- Ảnh này hơi cũ một chút. Gần đây anh có nhìn thấy ai giống người này không?
Người đàn ông chăm chú nhìn vào bức ảnh, sau đó ngẩng lên nhìn Kusanagi
- Tôi không biết người này
- Vâng, có lẽ anh không biết. Anh đã từng trông thấy người nào giống như vậy chưa?
- Ở đâu cơ?
- À, quanh đây chẳng hạn
Người đàn ông nhíu mày, xem lại bức ảnh. “Có vẻ không trông đợi được điều gì”, Kusanagi nghĩ
- Tôi không biết. – Người đàn ông nói. – Tôi không nhớ mặt những người gặp trên đường
- Vậy à, - Kusanagi cảm thấy hối hận vì đã đến hỏi người đàn ông này. – anh thường về nhà vào giờ này à?
- Không, tùy hôm thôi. Có hôm câu lạc bộ kết thúc muộn
- Câu lạc bộ?
- Tôi là cố vấn của câu lạc bộ Judo. Tôi có nhiệm vụ khóa cửa phòng tập
- Vậy anh là thầy giáo?
- Vâng, tôi dạy cấp III. – Người đàn ông nói tên trường anh ta đang dạy
- Rất xin lỗi vì làm phiền anh sau giờ làm việc thế này. – Kusanagi cúi đầu xin lỗi
Lúc cúi xuống, anh nhìn thấy một chồng sách tham khảo môn toán xếp cạnh cửa ra vào. Kusanagi ngán ngẩm: “Giáo viên dạy toán à!” đây là môn trước đây anh học kém nhất
- Tên anh là Ishigami? Tôi có thấy trên bảng tên ngoài cửa
- Vâng, tôi là Ishigami.
- Anh Ishigami này, hôm mùng mười tháng Ba, anh về nhà khoảng mấy giờ?
- Mùng mười tháng Ba? Ngày đó làm sao cơ?
- Cũng không có liên quan gì tới anh đâu, tôi chỉ đang thu thập thông tin ngày hôm đó thôi
- Mùng mười tháng Ba à? – Ishigami đưa mắt nhìn xa xăm rồi quay sang Kusanagi. – Tôi nghĩ là tôi về nhà ngay. Khoảng bảy giờ gì đó
- Khi đó anh thấy nhà bên cạnh thế nào?
- Nhà bên cạnh?
- Nhà của chị Hanaoka. – Kusanagi hạ giọng
- Chị Hanaoka làm sao à?
- Không, giờ chưa thể nói gì được. Vì vậy, chúng tôi mới cần thu thập thông tin
Trong Ishigami như thể đnag dò xét điều gì. Chắc anh ta bắt đầu tưởng tượng này nọ về hai mẹ con nhà bên cạnh. Nhìn khắp căn phòng, Kusanagi đoán người đàn ông này sống một mình.
- Tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng tôi nghĩ là không có gì khác thường đâu. – Ishigami trả lời
- Anh có nghe thấy tiếng động hay tiếng nói chuyện gì không?
- Chà, - Ishigami lắc đầu. – Chẳng có gì đáng nhớ cả
- Vậy à? Anh có thân với chị Hanaoka không?
- Là hàng xóm nên gặp thì chào. Chỉ vậy thôi
- Vâng, được rồi. Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh
- Không có gì. – Ishigami cúi xuống, với tay về phía bên trong cửa. Chỗ đó là hộp thư. Hoàn toàn không chú ý, Kusanagi nhìn thứ Ishigami đang cầm trên tay. Mắt anh dừng lại khi thấy dòng chữ “Đại học Teito” trên phong bì
- Xin lỗi, - Kusanagi ngập ngừng hỏi. – Trước đây anh học ở Đại học Teito?
- Vâng, - Đôi mắt nhỏ như sợi chỉ của Ishigami giãn ra. Giờ anh mới để ý tới những thứ đang cầm trên tay. – Đây là bản tin của Hội cựu sinh viên. Sao vậy?
- À không, tôi có người quen cũng từng học ở Đại học Teito
- Thế à?
- Thôi tôi xin phép
Kusanagi cúi chào ra về
- Chẳng phải anh cũng tốt nghiệp đại học Teito sao? – Kishiya hỏi sau khi đã ra khỏi khu nhà
- À, tôi thấy không được thoải mái lắm. Anh ta có vẻ là dân tự nhiên
- Anh mà lại cảm thấy lép về với dân tự nhiên à? – Kishiya chế giễu.
- Ngay cạnh tôi cũng có người khiến tôi thấy bị lép vế rồi. – Kusanagi nhớ tới gương mặt của Yugawa Manabu
Sau khi hai điều tra viên ra về. Ishigami đợi khoảng hơn mười phút rồi ra khỏi phòng. Anh kín đáo nhìn sang nhà bên cạnh. Thấy cửa sổ phòng 204 sáng đèn anh mới bước xuống cầu thang
Anh phải đi bộ thêm gần mười phút nữa mới tới một bốt điện thoại công cộng ở chỗ vắng người. Mặc dù có điện thoại di động và cố định nhưng Ishigami cho rằng không thể sử dụng những thứ đó.
Vừa đi, Ishigami vừa nghĩ về cuộc nói chuyện với hai điều tra viên ban nãy. Anh tin chắc rằng mình không nói điều gì khiến họ nghĩ anh có liên quan đến vụ việc. Tuy nhiên vẫn có một chỗ sơ hở. Chắc chắn cảnh sát sẽ cho rằng cần phải có bàn tay đàn ông để xử lý cái xác. Cảnh sát sẽ tìm ra bằng được người đàn ông gần gũi với mẹ con Hanaoka có khả năng nhúng tay vào vụ này. Việc sống cạnh nhà Hanaoka có thể trở thành lý do để một thầy giáo dạy toán như Ishigami bị để ý tới
Từ giờ mình sẽ không được sang nhà bên đó và tránh gặp mặt trực tiếp. Anh không gọi điện cho chị từ nhà cũng là vì lý do này. Cảnh sát sẽ biết được số điện thoại thường gọi cho Hanaoka từ danh sách các cuộc gọi
Còn về quán Mỹ Nhân, hiện giờ anh chưa có quyết định gì. Nếu suy nghĩ theo lối thông thường thì có lẽ anh sẽ không nên đến đó một thời gian. Tuy nhiên chẳng bao lâu nữa, cảnh sát sẽ tới để điều tra. Người ở cửa hàng sẽ khai với cảnh sát là thầy giáo dạy toán sống cạnh nhà Hanaoka ngày nào cũng tới mua cơm hộp. Trong trường hợp đó, nếu không đến quán kể từ sau vụ việc thì càng đáng nghi hơn. Có lẽ cứ đến cửa hàng như bình thường để không bị nghi ngờ
Ishigami cảm thấy không tự tin để đưa ra câu trả lời logic nhất cho vấn đề này. Vì anh biết, bản thân anh vẫn muốn tới quán Mỹ Nhân. Đó là nơi tiếp xúc duy nhất giữa anh và Hanaoka. Nếu không đến đó, anh không thể gặp được chị
Cuối cùng anh cũng đến được bốt điện thoại. Anh cho thẻ điện thoại vào máy. Chiếc thẻ có in ảnh đứa con của một thầy giáo đồng nghiệp
Anh gọi cho Hanaoka Yasuko theo số di động vì sợ gọi theo số nhà sẽ có nguy cơ bị cảnh sát nghe trộm. Cảnh sát nói họ không nghe trộm điện thoại của dân nhưng anh không tin
“A lô” giọng Yasuko trên điện thoại. Ishigami đã nói trước với chị là sẽ liên lạc bằng điện thoại công cộng
- Tôi, Ishigami đây
- Dạ vâng
- Vừa nãy điều tra viên có qua nhà tôi. Tôi nghĩ là họ cũng đến nhà chị
- Vâng, vừa mới xong
- Họ hỏi chị những gì?
Ishigami sắp xếp, phân tích và ghi nhớ những điều Hanaoka kể. Hiện tại có vẻ cảnh sát không nghi ngờ gì Yasuko. Việc xác nhận chứng cứ ngoại phạm có lẽ chỉ là thủ tục. Điều tra viên nào rảnh tay thì đi xác nhận. Vậy thôi
Tuy nhiên, khi lần theo dấu vết của Togashi và phát hiện ra Togashi đã đến gặp Yasuko, các điều tra viên sẽ thay đổi thái độ. Họ sẽ quay sang tấn công Yasuko. Đầu tiên họ sẽ tìm đến điều tra về lời khai gần đây không gặp Togashi của chị. Ishigami đã dặn dò Yasuko về việc này
- Ban nãy Misato có nói chuyện với điều tra viên không?
- Không, nó ở phòng trong
- Vậy à? Nhưng chắc chắn họ sẽ đến hỏi chuyện Misato. Tôi đã dặn Misato phải trả lời thế nào rồi nhỉ
- Vâng. Cháu hay nhắc lại với tôi. Cháu cũng bảo không có vấn đề gì cả
- Tôi dặn lại là không cần phải diễn kịch. Họ hỏi gì thì trả lời cái đó thôi
- Vâng, tôi sẽ dặn Misato như vậy
- Chị có cho họ xem vé xem phim không?
- Không, hôm nay tôi không đưa. Anh có nói là khi nào họ bảo hãy đưa
- Tốt. chị cất vé xem phim ở đâu?
- Tôi để trong ngăn kéo
- Chị hãy kẹp trong tờ quảng cáo phim. Không có mấy người giữ lại vé xem phim đâu. Chị để trong ngăn kéo thì sẽ bị nghi ngờ đấy
- Vâng, tôi sẽ kẹp trong tờ quảng cáo
- Nhân tiện, - Ishigami nuốt nước bọt. Anh nắm chặt ống nghe. – Người ở quán Mỹ Nhân có biết tôi hay đến mua cơm hộp không?
- Dạ? – Bất ngờ vì câu hỏi, Yasuko không nói được câu gi
- Nghĩa là tôi hỏi chị những người ở cửa hàng nghĩ sao về việc người đàn ông sống bên cạnh nhà chị thường xuyên tới mua cơm hộp. Đây là việc rất quan trọng nên chị hãy trả lời thật với tôi
- À, chủ cửa hàng có nói là hay đến mua thì tốt cho cửa hàng
- Họ cũng biết là tôi là hàng xóm của chị à?
- Vâng… có gì không hay ạ?
- À không, tôi sẽ lo chuyện đó. Chị cứ làm đúng như tôi dặn. Chị hiểu rồi chứ?
- Vâng, tôi hiểu rồi
- Chào chị. – Ishigami bỏ ống nghe ra khỏi tai
- Anh Ishigami. – Yasuko gọi
- Sao cơ?
- Cám ơn anh rất nhiều. Chúng tôi mang ơn anh
- À.. chào chị. – Ishigami gác máy
Lời nói cuối cùng của Yasuko khiến toàn thân Ishigami run rẩy. Mặt anh nóng bừng. Cơn gió lạnh bên ngoài thật dễ chịu. Anh thấy cả mồ hôi túa ra dưới hai cánh tay mình
Ishigami về nhà với cảm giác lâng lâng hạnh phúc. Nhưng cảm giác đó không kéo dài được lâu vì chuyện của quán Mỹ Nhân
Anh nhận ra mình đã mắc một sai lầm với mấy tay điều tra viên. Khi họ hỏi anh về mối quan hệ với Yasuko, anh có nói là chỉ ở mức độ xã giao thôi, đáng lẽ anh nên nói thêm cả việc đến mua cơm tại cửa hàng Yasuko làm việc
- Các cậu đã kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của Yasuko chưa? – Sau khi bảo Kusanagi và Kishiya ngồi xuống, Mamiya hỏi trong khi vẫn tiếp tục cắt móng tay.
- Chúng tôi đã kiểm tra tại quán Karaoke. – Kusanagi trả lời, - Có vẻ hai mẹ con họ là khách quen nên nhân viên ở đó vẫn nhớ. Trong sổ ghi chép cũng vẫn còn. Hai mẹ con ở đó khoảng một tiếng rưỡi, từ lúc chín giờ bốn mươi
- Thế còn trước đó?
- Bộ phim hai mẹ con xem hình như bắt đầu lúc bảy giờ đúng. Phim kết thúc lúc chín giờ mười phút. Sau đấy hai mẹ con có đi ăn mì ramen. Như vậy lời khai của Yasuko là đúng. – Kusanagi vừa báo cáo vừa nhìn vào sổ tay
- Tôi không hỏi lời khai có đúng không mà tôi hỏi các cậu đã đi kiểm tra chưa?
- Các cậu nghĩ như vậy là được hả? – Mamiya ngẩng lên đầy tức giận
- Đội trưởng cũng biết là rạp chiếu phim hay quán mì là những nơi khó kiểm tra nhất còn gì
Mamiya nghe xong lời phàn nàn của Kusanagi thì ném một tờ danh thiếp lên mặt bàn. Trên tờ danh thiếp ghi “Câu lạc bộ Marian” Địa chỉ hình như là ở Kinshicho
- Cái gì đây?
- Cửa hàng trước đây Yasuko làm việc. Togashi đã đến đó vào ngày mồng năm tháng Ba
- Tức là trước hôm bị giết năm ngày?
- Anh ta đến hỏi về Yasuko. Đến đây thì chắc những người ngu dốt như các cậu cũng hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ. Mau đi kiểm tra đi. Nếu không kiểm tra được thì hãy tới nhà Yasuko. – Mamiya chỉ tay về hướng cửa sau lưng Kusanagi và Kishiya.