hỏi mình, em không làm được. Cho nên, lúc đó em muốn chúng ta kết thúc. Sau này chúng ta ai đi đường nấy, em sẽ không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của anh, cũng sẽ không cầu xin anh giúp điều gì.”
Sắc mặt Nhiếp Dịch Phàm tái mét, trầm mặc không nói gì, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc lá, nhưng bởi vì gió quá lớn không thể châm thuốc được. Anh cáu kỉnh vò nát điếu thuốc, ném ra ngoài, điếu thuốc rách nát chưa rơi xuống đất đã bị gió cuốn đi.
Diệp Cô Dung mặt thản nhiên nhìn Nhiếp Dịch Phàm, cố gắng kiểm soát giọng nói nhắc nhở anh: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Nhiếp Dịch Phàm yên lặng một lúc rốt cuộc lấy từ trong túi ra một thứ đưa cho cô.
Diệp Cô Dung ngờ vực nhận lấy: “Cái gì vậy?”
Nhiếp Dịch Phàm nhìn cô: “Căn nhà anh đã sang tên em, em có thể dọn về ở bất cứ lúc nào, tối nay anh ra khách sạn ngủ.”
Diệp Cô Dung sửng sốt một lúc, rồi cười nói: “Làm gì vậy? Bố thí à?”
“Đây là thứ em đáng được nhận.”
“Đúng vậy, có rất nhiều người cố gắng phấn đấu mãi mà không có được một căn nhà, em dùng tám năm thì đổi được thứ đó, thực sự là hời quá rồi, em nên cảm tạ…”
“Dung Dung! Em không nên nghĩ vậy.” Nhiếp Dịch Phàm ngắt lời cô: “Là anh có lỗi với em, nhưng em đã quyết ý chia tay với anh, anh cũng mong em có được hạnh phúc.”
Diệp Cô Dung không nói gì.
Nếu anh đã sẵn lòng giao căn nhà lại cho cô, cô đương nhiên không từ chối, cô cũng không cần phải giả thanh cao, tỏ ra không cần tài sản.
“Anh đã làm mọi việc thỏa đáng rồi, vậy không còn việc gì nữa. Anh không cần phải ra ở khách sạn, cứ đợi đến khi tìm được nơi ở khác cũng không muộn.”
Nhiếp Dịch Phàm cười gượng: “Cảm ơn.”
Cô Dung mặt không đổi sắc: “Em đi đây.”
Nhiếp Dịch Phàm gọi cô lại, giọng điệu khẩn cầu: “”Mẹ anh muốn Tết âm lịch gặp em.”
Diệp Cô Dung suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi, em nghĩ anh nên nói rõ với bà.”
Nhiếp Dịch Phàm nôn nóng: “Anh sẽ. Nhưng hãy cho anh thời gian.”
Diệp Cô Dung không nói gì.
Nhiếp Dịch Phàm nói: “Sức khỏe của bà không tốt, việc này lại xảy ra bất ngờ, anh lo lắng bà…”
Diệp Cô Dung ngắt lời: “Yên tâm! Mẹ anh không yếu đuối như anh tưởng đâu.”
Nhiếp Dịch Phàm khó tin nhìn Diệp Cô Dung. Anh chưa bao giờ biết Diệp Cô Dung lại tuyệt tình như này, đương nhiên cô không hề ít khuyết điểm, nhưng dịu dàng thiện lương, thường thường không mấy khi cự tuyệt người khác, mấy ngày không gặp, sao lại thay đổi như vậy?
Anh khẽ cười khổ: “Trước đây em không như thế.”
Diệp Cô Dung thẳng thắn trả lời anh: “Trước đây là em yêu anh. Bởi vì yêu anh, cho nên tất cả ở anh đều tốt, cái gì cũng nghĩ cho anh, làm vì anh, cho dù mình bị thiệt thòi, uất ức, nhưng chỉ nghĩ làm vì người mình yêu, những cái đó rất đáng. Giờ em không còn yêu anh nữa, anh và đàn ông trên thế giới này đều như nhau, bởi vì bên ngoài… ngoại tình thật đáng sợ. Cho nên, em khuyên anh, lần sau còn muốn ra ngoài… có thời gian, hay nghĩ đến người yêu của anh.”
Nhiếp Dịch Phàm bị những lời cô nói mà ngây người.
Diệp Cô Dung cười nhạt: “Xin lỗi, đã thuyết giáo với anh. Tạm biệt.”
Cô đi rất nhanh, đến một góc tòa nhà thì lập tực dựa vào tường thở dốc, hai chân nhũn ra hầu như không thể đứng thẳng được. Sự bình tĩnh vừa rồi chẳng qua chỉ là sự nỗ lực giả vờ, vết thương tình cảm sao có thể nói không đau là không đau, nói quên là quên? Chỉ là cho đến bây giờ, cô không còn phẫn nộ và thống hận như lúc đầu nữa, chỉ cảm thấy bi ai, tình cảm đã từng sâu nặng cuối cùng đã thành quá khứ. Tình yêu đầu tiên của cô, tình yêu tinh khiết ban đầu trong cuộc đời của cô, cuối cùng đã thành quá khứ.
Cô đã từng cho rằng hai người họ sẽ là một đôi bạch đầu giai lão. Hôm nay giấc mộng này đã tỉnh. Người thanh niên chân thành dịu dàng năm nào đâu rồi?
Cô hít một hơi thật sâu, lấy trong túi ra chiếc khăn đưa lên lau nước mắt, đi ra đầu phố đón xe. Gió mùa đông thổi làm chiếc khăn choàng cổ cùng một góc áo bay bay, làm người qua đường nhìn mà thấy xinh đẹp.
Về đến nhà, La Tố Tố đang chất một đống thức ăn vào tủ lạnh. Thông thường vào cuối tuần cô mua rất nhiều thứ để chuẩn bị cho tuần tiếp theo. Thấy Diệp Cô Dung trở về, quan tâm hỏi sự việc thế nào?
Diệp Cô Dung kể lại tóm tắt.
La Tố Tố thở nhẹ một hơi: “Coi như Nhiếp Dịch Phàm còn có chút lương tâm.”
Diệp Cô Dung cởi áo khoác mắc lên, vừa nói:”Căn nhà đó tạm thời tớ không muốn quay về ở.”
La Tố Tố biết Diệp Cô Dung sợ thấy cảnh cũ thì thương tâm, nói: “Vậy thì cậu định xử lý thế nào?”
Diệp Cô Dung mệt mỏi: “Để bàn sau.”
La Tố Tố lảng sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn.”
“Tớ xin cậu đấy. Đó chẳng qua chỉ là một người đàn ông, có cần như thế không?”
“Cậu thực sự là nói dễ hơn làm.”
“Cậu cứ còn ai oán như vậy nữa, đàn ông tốt bị cậu dọa sợ chạy hết rồi.”
“Trên đời này còn có đàn ông tốt sao?”
La Tố Tố tức giận nói: “Không biết. Nhưng giả như thực sự xuất hiện một người đàn ông tốt, mà cậu thì đã chết đói rồi, vậy không đáng chút nào.”
Diệp Cô Dung bật cười: “Lúc này mới có bốn giờ, còn sớm mà.”
La Tố Tố cười: “Tối còn đi xem phim.”
“Phim gì?”
“Hoàng Kim Giáp.”
“Không phải chứ?”
“Nhắc nhở cậu, không được nói thần tượng của tớ như vậy.” La Tố Tố la lên, bảo vệ thần tượng Trương Nghệ Mưu của mình.
“Mua đĩa về xem được không, thời tiết lạnh như này.” Diệp Cô Dung cười nói.
“Bớt nói nhảm đi!” La Tố Tố lườm cô, “Nhanh đi nấu cơm, rồi rửa rau trong nhà bếp.”
“Phim đã chiếu được cả tháng rồi mới nhớ đến thần tượng, chỉ có cậu mới hâm mộ như vậy” Diệp Cô Dung theo lời xuống bếp, không quên chế nhạo La Tố Tố.
“Điều này cho thấy sự hâm mộ của tớ rất có chất lượng.”
“Đang sẵn lòng cao kiến của cậu đây.”
“Trong trường hợp có nhiều chỉ trích, tớ vẫn kiên trì đến rạp để xem, đó chẳng phải là ủng hộ hay sao?”
Diệp Cô Dung bó tay.
Hai người ăn cơm tối xong thì đã sáu giờ. Bắt xe đến rạp chiếu phim, vừa mới ngồi xuống chưa nóng chỗ thì điện thoại di động của Diệp Cô Dung reo, cô vội vàng lấy ra xem, là bà Nhiếp gọi đến.
Điện thoại của bà Nhiếp không thể không nghe. Cô vội ấn nút nghe, rồi bước nhanh ra sảnh trả lời. Bà Nhiếp ân cần hỏi han một vài câu, cô lễ phép trả lời, vừa nghi hoặc không biết có phải Nhiếp Dịch Phàm đã nói rõ sự việc cho bà nghe, nên bà mới gọi điện tới.
Bà Nhiếp hỏi han xong, cuối cùng đi vào chủ đề chính, muốn Tết năm nay cô về nhà ăn Tết. Diệp Cô Dung lấy cớ công việc bận rộn, ngày nghỉ có hạn. Bà Nhiếp rất mẫn cảm hỏi, có phải là Nhiếp Dịch Phàm lại làm ra chuyện gì tày trời không, không đợi cô trả lời, đã lập tức nổi giận nói sẽ trừng trị Nhiếp Dịch Phàm…
Diệp Cô Dung mấy lần muốn nói thẳng với bà, nhưng rồi lại nuốt vào. Sức khỏe của bà không tốt, quả thực là không chịu nổi đả kích. Việc này muốn nói cũng là Nhiếp Dịch Phàm nên nói, lúc này cô là người ngoài, nhỡ bà thật sự bị kích động ảnh hưởng đến sức khỏe thì…
Tâm tư của cô nhanh chóng thay đổi, liền uyển chuyển nói sẽ xin ý kiến của Nhiếp Dịch Phàm.
Bà Nhiếp cười, âm thành già nua nhưng vẫn dứt khoát: “Nó đương nhiên là nghe lời cháu rồi. Các con năm ngoái không về, năm nay thế nào cũng phải về, một năm khó gặp nhau đầy đủ, Tết âm lịch mà không về, làm gì còn bầu không khí ăn Tết nữa chứ, bác và bác trai cũng già rồi…” Nói rồi lại ho vài tiếng.
Diệp Cô Dung biết bà có bệnh trong người, trong lòng vô cùng khó xử phiền não, nhưng ngoài miệng thì vội bảo bà giữ gìn sức khỏe. Cuối cùng lấy cớ công ty chưa rõ lịch nghỉ, cô sẽ về bàn bạc lại với Nhiếp Dịch Phàm một chút.
Bà Nhiếp khăng khăng: “Nhất định phải về đấy.”
Diệp Cô Dung thấy bà kiên trì như vậy, đành phải nói: “Trước đây là em yêu anh. Bởi vì yêu anh, cho nên tất cả ở anh đều tốt, cái gì cũng nghĩ cho anh, làm vì anh, cho dù mình bị thiệt thòi, uất ức, nhưng chỉ nghĩ làm vì người mình yêu, những cái đó rất đáng. Giờ em không còn yêu anh nữa, anh và đàn ông trên thế giới này đều như nhau, bởi vì bên ngoài…ngoại tình thật đáng sợ. Cho nên, em khuyên anh, lần sao còn muốn ra ngoài…có thời gian, hay nghĩ đến người yêu của anh.”Cháu sẽ cố gắng.”
Bà Nhiếp trực tiếp đề nghị cô gọi điện luôn cho Nhiếp Dịch Phàm. Cô vội nói lúc này mình đang đi bên ngoài, không ở bên cạnh Nhiếp Dịch Phàm. Bà Nhiếp nói một hồi nữa mới ngắt điện thoại.
Diệp Cô Dung xem thời gian cuộc gọi gần hai mươi phút, cô thở dài, không biết là trong rạp điều hòa bật nhiệt độ quá cao hay là cô quá hồi hộp mà trên trán toát mồ hôi.
Phim thì không xem được rồi. Cô ngồi bên ngoài một lúc, nghĩ mình nên gửi một tin nhắn cho Nhiếp Dịch Phàm, yêu cầu anh ta nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.
Nhiếp Dịch Phàm đến tận trưa ngày thứ hai mới hồi âm tin nhắn cho cô, nói là đã xử lý ổn rồi.
Lúc đó Diệp Cô Dung đang nằm trên giường xem TV, thấy tin nhắn thì thở phào một hơi, chẳng hiểu sao có một chút phiền muộn.
Bởi vì cha mẹ cô ở Thượng Hải, quê của Nhiếp Dịch Phàm ở phương Bắc, Tết âm lịch mấy năm vừa rồi đều đến đó ăn Tết. Cha mẹ, người nhà Nhiếp Dịch Phàm rất hòa nhã dễ gần, người phương Bắc đặc biệt hài hước và rộng rãi, đáng tiếc cô và họ không có duyện phận, không thể trở thành người một nhà.
La Tố Tố chui vào chăn, lườm cô: “Luyến tiếc à?”
Diệp Cô Dung trước mặt La Tố Tố không cần phải ngụy trang, cười khổ nói: “Mẹ anh ta là người tốt.”
La Tố Tố hừ một tiếng: “Đáng tiếc bà ấy lại không sinh được người con tốt.”
Diệp Cô Dung không nói gì.
La Tố Tố bỗng nhiên tràn đầy cảm xúc, thở dài nói: “Bạn học cùng chúng ta có hơn mười đôi, thì cậu và Nhiếp Dịch Phàm là lâu dài nhất, tất cả mọi người đều rất hy vọng, thật không ngờ lại có một ngày trở nên như này, thật đúng là cuộc đời khó đoán…”
“Cậu đang vui mừng trước nỗi đau người khác đó hả?”
“Tớ đang nghĩ đến mình.” La Tố Tố đa sầu đa cảm, “Hai ngày qua tớ vẫn nghi nghi hoặc hoặc, không biết Vương Vũ Dương ở nước Mỹ có bạn gái hay không?”
Vương Vũ Dương là bạn trai của La Tố Tố.
Diệp Cô Dung ỉu xìu nói: “Chắc không đâu. Trước đây cậu có lo lắng như này đâu.”
”Trải qua chuyện của cậu, thì tớ càng thêm lo lắng.” La Tố Tố nghiêng người lại, gối lên cánh tay nhìn Diệp Cô Dung hỏi: “Cậu nói xem anh ấy có không nhịn nổi mà ra ngoài làm loạn không?”
Đổi lại trước đây, Diệp Cô Dung nhất định không do dự mà trả lời là không thể, hiện giờ cô không dám nói như vậy, Nhiếp Dịch Phàm đã thành công phá hủy quan điểm sống của cô, khiến cô trở thành một người chủ nghĩa hoài nghi.
La Tố Tố còn nói: “Anh ấy hè năm nay sẽ về, đến bây giờ sắp hơn nửa năm rồi. Cậu nói xem, một người đàn ông bình thường có thể nhịn bao lâu?”
Diệp Cô Dung tiếp tục im lặng, trong đầu bỗng nhớ tới Nhan Cảnh Thần, nhớ lại tình cảnh đêm đó tại quán bar giữa anh và cô gái quyến rũ kia.
La Tố Tố đá cô một cái: “Tớ đang nói chuyện với cậu đó.”
Diệp Cô Dung không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời: “Tớ không biết.”
La Tố Tố càng trở nên phiền não, xốc chăn đứng lên vào buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu. Cơ thể cô rất đẹp,