(Thâu hương thiết ngọc: trộm hương trộm ngọc – ý chỉ con người lăng nhăng)
Trên đường đi, Nhan Cảnh Thần đều không nói gì, nhiệt độ trong xe khá thấp làm Diệp Cô Dung thấy cả người dần lạnh, cô mở miệng bảo tài xế tăng nhiệt độ lên một chút.
Tài xế tuổi còn trẻ, nhìn qua có chút dè dặt, chỉnh nhiệt độ xong nhìn Nhan Cảnh Thần qua gương chiếu hậu, hỏi: “Nhan tổng, về đâu ạ?”
Lúc này Nhan Cảnh Thần mới nhớ mình còn chưa nói địa chỉ, lập tức ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ: “Cậu dừng ở ven đường phía trước một chút.”
Anh nói xong lấy trong túi ra hai tờ giấy bạc, đợi tài xế dừng hẳn rồi liền mở cửa xe đi ra ngoài đưa cho cậu ta: “Cậu về trước đi, để tôi tự lái xe.”
Tài xế nào dám nhận tiền của anh, vội vàng từ chối, anh mở cửa xe ngồi vào, chỉ nói lại một câu: “Vất vả cậu rồi”. Diệp Cô Dung hé miệng cười.
Nhan Cảnh Thần nhìn qua gương thấy vậy, chỉ hừ một tiếng hỏi: “Anh ta là người lần trước hẹn ăn cơm với cô à?”
Diệp Cô Dung cười hì hì đáp: “Hẹn tôi ăn cơm có rất nhiều người, anh ta chỉ là một trong số những người đó.”
Nhan Cảnh Thần không nói gì, bỗng nhiên bầu không khí rất yên ắng.
Diệp Cô Cung cũng không ngại, hỏi nhanh: “Sao anh cũng không nói gì cho tôi biết là bạn gái của anh là một ngôi sao ca nhạc, thực sự là khiến người khác ngưỡng mộ, lúc nào cho tôi một album của cô ấy để nghe…”
Nhan Cảnh Thần từ gương chiếu hậu lạnh lùng nhìn cô, còn chưa nói gì, điện thoại di động đổ chuông. Anh cầm lấy xem qua, lập tức cúp máy.
Diệp Cô Dung tiếp tục hỏi: “Hai người quen nhau như nào?”
Nhan Cảnh Thần lạnh lùng nói: “Không ngờ cô cũng nhiều chuyện như thế.”
Diệp Cô Dung cười nói: “Tôi vốn rất nhiều chuyện mà. Chỉ như vậy thôi tôi đã tò mò muốn chết.”
Nhan Cảnh Thần còn chưa nói, điện thoại di động lại reo. Lúc này anh mới ấn nút nghe, nói bằng tiếng Anh: “Anh sẽ gọi lại cho em sau.” Ngữ khí cực kỳ khó nghe.
Diệp Cô Dung có chút giật mình, trêu chọc: “Rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng mà bỏ người đẹp qua một bên vậy?”
Nhan Cảnh Thần im lặng không trả lời, một lát sau cười tự giễu: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa mới xuống máy bay có chút mệt mỏi thôi.”
Tối nay tâm trạng Diệp Cô Dung rất kém nên không chịu bỏ qua, tiếp tục trêu chọc anh: “Tôi nhớ là thể lực của anh rất tốt mà.”
Nhan Cảnh Thần cứng họng, lát sau, bỗng nhiên nhìn cô qua gương cười nửa miệng, nói đầy thâm ý: “Chúng ta mới chỉ có một lần, không ngờ cô còn nhớ rõ ràng như vậy.”
Diệp Cô Dung lập tức mặt đỏ bừng, im bặt miệng. Vốn là muốn trêu chọc anh, không ngờ lại bị anh trêu chọc lại.
Giữa đêm hè các ngọn đèn sáng như ngọc, dòng người đông đúc. Nhan Cảnh Thần lái ô tô tới nơi Diệp Cô Dung ở, trong lòng thấy bất an.
Chính xác như Diệp Cô Dung dự đoán, anh vừa mới xuống sân bay là đến nhà hàng là do được giai nhân mời đến đây với giai nhân, nào ngờ đến cửa nhà hàng thì gặp ngay Diệp Cô Dung, thấy cô mặt váy dạ hội cùng một người đàn ông khác lên xe, không biết họ có quan hệ như thế nào, anh như bị ma xui quỷ khiến chen vào, thậm chí còn bỏ mặc Lucia ở cửa nhà hàng, đó không phải là tác phong xưa nay của anh.
Không sai, anh thích Diệp Cô Dung, nhưng anh cũng từng thích rất nhiều cô gái khác, bất luận thế nào cũng đảm bảo nguyên tắc và lý trí, hoàn toàn không giống như vừa rồi, anh không nói rõ được cảm giác này là gì, chỉ là vô cùng chướng mắt đối với hình ảnh đó, anh thấy vô cùng khó chiu…
Lẽ nào anh đã yêu cô?
Nhan Cảnh Thần bị ý nghĩ này làm cho giật mình, thấy đèn đỏ phía trước, anh vội vàng phanh xe lại, Diệp Cô Dung không kịp đề phòng cả người lao về phía trước, suýt chút nữa thì va phải ghế trước. Cô căng thẳng để ý anh: “Xem ra anh thật sự quá mệt rồi.”
Nhan Cảnh Thần không trả lời, tiếp tục lái xe. Diệp Cô Dung bất giác giữ tay cầm, cô từng có một lần tai nạn nên thần kinh rất nhạy cảm. Đợi xe đến dưới lầu cô không quên dặn anh: “Nếu anh thực sự quá mệt, hãy bắt xe để về đi. Xe này cứ để đây, ngày mai bảo tài xế tới lấy.”
Nhan Cảnh Thần mặt tỉnh bơ, nói: “Không sao, tôi tiễn cô lên đó.”
Diệp Cô Dung vốn định xin miễn, nhưng thấy sắc mặt anh thâm trầm, đành không làm gì khác hơn là ngậm miệng. Cô phát hiện lúc anh trầm lặng không nói, rất có khí thế thu hút người khác, làm người khác không hiểu có chút lo sợ. Hai người cùng đi thang máy lên lầu, bên trong chỉ có hai người họ, cô đi giày cao gót, đứng cùng với anh nhưng vẫn thấp hơn một bậc, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác đè nén khó hiểu.
Thực sự là kỳ lạ, vì sao lại hồi hộp như vậy chứ? Không hợp lý chút nào. Cô tự giễu trong lòng, móc trong túi lấy ra chìa khóa.
Thang máy vừa dừng lại, hai cùng nhấc chân bước ra, đúng lúc đụng phải nhau, bước tiếp theo của Diệp Cô Dung không vững cả người ngã nghiêng vào bên trái thang máy, cô trợn tròn ngó anh, đang định hỏi anh phong độ trí thức đi đâu mất rồi, vừa hé miệng ra, môi anh liền nhanh chóng áp xuống.
Tấm lưng trần trụi của cô áp vào thang máy lạnh băng, đầu óc trống rỗng, trên môi cũng nóng rực, không biết là cảm giác gì. Môi Nhan Cảnh Thần triền miên môi cô trong chốc lát, bỗng nhiên đôi mắt nhìn cô chăm chú, thở dài nói: “Anh đã sớm muốn làm như thế này rồi.”
Diệp Cô Dung bị ôm trong vòng tay của anh, vẫn còn đang ngơ ngác thất thần, anh liền hôn cô lần nữa. Lần này cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, vội vàng nghiêng đầu tránh: “Chờ chút…”
Hai tay Nhan Cảnh Thần vẫn ôm cô không buông: “Sao vậy?”
Diệp Cô Dung đứng thẳng lên, đẩy anh ra một chút: “Không làm như thế nữa được không?”
Anh bình thản nhìn cô, không nói gì, đôi mắt sáng rực, trong đồng tử phản chiếu gương mặt của cô. Diệp Cô Dung vội cười gượng: “Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn tìm bạn giường.”
Nhan Cảnh Thần bực bội, sắc mặt âm trầm.
Diệp Cô Dung gỡ tay anh ra, từ bên cạnh anh vội vàng chạy về hướng cửa nhà, bởi vì đi quá nhanh chân lại nhẫm phải vạt váy dài, ngã nhào xuống đất. Nhan Cảnh Thần vốn đang buồn bực, thấy thế phì một tiếng bật cười lên, vội bước tới đỡ cô dậy, nét mặt không che giấu được ý cười: “Cô vội cái gì, sợ tôi ăn cô à?”
Diệp Cô Dung xấu hổ muốn chết, đỏ bừng từ mặt tới mang tai, ngồi bệt xuống đất cởi giày ra. Từ góc độ cúi xuống của Nhan Cảnh Thần có thể thấy bộ ngực như ẩn như hiện của cô, trong lòng anh lại nóng rực lên. Diệp Cô Dung dù sao xấu mặt gì mình cũng đã về đến nhà, cô cầm giày cao gót để chân trần, phụng phịu nói: “Tôi về đến nhà rồi, anh có thể về được rồi đấy.”
Nhan Cảnh Thần ngồi xổm xuống, mắt nhìn vào đầu gối của cô, tay cầm chiếc chân nhỏ của cô, dịu dàng hỏi :”Đầu gối của cô không sao chứ?”
Đương nhiên là có sao rồi.
Đầu gối con bà nó đau muốn chết, nhưng cô không muốn tiếp tục bị xấu mặt, bắt buộc phải cố gắng đứng lên, lúc này chân nhỏ bị anh cầm, càng không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn mạnh mẽ nói: “Không sao.”
“Thực sự không sao?” Nhan Cảnh Thần nhìn cô, tay phải di chuyển lên trên xoa nắn đầu gối một chút, Diệp Cô Dung đau quá kêu lên: “Anh cố ý phải không?”
Anh cười khẽ một tiếng, nhặt chìa khóa trên sàn nhà lên, đứng lên mở cửa. Diệp Cô Dung khập khiễng đi vào, ném giày cao gót xuống đất, ngã vào ghế sô phá ấn ấn đầu gối, đau đến chau mày, trong lòng cô vẫn còn xấu hổ về chuyện vừa rồi.
Thật sự là rất rất rất rất xấu hổ!
Nhan Cảnh Thần thấy trên đầu gối chân trái cô bị xước da, liền hỏi: “Trong nhà có cồn không?”
Diệp Cô Dung tức giận trừng mắt với anh: “Không có.”
“Có rượu trắng không?”
“Cũng không có.”
Nhan Cảnh Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Dưới tầng có một cửa hàng, tôi đi mua một chút.”
Diệp Cô Dung nói: “Không cần, tôi sẽ không cho anh vào nhà đâu.”
Anh nhướng mày cười, tay vung vẩy chìa khóa.
Diệp Cô Dung thua cuộc thở dài: “Thực sự không cần, chỉ bị xước một chút, rửa sạch sẽ không sao.”
Nhan Cảnh Thần nghe cô nói vậy im lặng, hai mắt nhìn vào chân trái của cô, vì làn da trắng nõn nên có thêm vết xước màu hồng nhìn rất gai mắt, không hiểu sao anh lại nhớ đến làn da kiều diễm của cô đêm hôm đó, nhớ đến cảm giác mượt mà hôm đó, trong lòng anh lại hỗn loạn.
Diệp Cô Dung lấy chiếc khăn trên bàn khẽ lau vết thương, bỗng nhiên phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào chân mình, sắc mặt cô đỏ bừng lên, nếu cô phản ứng quá dữ dội có vẻ giống cô gái lần đầu bị người khác chiếm tiện nghị, cô liền không lau vết thương nữa, kéo váy xuống thấp hơn. Mắt của Nhan Cảnh Thần hết lần này đến lần khác rất gay gắt, ngay lúc cô khẽ di chuyển liền nhìn thấy một vết sẹo trên bắp đùi cô, anh ngạc nhiên hỏi: “Chân của cô sao lại bị thương vậy?”
Diệp Cô Dung nói: “À, là do tai nạn xe ô tô.”
Nhan Cảnh Thần ngỡ ngàng: “Xảy ra khi nào vậy? Sao lần đó tôi lại không phát hiện ra?”
Câu nói này của anh làm Diệp Cô Dung xấu hổ, sắc mặt càng đỏ hơn. Nhan Cảnh Thần biết cô nhớ tới chuyện đêm đó, liền cười nửa miệng nhìn cô không nói gì nữa. Cô giả vờ tỏ ra thoải mái nói: “Tôi nghĩ anh đã sớm thấy rồi chứ.”
Nhan Cảnh Thần ngồi xuống đối diện với cô, hỏi: “Xảy ra khi nào vậy? Sao lại bị tai nạn ô tô?”
“Ông trời có lúc còn không dự đoán được mưa gió mà, chuyện đó đã nhiều năm rồi, lúc tôi vừa học lái xe xong.” Diệp Cô Dung thờ ơ trả lời.
“Có bị ám ảnh không?”
“Có chút.” Diệp Cô Dung cười cười, sau đó rất không khách sao mà ra lệnh đuổi khách: “Gần tới mười hai giờ rồi, anh cũng nên về đi.”
Nhan Cảnh Thần vô cùng bất mãn lườm cô, sau đó dứt khoát tranh ngồi vào ghế sofa, lười biếng nói: “Ngày hôm nay tôi quá mệt mỏi rồi, chẳng phải cô còn một phòng khách nữa đấy sao.”
Diệp Cô Dung khó xử: “Phòng đó chưa thu dọn, rất bẩn.”
“Tôi không ngại.”
“Tôi ngại.”
” Vậy ngủ ở phòng ngủ cũng được.”
Diệp Cô Dung không đoán được anh nói thật hay giả, rất sợ lại xảy ra gì đó, liền cố ý nhắc nhở anh: “Tiểu thư Lucia còn đang chờ anh đấy.”
Nhan Cảnh Thần mặc kệ: “Cứ để cô ấy chờ, trên đời này có rất nhiều cô gái chờ tôi.”
Diệp Cô Dung bật cười thành tiếng: “Có vẻ anh rất sung sướng vì điều đó.”
Vẻ mặt anh không biết xấu hổ đáp: “Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là người đàn ông ưu tú như vậy chứ, tập mãi thành thói quen rồi.”
Diệp Cô Dung nghe thế vừa bực vừa buồn cười: “Như vậy xin ngài hãy rủ lòng từ bi đến với các nàng đó đi, đừng gây tai họa đến cho tôi nữa, tôi bị giày cao gót hành hạ cả đêm rồi, thực sự là rất mệt.”
Anh hừ một tiếng: “Đáng đời.”
Diệp Cô Dung chán nản im lặng một lúc lâu, rồi lại ho khan một tiếng: “Tuy rằng chúng ta trước đây từng có… cái kia, nhưng, chúng ta không thể…” Cô nói có chút khó khăn.
Nhan Cảnh Thần nghe vậy ngồi thẳng lên, mỉm cười ý bảo cô tiếp tục.
Cô nói thẳng luôn: “Nói chung tôi sẽ không định tìm bạn giường gì đấy, nếu như anh có ý niệm này trong đầu, hãy sớm từ bỏ đi.”
Nhan Cảnh Thần thay đổi tư thế, mặt tỉnh bơ nói: “Nếu như là bạn trai thì có được không?”
Diệp Cô Dung ngẩn ra, không ngờ anh lại nói ra như vậy, cô chau mày hỏi: “Tối nay anh tới đây là để đùa giỡn với tôi phải không?”