nh, làm Nhan Cảnh Thần nhìn mà giật mình, ngay tức khắc khao khát có được cô, nhưng anh không dám, chỉ đổi giọng nói: “Em làm gì thì anh ăn cái đó.”
Diệp Cô Dung vào phòng thay quần áo, thuận tiện đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, cặp gọn tóc lên, sau đó vào nhà bếp kiểm tra tủ lạnh, trong đó chủ còn hai quả dưa chuột, không có bột đố gột nên hồ, cô bất đắc dĩ nói: “Xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể ăn cháo hoa thôi.”
Nhan Cảnh Thần đứng ở cửa nhà bếp, mặt dày nói: “Anh rất thích ăn cháo hoa.”
Diệp Cô Dung bật cười lên. Cô cười, Nhan Cảnh Thần cảm thấy như gió xuân, cả người đều nhẹ nhõm. Anh vẫn không đi ra, hai mắt nhìn theo dáng người cô đảo đi đảo lại, cuối cùng khiến cho Diệp Cô Dung không chịu nổi, giận dữ hét lên: “Đi ra ngoài!”
Anh nhún nhún vai, xoay người đi ra phòng khách xem TV. Diệp Cô Dung lấy dưa chuột trong tủ lạnh ra, rửa sạch cắt lát, cho chút muối đường dấm vào chế dưa góp, thấy cháo còn phải đợi chút thời gian nữa, cô cũng đi ra phòng khách xem TV. Trên bàn trà có đĩa hoa quả, Nhan Cảnh Thần rất tự nhiên đã bóc một quả chuối tiêu ăn, tay kia cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục. Thói quen này của hai người họ rất giống nhau, đều không yên phận.
Diệp Cô Dung vừa mới đi đến, anh liền đưa qua cho cô một quả chuối tiêu. Trong TV đang thông báo tin tức lãnh đạo nhà nước đi thị sát nhà máy nào đó, nữ biên tập viên vừa nói xong liền chiếu đến một khuôn mặt rất nổi bật trên màn hình, cô nhìn thấy liền ngỡ ngàng, nghĩ sao vô cùng quen mắt, đang định nhìn kỹ thì Nhan Cảnh Thần đã chuyển sang kênh khác.
Miệng cô vẫn đang ngậm chuối tiêu, kêu vội: “Quay trở lại quay trở lại.”
Nhan Cảnh Thần nghe không rõ: “Cái gì?
Diệp Cô Dung vội nhè miếng chuối trong miệng vào thùng rác: “Cái tin tức vừa rồi.”
Nhan Cảnh Thần vội chuyển kênh ngược lại, nhưng tin tức này đã hết, nữ biên tập viên mỉm cười đọc tin tiếp theo, cô vẫn còn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao thế?” Anh kỳ lạ hỏi.
“Vừa rồi có người rất quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?” Cô nhíu mày tư lự.
“Những người lãnh đạo thường hay xuất hiện trên thông tin đại chúng mà.” Nhan Cảnh Thần giải thích, bật cười lên.
Diệp Cô Dung cau mày không nói gì, đi vào nhà bếp kiểm tra cháo trong nồi, lúc cầm muôi quấy cháo, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, nhớ ra, tại quán bar ở đường Hành Sơn, cô đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, không sai, chính là ông ta! Thảo nào lúc nãy thấy ông ta rất quen mặt, thì ra là gặp trên TV,
Nhưng dù gì nhớ cũng đã nhớ đến rồi, đây không phải là đố vui có thưởng, không có giải thưởng. Cô cười cười, hạ nhỏ lửa lửa tiếp tục ninh cháo, từ trong tủ bát lấy ra bát đũa đi rửa sạch.
Nhan Cảnh Thần bỏ đi bảy tám ngày, cô chưa từng dùng đến nhà bếp, buổi tối toàn ăn linh tinh bên ngoài, có lúc cô chỉ ăn hai lát bánh mỳ là xong. Mỗi ngày trước khi bước vào nhà đều có cảm giác sợ hãi khó hiểu, nhất là khi đóng cửa lại cắt đứt với mọi toàn bộ âm thanh ở bên ngoài, nơi này vốn khó có được sự thanh tĩnh, nhưng cô thật sự thanh tĩnh quá lâu rồi. Chỗ nào trong phòng cũng yên tĩnh đến kỳ lạ, đôi khi cô đi giày cao gót bước trên nền nhà tạo ra âm thanh rất đơn điệu, ban đêm thì bật TV lên, không quan tâm là chiếu chương trình gì, chỉ cần nghe âm thanh là có chút an tâm rồi. Thỉnh thoảng có gì vui gì buồn hoặc có cảm xúc gì cũng không có ai để cùng chia xẻ, chỉ đành mượn cơ hội khi tắm để hát hò, soi vào gương tự mỉm cười với mình…
Thật sự là quá cô độc, cho nên lại lần nữa thấy anh dĩ nhiên là trong lòng vô cùng vui mừng.
Diệp Cô Dung ngồi đối diện nhìn Nhan Cảnh Thần đang vùi đầu xuống ăn cháo, trong lòng khẽ cười gượng. Sao lại có thể như vậy nhỉ? Rõ ràng anh không phải là kiểu người hợp với cô, nhất định là do cô quá cô đơn rồi, nhất định là thế.
Nhan Cảnh Thần dường như cảm ứng được suy nghĩ của cô, anh đặt bát xuống ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt trở nên thâm thúy: “Dung Dung, anh thật sự nghiêm túc muốn được ở bên em.”
Diệp Cô Dung giật mình, miếng dưa chuột nằm trong miệng, muốn nhai cũng không được, không nhai cũng không được.
“Nếu như bây giờ em vẫn chưa quên được Nhiếp Dịch Phàm, anh sẽ chờ em, nhưng trước tiên em phải thích anh một chút. Còn nếu như em thật sự chỉ coi anh là bạn, thì coi như anh chưa từng nói gì,” anh dừng lại, lặng yên một lúc, rồi nói tiếp: “Anh sẽ cố gắng kiểm soát được mình, không gây phiền phức cho em.”
Nói xong, anh lẳng lặng nhìn cô.
Trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được được tiếng trái tim của anh đang đập, dưới ánh mắt nóng rực của anh, cô hoàn toàn không biết nên trả lời sao, ngay cả vị của miếng dưa góp trong miệng cũng nhạt đi, cô cố gắng nuốt xuống, nào ngờ miếng dưa góp chết tiệt đó lại mắc vào cổ họng.
Cô vội vã ăn một thìa cháo to, nuốt mạnh xuống. Âm thanh không lớn lắm nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này thì lại có vẻ rất to, cô xấu hổ mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể độn thổ ngay được.
Nhan Cảnh Thần còn ngờ vực, khó hiểu nhướng mày lên, muốn hỏi lại thôi.
Diệp Cô Dung vẫn cúi mặt không dám nhìn anh, cảm giác hai má nóng rực, sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cố làm ra vẻ vui sướng: “Anh nói thế làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Nghe cô nói vậy làm Nhan Cảnh Thần buông nản, anh vội nói: “Không sao, nếu như em chưa xác định rõ, có thể hai ngày tới trả lời anh cũng được.”
Diệp Cô Dung rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt anh: “Không, ngay bây giờ tôi có thể trả lời anh!”
Nhan Cảnh Thần đột nhiên rất sợ nghe được đáp án, anh nín thở nhìn cô.
“Anh là một người rất ưu tú, tôi không hiểu bản thân mình có gì mà lại được anh thích? Nhưng, tôi nghĩ hai chúng ta khác biệt nhau rất nhiều, hình như không hợp nhau lắm, tôi nghĩ…” Cô dừng lại một chút, cân nhắc tìm từ để nói.
Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: “Dung Dung, em chỉ cần trả lời anh, em có thích anh một chút nào không?”
Diệp Cô Dung bất đắc dĩ khẽ gật đầu.
Nhan Cảnh Thần vui mừng quá đỗi nhất thời chắng biết nói gì, chỉ mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn cô.
Lúc này Diệp Cô Dung đã bình tĩnh trở lại, thẳng thắn nói: “Em mới trải qua sự thất bại trong tình yêu, nên không lạc quan đối với việc bắt đầu một tình cảm cảm mới, huống chi giữa hai chúng ta có sự khác biệt rất lớn, “Cô dừng lại hít một hơi thật sâu: “Em cho rằng, anh đang phạm sai lầm.”
Nhan Cảnh Thần vươn tay ra cầm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Những chuyện quan trọng, từ trước đến nay anh chưa quyết định sai bao giờ.”
Tay của cô bị anh nắm, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay của anh ẩm ướt, điều này làm cô thoáng an tâm, nó xác định là anh quả thực rất nghiêm túc, nhưng bởi vì anh nghiêm túc, càng khiến cô thấy khổ não, lý trí chống lại tình cảm, thật không biết là nên nghe theo ai.
“Em hãy lắng nghe trái tim của mình.”
Nhan Cảnh Thần ân cần khuyên, tiếng nói hình như có ma lực, Diệp Cô Dung không rút tay, cô cười gượng nói: “Em đã hai mươi tám tuổi rồi, không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa. Gần đây em vẫn thường tự hỏi mình, có phải bởi vì em quá cô đơn, cho nên mới có tình cảm với anh…” Cô còn chưa nói xong, vẻ mặt Nhan Cảnh Thần đã vô cùng buồn bã chịu đả kích, cô liền dừng lại không nói nữa.
Nhan Cảnh Thần vẫn cầm tay cô không buông, mắt vẫn nhìn cô chăm chú, cô bị anh nhìn đến ngại ngùng, liền rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, đứng lên thu dọn bát đũa. Anh vội kêu lên:”Anh còn chưa ăn no mà.”
Diệp Cô Dung mang bát vào nhà bếp, nói: “Hết rồi.”
Nhan Cảnh Thần đi vào theo đề nghị: “Hay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không đi.”
“Đi đi mà.”
“Anh thích thì đi một mình đi.”
“Anh không đi một mình.”
“Dù gì người đói là anh chứ không phải là em.”
“Vậy em nhẫn tâm nhìn anh đói bụng hay sao?”
Vẻ mặt anh nửa làm nũng nửa hờn tủi, đôi mắt ngóng chờ nhìn cô. Diệp Cô Dung bị đánh bại, đành phải thay quần áo cùng anh xuống tầng, đi bộ đến nhà hàng gần nhà, ăn xong mới phát hiện cả hai quên mang theo tiền.
Diệp Cô Dung rên rỉ: “Thì ra là anh muốn ăn cơm bá vương hả?”
Nhan Cảnh Thần áy náy nhìn cô.
May mà chỗ này cách nhà không xa, cô đành phải bảo anh ở lại chờ.
Cô nằm trên giường rất không trong sáng có những suy nghĩ vẩn vơ, vừa mở TV, vừa không quên nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh phòng sát vách. Lần đầu tiên cô tiếc nuối hiệu quả cách âm của nhà mình quá tốt, bên Nhan Cảnh Thần không có một chút động tĩnh nhỏ nào hết. Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ, điện thoại di động bỗng reo, cô cầm lên xem, bật cười khẽ.
Vừa ấn nút nhận, câu nói đầu tiên của Nhan Cảnh Thần là: “Dung Dung, chúng ta mua một căn nhà khác ở nhé?”
Những lời này thật sự đi quá xa so với suy nghĩ của cô, cô ngẩn ra: “Hả”
Giọng nói của anh khàn khàn: “Anh nghĩ như thế sẽ tốt hơn.”
Diệp Cô Dung lập tức ý thức được lòng tự trọng đàn ông quá kiêu ngạo của anh lại gây chuyện, dù sao căn nhà này cũng lưu giữ nhiều kỷ niệm giữa cô và Nhiếp Dịch Phàm, khó trách khiến anh chịu đựng không nổi, thế nhưng cô và anh vẫn còn chưa đi tới đâu cơ mà, vì vậy cô uể oải nói: “Hiện giờ bàn đến vấn đề này có quá sớm hay không?”
Anh cảm nhận được ngữ khí của cô, liền giải thích: “Dung Dung, xin em hiểu cho, anh chỉ khao khát lập tức được có em.”
Biết rõ câu nói của anh bao hàm nhiều nghĩa rất rộng, nhưng cô vẫn hiểu sang hàm ý khác, cô mặt đỏ hồng lên, tim đập nhanh, may mà hai người đang nói chuyện qua điện thoại nên không nhìn thấy biểu hiện của nhau, nhưng chỉ bằng vào tưởng tượng cũng thấy đầy kích thích. Ý thức được cô im lặng khá lâu, Nhan Cảnh Thần tiếp tục dùng âm thanh nho nhỏ khêu gợi nói: “Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng xin em hãy tin anh, giờ trong đầu anh chỉ nghĩ về anh, chỉ muốn có em…”
Anh còn chưa nói xong, cô đã cúp điện thoại.
Nhan Cảnh Thần mắt mở to mồm há hốc nhìn màn hình điện thoại di động, không hiểu mình nói sai điều gì. Trời đất chứng giám, mỗi một câu nói của anh đều thật lòng, đều bày tỏ tấm lòng của anh, sao ngược lại trở thành mạo phạm cô được. Anh tự xét lại mình.
Anh còn đang băn khoăn có nên chủ động qua đó tạ tội với cô không thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở ra.
Diệp Cô Dung mặc chiếc áo ngủ tơ lụa màu xanh nhạt có buộc đai lộ đôi chân thon dài đứng ở cửa, cả người cô được phủ bởi một lớp ánh đèn màu vàng nhạt, không nhìn rõ khuôn mặt, mái tóc đen xõa tung rơi trước ngực, càng lộ ra làn da trắng mịn như tuyết.
Nhan Cảnh Thần đang khổ não ngồi dựa vào đầu giường, nửa người trên để trần, nửa người dưới được che bởi một chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt, đôi chân duỗi thẳng ra, đột nhiên thấy cô xuất hiện trước cửa phòng thì ngơ ngác sững sờ, lại nghe cô hỏi: “Ngày mai anh đến thẳng công ty hay là về nhà trước?”
“Hả?” Nhan Cảnh Thần ngay tức khắc không kịp phản ứng: “Đến công ty luôn, sao vậy?”
“Áo sơ mi của anh đâu?”
Diệp Cô Dung vừa hỏi vừa nhìn căn phòng một lượt, ánh mắt không tự chủ liếc vào bộ ngực rắn chắc của anh, làn da sáng bóng đầy mê hoặc dưới ánh đèn màu vàng nhạt. Nhan Cảnh Thần thấy cô ăn mặc như kia, trái tim lập tức xao động, tư duy khó tránh khỏi không theo kịp cô: “Áo sơ mi? Em quan tâm đến nó làm gì?”
“Em mang đi giặt, sáng mai còn kịp là…”
“À, anh để ở buồng vệ sinh rồi.” Nhan Cảnh Thần cuối cùng trở lại bình thường, thấy cô quay người định đi