra xem lời giải của người khác, việc nào dễ hơn, hoặc chứng minh việc đó khó ở mức độ nào.
- Đúng là Daruma Ishigami. – Yugawa cười, uống nốt chỗ rượu còn lại trong cốc.
Ishigami quay lại bàn tiếp tục giải bài. Anh cho rằng toán học cũng giống hành trình đi tìm kho báu. Đầu tiên phải xác định xem nên nhằm vào điểm nào, sau đó sẽ vạch ra lộ trình để đi tìm lời giải. theo cách làm này, mình sẽ tập hợp các công thức lại để tìm ra dấu vết. nếu không tìm thấy dấu vết nào thì phải thay đổi lộ trình. Cứ thế, bằng tính trung thực, kiên nhẫn và cả liều lĩnh nữa, mình sẽ tới được kho báu, nói cách khác mình sẽ tìm ra được lời giải mà không ai tìm thấy.
Nếu sử dụng cách so sánh như trên thì việc kiểm tra lại cách giải của người khác sẽ chỉ còn là việc đi theo lộ trình của họ. nhưng thực tế không phải lúc nào cũng như vậy. có những trường hợp họ đi sai đường, vật họ tìm thấy là kho báu giả nên chứng minh kho báu đó là giả đôi khi còn khó hơn cả đi tìm kho báu thật. chính vì vậy mới có những bài toán ngớ ngẩn kiểu như P ≠ NP.
Ishgami quên cả thời gian. Khao khát chiến đấu, mong muốn tìm tòi, và cả lòng tự hào nữa đang khiến anh trở nên phấn khích. Mắt anh không hề rời khỏi các công thức. tất cả các tế bào não đều được huy động cho việc vận dụng các công thức toán.
Đột nhiên Ishigami đứng dậy. anh cầm bản báo cáo trên tay và ngoảnh lại phía sau. Yugawa đang co tròn nằm ngủ với chiếc áo khoác trùm lên người. anh lay vai Yugawa.
- Dậy đi. Tôi hiểu ra rồi.
Yugawa từ từ ngồi dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ. anh lấy tay xoa mặt, ngước nhìn Ishigami.
- Cậu bảo sao?
- Tôi hiểu ra rồi. đáng tiếc là cách chứng minh này có chỗ bị nhầm lẫn. mặc dù đây là một thử nghiệm rất thú vị nhưng có lỗi sai cơ bản trong cách sắp xếp các số nguyên tố.
- Đợi đã! Đợi tôi chút đã. – Yugawa đưa tay ra trước mặt Ishigami.- Tôi không tài nào hiểu được cách giải thích khó hiểu của cậu với cái đầu mới ngủ dậy như thế này đâu. Không, ngay cả khi tỉnh táo tôi cũng không hiểu được. nói trắng ra là tôi đầu hàng với cái gọi là giả thiết Riemann này. Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó nên mang tới thôi.
- Cậu chả bảo đi đúng hướng còn gì.
- Đó là lời giáo sư bên bộ môn toán. Thực ra, phần chứng minh này có lỗi nên nó không được công bố.
- Thế thì việc tôi tìm ra được chỗ sai cũng là điều đương nhiên à? – Ishigami thất vọng.
- Không, cậu quá giỏi. ngay cả những nhà toán học có chút tiếng tăm có lẽ cũng không nhận ra ngay chỗ sai đâu. Giáo sư kia đã nói vậy. – Yugawa nhìn đồng hồ trên tay. – Trong vòng sáu tiếng đồng hồ, cậu đã tìm ra lỗi sai. Thật xuất sắc!
- Sáu tiếng? Ishigami nhìn ra ngoài cửa sổ. bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng. Đồng hồ chỉ gần năm giờ.
- Cậu vẫn vậy. thế là tôi yên tâm rồi. – Yugawa nói – Daruma Ishigami vẫn còn tráng kiện lắm. tôi đã nghĩ thế khi nhìn dáng cậu ngồi giải bài.
- Xin lỗi. tôi quên mất là cậu đang ở đây.
- Không sao. Cậu nên ngủ một chút đi. Hôm nay cậu cũng phải đi dạy, đúng không?
- Ừ. Nhưng tôi đang rất phấn chấn nên khó mà ngủ được. lâu lắm rồi mới tập trung được như vậy. cám ơn cậu. – Ishigami chìa tay ra.
- Đúng là tôi nên đến đây nhỉ. – Yugawa cũng chìa tay ra.
Ishigami ngủ đến khoảng bảy giờ. Không biết có phải tại mệt hay bởi cảm giác được thỏa mãn về mặt tinh thầy hay không mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, anh thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn mọi khi.
Trong lúc Ishigami đang sửa soạn chuẩn bị đi làm thì Yugawa nói:
- Hàng xóm nhà cậu dậy sớm nhỉ!
- Hàng xóm?
- Ban nãy tôi nghe có tiếng người đi ra ngoài. Lúc khoảng hơn sáu rưỡi.
Có vẻ như Yugawa không ngủ. Ishigami đang nghĩ xem nên nói gì thì Yugawa tiếp tục:
- Theo như cậu điều tra viên Kusanagi mà tôi kể với cậu lúc trước thì hàng xóm nhà cậu đang là nghi can của một vụ án. Thế nên điều tra viên mới sang cả bên này để dò hỏi.
Ishigami vẫn ra vẻ bình thản, khoác áo khoác lên người.
- Cậu ta kể cho cậu nghe chuyện các vụ án à?
- Thỉnh thoảng thôi. Đôi khi cậu ta ghé qua chỗ tôi tán chuyện, phàn nàn này nọ rồi ra về.
- Không hiểu đó là vụ gì nhỉ? Cậu điều tra viên đó, tên là….Kusanagi đúng không nhỉ… cũng không kể cho tôi nghe chi tiết.
- Nghe nói là vụ một người đàn ông bị giết. người đàn ông đó là chồng trước của hàng xóm nhà cậu.
- Vậy à?- Ishigami vẫn không bộc lộ cảm xúc gì.
- Cậu có quan hệ gì với chị hàng xóm đó không? – Yugawa hỏi.
Ishigami suy nghĩ trong giây lát. Xét từ giọng điệu của Yugawa thì có vẻ Yugawa không có ý gì sâu xa khi hỏi vậy. mình có thể trả lời cho qua chuyện. nhưng Ishigami chú ý tới việc Yugawa và tay điều tra viên kia có mối quan hệ mật thiết. chắc Yugawa sẽ kể cho Kusanagi về buổi gặp gỡ hôm nay. Xét đến yếu tố đó nên Ishigami nghĩ mình phải trả lời ngay tại đây.
- Quan hệ thì không nhưng thỉnh thoảng tôi có tới cửa hàng cơm hộp nơi chị Hanaoka ấy làm việc. tôi quên mất chưa nói điều này với Kusanagi.
- Quán cơm hộp à? – Yugawa gật đầu.
- Không phải tôi đến mua cơm hộp vì cô hàng xóm làm việc ở đó mà chẳng qua tình cờ cô ta lại làm ở cửa hàng mà tôi hay đến mua. Cửa hàng đó ngay gần trường tôi.
- Vậy à? Dù chỉ quen biết thế thôi nhưng biết chị ta là nghi can một vụ án thì cảm giác cũng không được hay lắm nhỉ.
- Chẳng sao cả. Vì chẳng liên quan gì tới tôi.
- À…ừ…
Yugawa không có vẻ gì là nghi ngờ.
Bảy rưỡi, hai người rời căn hộ. Yugawa không đi ra ga Morishita là ga gần nhất mà đi bộ cùng Ishigami đến gần trường cấp III nơi Ishigami dạy học. như vậy sẽ ít phải chuyển tàu hơn.
Yugawa không nhắc đến vụ án cũng như đến Hanaoka nữa. bay nãy Ishigami còn nghi ngờ Yugawa đến gặp mình là do Kusanagi nhờ dò hỏi tin tức nhưng sau đó anh nghĩ có lẽ tại mình nghĩ quá lên thôi. chắc Kusanagi chẳng có lý do gì phải dùng đến cách đó để điều tra về Ishigami.
- Thật là một con đường đi làm thú vị! – Yugawa nói như vậy trong lúc xuống dưới cầu Shin-ohashi, bắt đầu rảo bộ men theo bờ sông Sumida. Có lẽ do anh nhìn thấy chỗ ở của những người vô gia cư.
Người đàn ông với mái tóc điểm bạc buộc túm sau gáy đang phơi quần áo. Tiếp đến là người Ishigami đặt tên là “Ông vỏ hộp” đang ngồi ép vỏ hộp như mọi khi.
- Lúc nào cũng một cảnh tượng thế này. – Ishigami nói. - Suốt cả tháng nay chẳng có gì thay đổi cả. họ sống chính xác như đồng hồ ấy.
- Con người sẽ trở nên như vậy khi được giải phóng khỏi cái đồng hồ.
- Tôi cũng cảm thấy thế.
Hai người lên cầu thang chỗ cầu Kyobashi. Ngay cạnh đó là một toà nhà văn phòng. Nhìn bóng hai người in trên cánh cửa tầng một, Ishigami khẽ lắc đầu:
- Trông anh vẫn trẻ nhỉ. Khác hẳn với tôi. đầu anh vẫn còn bao nhiêu tóc.
- Không, thế này đã là rụng nhiều rồi đấy. với cả đầu óc tôi cũng chậm chạp đi nhiều.