khác ngành nhưng bên lý bọn tôi vẫn nghe đồn về sự xuất sắc của anh ấy. Anh ấy là kiểu người không thích dùng máy tính mà thường giam mình trong phòng nghiên cứu đến nửa đêm, giải những bài toán khó chỉ bằng giấy và bút chì. Trông cái dáng ngồi tròn tròn của anh ấy khi giải bài toán rất ấn tượng nên chẳng biết từ khi nào mọi người gọi anh ấy là Daruma. Tất nhiên là hoàn toàn với ý khâm phục
Nghe Yugawa kể, Kusanagi thầm nghĩ: “Giỏi rồi nhưng vẫn có người giỏi hơn” Kusanagi từng nghĩ chính người bạn đang đứng trước mặt anh đây mới là thiên tài
- Có chuyện người giỏi như vậy không thể trở thành giáo sư đại học sao? – Kishiya hỏi thêm
- À… thì đại học cũng có nhiều kiểu mà…- Hiếm lắm mới thấy Yugaws nói kiểu lấp lửng như vậy
Kusanagi hình dung có lẽ bản thân Yugawa cũng phải chịu nhiều áp lực trước những mối quan hệ chẳng hay ho gì
- Trông Ishigami vẫn khỏe chứ? – Yugaws nhìn Kusanagi
- Nói thế nào nhỉ. Anh ta trông không có vẻ gì là ốm nhưng nói chuyện thì thấy hơi khó gần, hoặc đại loại lạnh lùng kiểu gì đó.
- Một người khó đoán phải không? – Yugawa mỉm cười.
- Đúng thế. Bình thường, khi cảnh sát đến nhà, hầu như ai cũng có phản ứng nào đó, chẳng hạn ngạc nhiên hoặc hơi bối rối, nhưng anh ta hoàn toàn không có biểu hiện gì. Như thể anh ta chỉ quan tâm tới mỗi bản thân mình ấy.
- Anh ta chẳng quan tâm tới điều gì khác ngoài toán đâu. Nhưng dù sao anh ta vẫn là một người có sức lôi cuốn đấy. cậu cho tôi địa chỉ nhé. Có thời gian tôi sẽ đến thăm anh ấy.
- Thật lạ khi nghe cậu nói thế.
Kusanagi mở sổ tay, đọc cho Yugawa địa chỉ khu nhà Hanaoka Yasuko đang sống. Nhà vật lý học ghi lại địa chỉ. Có vẻ như anh hoàn toàn chẳng bận tâm tới vụ giết người ban nãy nữa.
Sáu giờ hai mươi tám phút, Hanaoka Yasuko về nhà bằng xe đạp. Từ cửa sổ nhà mình, Ishigami đã nhìn thấy Yasuko đi về. Trên chiếc bàn trước mặt anh có một đống giấy ghi các công thức toán. Vật lộn với những công thức toán là nhiệm vụ hàng ngày của anh sau khi đi dạy về. Nhưng hôm nay, dù đã phải nghỉ cả buổi tập Judo nhưng việc giải toán không hề tiến triển. Không chỉ riêng hôm nay mà đã vài hôm rồi. Việc lặng lẽ quan sát phòng bên cạnh từ phòng mình đã trở thành thói quen của anh. Anh muốn kiểm tra xem điều tra viên có tới hay không.
Có vẻ như tối qua điều tra viên cũng đến. Chính là hai người hôm nọ đã đến nhà Ishigami. Anh vẫn nhớ họ của một người ghi trong thẻ là Kusanagi.
Theo lời Yasuko, họ tới để kiểm tra bằng chứng ngoại phạm tại rạp chiếu phim. Đúng như Ishigami dự đoán. Họ hỏi Yasuko xem hôm đó tại rạp chiếu phim có chuyện gì đặc biệt không, trước và sau khi xem hoặc trong lúc đang xem chị có gặp ai không, còn giữ vé không, có mua gì ở rạp không, nếu mua thì còn giữ hóa đơn không, nội dung phim là gì, diễn viên chính là ai,…v.v…
Không thấy điều tra viên hỏi gì về quán karaoke. Chắc họ đã kiểm tra ở đó rồi. Việc họ kiểm tra được là điều đương nhiên. Ishigami chọn chỗ đó là có chủ ý.
Yasuko nói đã đưa cho nhân viên điều tra vé xem phim và tờ quảng cáo đúng như lời Ishigami dặn. Đối với những câu hỏi khác ngoài nội dung bộ phim, chị đều trả lời ngay là không biết. Điều này cũng là do Ishigami đã dặn trước.
Hỏi đến đó xong thì họ ra về nhưng không thể cho rằng với họ thế là xong. Cần phải nhìn nhận việc điều tra viên đến xác nhận chứng cứ ngoại phạm đi xem phim của Yasuko là do họ có đủ dữ kiện để nghi ngờ chị. Và dữ kiện đó là gì?
Ishigami đứng dậy, cầm lấy áo khoác, thẻ điện thoại, ví tiền, chìa khóa rồi ra khỏi phòng.
Đi đến chỗ cầu thang, anh nghe thấy tiếng chân đi lên. Anh đi chậm lại, đầu hơi cúi xuống.
Người đang đi lên là Yasuko. Có vẻ chị không nhận ra ngay người trước mặt là Ishigami. Khi đi ngang qua anh, chị đứng sững lại. Dù không hề ngẩng lên Ishigami hiểu là chị muốn nói điều gì đó.
Ishigami lên tiếng trước khi Yasuko kịp chào:”Chào chị”.
Anh cố gắng hạ thấp giọng và nói đúng ngữ điệu như khi gặp người khác. Anh cũng không định nhìn vào mắt chị mà giữ nguyên nhịp chân. Anh lặng lẽ xuống cầu thang.
Không biết có điều tra viên nào theo dõi quanh đây không nhưng một trong những lời dặn dò của Ishigami với Yasuko là dù có gặp nhau cũng phải cư xử như hàng xóm bình thường. Như chợt nhớ ra điều đó, Yasuko khẽ chào đáp lại rồi lẳng lặng đi lên gác.
Ishigami đi tới bốt điện thoại mọi khi. Anh nhấc ống nghe lên, đút thẻ vào máy. Cách đó khoảng ba mươi mét là một cửa hàng tạp hóa. Một người đàn ông có vẻ như là chủ đang dọn hàng. Ngoài ông ta, không thấy có ai xung quanh.
- Vâng, tôi đây. – giọng Yasuko trả lời ngay lập tức. Chị nói như thể đã biết người gọi là Ishigami. Tự nhiên Ishigami thấy vui.
- Tôi, Ishigami đây. Không có gì bất thường chứ?
- À, điều tra viên có đến cửa hàng.
- Quán Mỹ Nhân à?
- Vâng, vẫn là anh điều tra viên hôm nọ.
- Anh ta hỏi gì?
- Anh ta hỏi là Togashi có đến quán Mỹ Nhân không?
- Chị trả lời sao?
- Tất nhiên tôi nói là không. Anh ta bảo có thể Togashi có đến lúc tôi không có ở cửa hàng. Xong anh ta đi vào bên trong, đưa cho chủ quán xem ảnh của Togashi và hỏi Togashi có đến không. Chủ quán trả lời là không đến. anh điều tra viên đó đang nghi ngờ tôi.
- Việc chị bị nghi ngờ là đúng như tính toán. Chị không phải sợ gì cả. Điều tra viên chỉ hỏi vậy thôi à?
- Anh ta còn hỏi tôi nơi làm việc trước đây nữa. Tôi trả lời là quán bar ở Kinshicho. Anh ta hỏi tôi giờ tôi còn đến đó không hay có liên lạc với ai ở đó không. Tôi trả lời là không, đúng như anh dặn. Xong tôi hỏi là sao anh ta lại hỏi tôi chuyện đó. Anh ta bảo gần đây Togashi có đến đó.
- Ra là vậy. – Ishigami gật gù, tai vẫn áp chặt vào điện thoại. – Togashi đã đến cửa hàng đó để dò hỏi về chị.
- Có vẻ thế. Hình như anh ta biết quán Mỹ Nhân cũng là từ đấy. Anh điều tra viên nói là Togashi đang đi tìm tôi nên không có chuyện hắn không đến quán Mỹ Nhân. Tôi bảo là dẫu vậy thì tôi cũng chỉ có thể trả lời là không thấy anh ta đến, vậy thôi.
Ishigami nhớ lại viên cảnh sát tên là Kusanagi. Anh ta trông có vẻ là người dễ chịu. cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng, không có gì là cửa quyền. tuy nhiên, anh ta thuộc đội điều tra số 1, nghĩa là anh ta rất giỏi trong việc thu thập thông tin. Anh ta không phải kiểu người khiến đối phương khiếp sợ để phải khai ra mà thuộc kiểu khai thác sự thật một cách kín đáo. Cũng cần phải chú ý tới khả năng quan sát của anh ta lúc nhìn thấy phong bì có chữ đại học Teito hôm nọ.
- Chị còn bị hỏi gì nữa không?
- Tôi chỉ bị hỏi như vậy thôi. Nhưng còn Misato…
Ishigami nắm chặt điện thoại:”Điều tra viên đến gặp Misato nữa à?”.
- Vâng, tôi vừa nghe cháu nói lại. Ngay lúc cháu vừa ra khỏi cổng trường thì gặp họ. Tôi nghĩ vẫn là hai người đã đến nhà tôi.
- Misato có đó không?
- Vâng, tôi sẽ chuyển máy cho cháu.
Chắc Misato đang ngồi ngay cạnh nên có tiếng cô bé trả lời ngay.
- Điều tra viên hỏi cháu những gì?
- Họ đưa ảnh của ông kia ra và hỏi có đến nhà cháu không?
Ông kia là Togashi.
- Cháu trả lời là không chứ?
- Vâng.
- Họ còn hỏi gì không?
- Hỏi về chuyện đi xem phim. Họ hỏi cháu có đúng là đi xem phim ngày mồng mười không? Chẳng may cháu nhớ nhầm thì sao? Cháu trả lời đúng là ngày mồng mười.
- Thế họ bảo sao?
- Họ hỏi cháu có kể hay nhắn tin cho ai về chuyện đi xem phim không?
- Cháu trả lời thế nào?
- Cháu bảo không nhắn tin nhưng có kể với bạn. Họ bảo cháu cho tên người bạn đó.
- Cháu có cho không?
- Cháu chỉ cho tên của Mika thôi.
- Hôm mười hai cháu kể cho bạn Mika ấy về chuyện đi xem phim đúng không?
- Vâng.
- Chú hiểu rồi. tốt rồi. Điều tra viên còn hỏi thêm gì không?
- Cũng không có gì quan trọng đâu ạ. Chỉ là đi học có vui không, tập cầu lông có vất vả không. Không biết sao chú điều tra viên đó lại biết cháu tập cầu lông nhỉ? Lúc đấy cháu không cầm vợt theo mà.
Ishigami đoán có lẽ tay điều tra viên đã nhìn thấy vợt ở trong nhà Yasuko. Đúng là không thể coi thường khả năng quan sát của anh ta.
- Sao hả anh? – Tiếng của Yasuko trên điện thoại.
- Không sao. – Ishigami nói dõng dạc. Mục đích là để Yasuko yên tâm. – Mọi chuyện đang đúng như tôi dự tính. Có lẽ điều tra viên sẽ còn đến nữa, chị cứ làm như tôi đã dặn. mọi việc sẽ ổn.
- Cảm ơn anh. Tôi chỉ trông cậy vào mỗi anh Ishigami thôi.
- Chị hãy cố gắng. chỉ còn vất vả thêm chút nữa thôi. Thôi xin phép, hẹn chị ngày mai.
Ishigami dập máy, lấy lại thẻ điện thoại. Anh cảm thấy hơi hối hận vì câu nói cuối cùng của mình. “Vất vả thêm chút nữa” – thật là vô trách nhiệm. “Chút nữa” là bao lâu? Anh không nên nói những điều không thể xác định được như vậy.
Nhưng dù mọi việc vẫn đang tiến triển đúng như dự đoán, việc cảnh sát phát hiện ra Togashi đi tìm Yasuko chỉ là vấn đề thời gian nên cần phải có chứng cứ ngoại phạm. chứng cứ ngoại phạm ấy sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ cũng là điều nằm trong dự tính của anh.
Việc điều tra viên tới hỏi Misato cũng là điều Ishigami đã tính trước. có lẽ mấy tay điều tra viên cho rằng hỏi cô con gái sẽ dễ dàng và nhanh chóng lật tẩy được chứng cứ ngoại phạm hơn. Anh đoán trước được điều này nên đã chuẩn bị những phương án cần thiết. tuy nhiên vẫn nên kiểm tra lại xem có sơ suất nào không.
Ishigami cứ nghĩ như vậy suốt trên đường về nhà. Khi về đến nhà, anh thấy có một người đàn ông đang đứng trước cửa phòng mình. Anh ta mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, dáng người cao. Có vẻ như nghe thấy tiếng chân của Ishigami nên người đàn ông ngoảnh lại.
Đầu tiên, Ishigami nghĩ đó là điều tra viên, nhưng ngay lập tức anh nhận ra là không phải. đôi giày của anh ta bong đẹp như mới.
Khi Ishigami cảnh giác tiến lại gần thì người đàn ông lên tiếng:”Ishigami à?”.
Ishigami ngẩng lên nhìn người đàn ông. Anh ta đang mỉm cười. Ishigami đã từng nhìn thấy nụ cười này.