Nhan Cảnh Thần không thèm để ý tới sự oán giận của Mike mà thả anh ta ở bên đường, lái ô tô đến dưới tầng đợi Diệp Cô Dung, đợi gần nửa giờ thì cô mới lững thững đi xuống, vừa mở cửa xe đầu tiên là ngửi được mùi hương hoa, cô thăm dò nhìn xuống ghế sau, một bó hoa tươi rất to, cô cười hỏi: “Làm gì vậy?”
“Trên đường thấy thì tiện tay mua.” Nhan Cảnh Thần gập túi tài liệu màu đen lại, ném ra đằng sau, bắt đầu khởi động xe.
“Có tiền thật tốt.” Diệp Cô Dung cảm thán.
“Tiểu thư, em cũng là người có tiền mà.” Nhan Cảnh Thần nhắc nhở cô.
“Anh đối với tiêu chuẩn có tiền chắc là rất thấp.”
Diệp Cô Dung sợ nhất vấn đề này, thở dài: “Em không đói.”
Nhan Cảnh Thần ra vẻ than thở: “Lấy lòng em thật đúng là chuyện khó khăn nhất. Vậy được rồi, em đã liên hệ đổi chìa khóa chưa?”
Bởi vì Diệp Cô Dung cũng không muốn bị người ngoài vào nhà, nhưng cô vẫn nhíu mày: “Không cần được không? Dù sao trong nhà cũng không có gì, đổi chìa khóa phiền lắm…”
Cô chưa nói xong, Nhan Cảnh Thần nói luôn: “Ý thức an toàn của em thật sự quá kém đi.”
Diệp Cô Dung định nói, điện thoại di động của Nhan Cảnh Thần reo.
Anh xem điện thoại, là người giúp việc gọi đến, trong lòng anh biết chắc là Mike đã tới nhà rồi, quả nhiên đúng vậy. Vì vậy, anh vô cùng quả quyết nói với bà ta, không cần phải chuẩn bị giường chiếu cho cậu ta gì hết, cứ để cậu ta ngủ ở ghế sofa phòng khách, nếu cậu ta có ý kiến gì phản đối, lập tức đuổi ra khỏi nhà.
Diệp Cô Dung chưa từng thấy anh dùng thái độ này mà nói chuyện, cô vô cùng kinh ngạc, đợi anh cúp điện thoại xong thì hỏi: “Nhà anh có khách, không cần thiết phải đưa em…”
Nhan Cảnh Thần nói thật: “Trên đời này chỉ có cậu ta không phải là khách của anh, em quan trọng hơn cậu ta.”
Diệp Cô Dung tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Nhan Cảnh Thần cau mặt lại: “Là người em xấu xa bất trị của anh.”
Diệp Cô Dung thật sự kinh ngạc: “Anh có em trai?”
“Ừ.”
Diệp Cô Dung quen anh hơn một năm, chưa từng tìm hiểu người nhà của anh, lúc này cũng thấy có chút hiếu kỳ, ngừng một chút mới hỏi tiếp: “Anh ta từ Milano tới?”
“Ừ.”
“Anh ta đang ở nhà của anh?”
“Ở cùng với cậu ta tuyệt đối là một tai họa.”
Diệp Cô Dung ngớ ra, sau đó cô đột nhiên phát hiện hướng xe không phải chạy về nhà, liền hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Nhan Cảnh Thần nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Đằng sau có một chiếc xe bám theo chúng ta.”
Diệp Cô Dung giật mình: “Hả?”
“Đúng vậy.”
“Không phải đóng phim chứ.” Cô cười khẽ, quay đầu lại nhìn: “Xe nào vậy?”
“Màu đen, biển số có đuôi là 361.”
“Em không nhìn thấy.”
“Tin anh đi, anh có kinh nghiệm bị người ta theo dõi rồi, có thể nói là vô cùng phong phú.”
“Vậy anh đoán xem đối phương theo dõi anh, hay là theo dõi em?” Diệp Cô Dung mỉm cười hỏi, giống như nghe chuyện tiếu lâm.
“Nếu như là ngày trước, anh cho rằng đối phương theo dõi em, hiện giờ thì không đúng …”
“Lúc này thì có gì khác nhau chứ?”
“Ngày hôm nay Mike tới.”
“Càng nói càng mơ hồ, Mike và chuyện này thì có liên quan gì đến nhau?”
“Cậu ta từ lúc mười lăm tuổi cho đến nay vẫn chiếm lấy tít giải trí nóng hàng đầu, là nhân vật chính có tin tức giải trí mà phóng viên hay săn đón nhất, cậu ta đi tới đâu, chuyện xấu lan tới đó.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Diệp Cô Dung kích động, trở nên sôi nổi: “A, vậy khẳng định anh ta rất đẹp trai? Là ngôi sao điện ảnh à?”
Nhan Cảnh Thần vẫn đang tập trung vào chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu, thuận miệng đáp: “Lúc đầu cậu ta học đàn thì chẳng đâu vào đâu cả, được nửa chừng thì đổi sang làm sáng tác, từng có vài tác phẩm, tuy nhiên công chúng lại quá có hứng thú với cuộc sống sinh hoạt cá nhân bất kham hỗn loạn của cậu ta…”
Diệp Cô Dung cười to: “Hỗn loạn như thế nào?”
“Một lời khó nói hết.”
Nhan Cảnh Thần vừa nói vừa đánh xe rẽ trái vào một con đường đơn rất chật hẹp, Diệp Cô Dung nhân cơ hội đó quả nhiên nhìn thấy theo sau có một chiếc xe con màu đen. Biển số xe ở Thượng Hải, đúng là số 361. Lúc này cô mới giật mình, nói: “A, hình như đúng là theo chúng ta…”
Nhan Cảnh Thần lườm cô: “Tin anh chưa?”
Diệp Cô Dung nghiêm túc: “Nhưng vì sao?”
“Gần đây em có đắc tội với ai không?” Nhan Cảnh Thần hỏi ngược lại.
“Không có.” Diệp Cô Dung tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó xác nhận: “Không có.” Lại nghiêng đầu hỏi: “Có khả năng là đối thủ trên thương trường của anh không?”
Nụ cười của Nhan Cảnh Thần chợt tắt, anh đột nhiên đánh xe vào lề đường dừng lại, Diệp Cô Dung đang chưa hiểu gì, anh đã ghé sát vào hôn lên mặt cô. Diệp Cô Dung không kịp đề phòng, bị anh hôn mặt đỏ bừng, nói nhỏ: “Đang ở trên đường đấy.”
Anh vẫn nhìn cô không nói gì, đôi mắt đen kịt không che giấu được ý cười.
Diệp Cô Dung ngượng ngùng, sẵng giọng: “Anh dừng ở đây làm gì?”
Nhan Cảnh Thần hất cằm về phía trước mặt, chiếc xe con màu đen biến mất trong cột đèn giao thông, nhíu mày nói: “Anh thấy em tạm thời đừng quay về nhà ở nữa.”
Diêp Cô Dung ngạc nhiên: “Không đến mức như thế chứ?”
Nhan Cảnh Thần lại nói: “Chìa khóa cửa nhà nhất định phải thay.”
Diệp Cô Dung vốn không thấy vấn đề gì, bị anh nói nghiêm trọng như thế cũng cảm thấy lo lắng: “Sao anh lại khẳng định chiếc xe đó đang theo dõi em? Không chừng người ta trùng hợp đi cùng đường…”
Nhan Cảnh Thần thấy cô lo lắng, liền mỉm cười nói: “Mọi việc cẩn thận một chút cũng không sai, anh đến ở với em vài ngày…”
Diệp Cô Dung nghi ngờ nhìn anh: “Có khi cái này mới là mục đích thật sự của anh phải không?”
Nhan Cảnh Thần vừa bực vừa buồn cười, giả bờ buồn bã nói: “Gay go rồi, tâm tư của anh đều bị em nhìn thấu rồi.”
Diệp Cô Dung hừ một tiếng: “Đến nhà em ở, phải trả tiền thuê nhà đấy.”
Nhan Cảnh Thần lại khởi động xe, cười nói: “Anh không thu phí bảo vệ em thì thôi, em còn dám thu tiền nhà của anh?”
Diệp Cô Dung không cãi lại, tựa vào xe trầm tư. Trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ, tự xem xét lại thì không nghĩ ra gần đây có chuyện gì đặc biệt cả. Vì vậy lấy điện thoại gọi cho bố mẹ, bố mẹ đều vẫn khỏe, tất cả bình thường. Cô nghĩ đến Nhiếp Dịch Phàm, cô hiểu anh, anh tuyệt đối không làm những chuyện vô bổ thế này.
Nhan Cảnh Thần thấy cô trầm tư không nói chuyện, hình như thật sự lo lắng, anh liền xoa dịu: “Đừng nghĩ nhiều, có thể là trùng hợp đi cùng đường với chúng ta thôi.”
Diệp Cô Dung cười cười: “Anh thật sự không có kẻ thù trong thương trường chứ”
Nhan Cảnh Thần cười khổ, ngữ khí bỗng trở nên vô cùng khó hiểu: “Ừm, là như này, luôn luôn có một bộ phận phóng viên có đầu óc không bình thường cho rằng anh và Mike là tình nhân…” Anh còn chưa nói xong, Diệp Cô Dung đã trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh.
Sắc mặt anh xấu hổ cười gượng gạo: “Những phóng viên thường có sức tưởng tượng đến kinh người.”
“Vậy các anh không phải…”
Nhan Cảnh Thần sắc bén lườm cô một cái, cô vội sửa lời: “Vì sao anh không làm sáng tỏ chuyện này?”
“Mike cố tình muốn kéo anh xuống nước theo, càng xóa càng đen.”
“Vì sao anh ta phải làm như vậy?”
“Đầu óc của cậu ta bị cồn đốt cháy đến hỏng rồi.” Nhan Cảnh Thần tức giận hậm hực nói.
Diệp Cô Dung bật cười: “Em vẫn còn không hiểu…”
“Em sẽ lập tức hiểu ngay thôi.”
Nhan Cảnh Thần lái xe vào khu nhà ở, tắt máy xuống xe dẫn cô vào thang máy lên lầu, lúc đi tới trước cửa vô cùng nghiêm túc nhắc nhở cô: “Đợi đã, bất luận em nhìn thấy gì cũng không được hoảng sợ.”
Diệp Cô Dung chưa thấy sợ gì, nhưng vẫn gật đầu. Lúc này Nhan Cảnh Thần mới gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra.
Diệp Cô Dung vừa thấy người ra mở cửa, lập tức trợn tròn hai mắt, bỏ qua hình tượng thục nữ của mình mà thét lên một tiếng chói tai.
Mike ưu nhã đứng ở cửa, cả người trần như nhộng, trưng ra vẻ mặt trong sáng chào Diệp Cô Dung, còn Diệp Cô Dung nào dám nhìn anh ta, cô đã sớm quay mặt đi rồi.
Nhan Cảnh Thần mặt đen sì.
Mike chẳng chút nào xấu hổ dựa cửa mỉm cười nói: “Xin lỗi, em không biết anh đưa phụ nữ về.”
Trên trán Nhan Cảnh Thần gân xanh nổi lên, giận giữ hét to: “Nhanh đi mặc quần áo vào…”
Mike nhún nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ quay vào nhà.
Nhan Cảnh Thần quay người lại thấy Diệp Cô Dung đang cúi đầu xuống thấp, mặt đỏ bừng lan xuống tận cổ, lông mày cau lại, hàng mi nhấp nháy, hàm răng trắng như tuyết cắn cắn môi, không biết là bực mình hay là ngạc nhiên đối với phong cách của Mike, nhưng gương mặt đỏ bừng đầy xinh đẹp của cô lại khiến anh vô cùng bị kích động, luồng dục vọng đột nhiên trào dâng, anh vươn tay nắm lấy vai cô, cô hơi nghiêng đầu, anh lập tức ép cô vào tường, hôn xuống đôi môi mọng đỏ của cô.
Diệp Cô Dung bị anh hôn bất thình lình khiến cô trở tay không kịp, muốn đẩy anh ra nhưng sức lực yếu ớt, ý chí lại dao động, anh gần như cướp đoạt môi cô, miết lấy, hai tay cũng không yên phận thăm dò trên người cô, làm các tế bào trong cơ thể cô dần dần hồi sinh, hai người hừng hực quấn lấy nhau tại vách tường, chợt nghe có người phì cười nói: “Phòng đã chuẩn bị tốt cho hai vị rồi, mau vào đi.”
Diệp Cô Dung mặt đỏ như gấc vội đẩy Nhan Cảnh Thần ra, anh lại như không nghe thấy, vẫn vùi đầu vào cổ cô lưu luyến không rời. Diệp Cô Dung mặc dù cũng bị lửa dục đốt trong người nhưng so với Nhan Cảnh Thần đến từ Italia thì còn kém xa, cô vội lách mình chỉnh trang lại dung nhan.
Y phục của Mike, chỉ là một chiếc tạp dề màu hồng nhạt treo trên người, tay cầm chiếc xẻng chiên sáng bóng tựa ở cửa, cười hì hì nhìn hai người họ. Nhan Cảnh Thần vô cùng căm tức gầm lên bảo cậu ta cút ngay.
Nhưng anh ta cợt nhả hướng về Diệp Cô Dung giơ tay ra tự giới thiệu: “Mike, em trai của John.”
Nhan Cảnh Thần đẩy bàn tay đầy dầu mỡ của anh ta ra, kéo Diệp Cô Dung vào phòng mình, khiến cho cô không có cơ hội quan sát kỹ Mike, tuy rằng anh ta mặc tạp dề nhưng phòng thủ hậu phương rất nở nang trước sau đều lộ ra trọn vẹn, cô thực sự ngượng ngùng, thật khó có thể duy trì được phong thái lịch sự trước anh ta.
Nhan Cảnh Thần đóng cửa lại rồi mở tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo ném lên giường, chuẩn bị thu dọn hành lý đến nhà Diệp Cô Dung ở vài hôm, hoàn toàn không để ý tới Mike đứng ở bên ngoài dùng tiếng Italia nói anh ta đang nấu sắp xong bữa cơm kiểu Trung Quốc rồi.
Diệp Cô Dung chỉ cảm thấy anh ta nói quang quác nghe chẳng hiểu một câu nào cả, nhưng cô có thể cảm nhận được biểu hiện trên nét mặt Nhan Cảnh Thần, miệng dẩu ra, lông mày rậm nhíu chặt lại, bộ dạng giống như đã chịu đựng đến cực hạn sắp bùng phát rồi, rõ ràng là rất không hài lòng.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghĩ biểu hiện lúc này của anh thật giống đứa trẻ vô cùng đáng yêu, cô bật cười đi tới, Nhan Cảnh Thần vẫn chau mày nghiêng đầu lườm cô. Cái lườm đó làm trái tim Diệp Cô Dung rung động, cảm giác vừa mới đây lại nhanh chóng trỗi dậy, cô vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt không thể khống chế được cảm giác đó. Cô yên lặng hai giây, rồi bước tới đẩy anh ngã xuống giường.