Nhan Cảnh Thần tâm trạng hết sức khó chịu, cả bữa cơm nét mặt cứ u ám, không nói gì khiến cho trợ lý La Kiệt thấp thỏm bất an. La Kiệt theo Nhan Cảnh Thần hơn nửa năm, đối với tính tình của Nhan Cảnh Thần cũng hiểu được tám phần, biết Nhan Cảnh Thần luôn công tư phân minh, tự nghĩ bản thân mình không có làm gì sai cả.
Công ty có ý định tăng thêm sự đầu tư vào thị trường Châu Á, nguyên toàn bộ kế hoạch đã được thiết lập tại Nhật Bản, nhưng sau khi khảo sát một vòng, Nhan Cảnh Thần cho rằng thị trường Trung Quốc có tiềm lực hơn, liền đến Thượng Hải tiếp tục khảo sát. Sau một ngày đi khảo sát mới quay về khách sạn, thần sắc tối tăm. La Kiệt tỉ mỉ nghĩ lại cả cuộc hành trình ngày hôm nay, suy xét cân nhắc có phải công ty ở Thượng Hải có vấn đề gì hay không.
Anh ta không biết, tâm trạng của Nhan Cảnh Thần không vì công việc, mà là vì Diệp Cô Dung.
Tối hôm qua vốn định đưa Diệp Cô Dung về khách sạn gần đó, nhưng Diệp Cô Dung lại kiên trì muốn về nhà, còn cố ý đi đường vòng mua một bó hoa rất to. Giờ nghĩ lại mới thấy tất cả đều là dự định sắp sẵn, là Diệp Cô Dung cố tình bố trí. Dựa theo phong cách của anh, tuy rằng bị lợi dụng, nhưng lại không có hại gì, tuyệt sẽ không vì việc này mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nhưng sự thực thì, anh không thể khống chế được sự tức giận.
Từ tối hôm qua đến giờ tâm trạng anh chưa từng khá lên, cứ nghĩ đến việc Diệp Cô Dung lợi dụng mình để trả thù một người đàn ông thì anh vô cùng phiền muộn, có phải bởi vì bản thân quá mong đợi điều gì đó từ cô ấy không?
La Kiệt ngồi đối diện với Nhan Cảnh Thần, thấy phần thịt bò của Nhan Cảnh Thần bị cắt thành ba miếng, còn bộ dạng của Nhan Cảnh Thần thì như đang đi vào cõi thần tiên, liền khẽ kêu lên: “John John, John.”
Nhan Cảnh Thần bừng tỉnh, nhìn La Kiệt cười một chút, bỗng nhiên buông dao nĩa xuống, nói: “Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.”
Nhan Cảnh Thần nói rồi đứng lên đi ra trước cửa sổ của nhà hàng, lấy điện thoại gọi cho Diệp Cô Dung.
Lúc đó Diệp Cô Dung đang kể chuyện gian tình với La Tố Tố, đang mải ăn uống nói chuyện, thấy số điện thoại, mặt biến sắc, vội vã hỏi: “Làm sao bây giờ?”
La Tố Tố khẽ cười: “Nhận đi.”
“Tớ sợ…”
“Sợ cái gì? Anh ta còn có thể ăn cậu nữa sao.”
“Bộ dạng anh ta tối qua rất dữ…”
“Ha ha”, La Tố Tố cười ha hả, miệng rất ác nói: “Cậu đem người ta ăn sạch sành sanh, lại một cước đá văng đi, đổi lại là tớ cũng rất tức giận…”
Diệp Cô Dung định cãi lại, nhưng thấy điện thoại reo liên tục, mọi người xung quanh đã để ý, đành phải tắt máy.
Vẻ mặt La Tố Tố rất hả hê ăn uống.
Diệp Cô Dung tức giận đá La Tố Tố một cái: “Cậu đưa ra chủ kiến gì đi chứ.”
La Tố Tố cười nói: “Có gì đáng xấu hổ chứ, cậu cứ thế mà tiếp nhận anh ta, rồi dẫn anh ta đi một vòng trước mặt Nhiếp Dịch Phàm, để Nhiếp Dịch Phàm tức chết.”
“Tớ nói nghiêm túc với cậu đấy.”
“Tớ cũng rất nghiêm túc, là ai từng nói, cách tốt nhất để quên đi mối tình chính là bắt đầu một tình cảm mới.”
“Đừng hàm hồ nữa.” Diệp Cô Dung cười khổ, “Tớ trước đây cho rằng sẽ không còn dính dáng với anh ta nữa cho nên mới tìm Nhan Cảnh Thần để… Ba ngày sau anh ấy về Châu Âu rồi, loại việc này đối với anh ấy mà nói, thì như cơm thường, đối với tớ mà nói, không có lo lắng.”
“Đấy gọi là lợi dụng trần trụi…”
“Này, nhưng anh ấy cũng không tổn thất gì mà.”
La Tố Tố bật cười: “Kỹ thuật của cậu tốt chứ?”
Diệp Cô Dung suýt phun nước ra khỏi miệng: “Cậu thật biến thái.”
La Tố Tố ác miệng nói: “Không chừng anh ta muốn lại một lần nữa, cậu quá lo lắng rồi.”
Diệp Cô Dung trừng mắt: “Đừng đùa nữa.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
La Tố Tố đặt đồ uống xuống, nghiêm mặt nói: “Các cậu đều nói, chỉ là một đêm vui vẻ. Anh ta gọi điện cho cậu có lẽ là việc khác…”
Diệp Cô Dung hoang mang: “Thật sao?”
La Tố Tố bĩu môi: “Tớ sao biết, anh ta thân quen với cậu mà.”
Diệp Cô Dung ảo não thở dài: “Thật ra tớ và anh ấy cũng không thân thiết lắm, vừa mới gặp mặt vài lần thấy anh ấy cũng rất nhã nhặn… tao nhã… rất ra dáng quý ông, nhưng bộ dạng tức giận đêm qua, lại vô cùng đáng sợ.”
La Tố Tố không nhịn được bật cười lên: “Nhỡ anh ta đem việc này bóc trần cho dì cậu biết…”
Diệp Cô Dung sửng sốt “Anh ấy sẽ không trẻ con đến thế chứ?”
La Tố Tố phản bác: “Là chính cậu nói, không phải rất hiểu anh ta sao. Nhỡ anh ta trẻ con như vậy thật thì sao.”
Diệp Cô Dung nghe vậy thì hết hồn, lập tức lấy điện thoại di động, gọi lại số vừa rồi gọi đến, máy vừa chuyển, cô đã nói luôn: “Thật ngại quá, tôi vừa đi vệ sinh nên không nghe điện thoại.”
La Tố Tố bật cười khúc khích. Diệp Cô Dung sắc mặt đỏ bừng liếc mắt sang, ý bảo đừng lên tiếng.
Nhan Cảnh Thần cười trong điện thoại, giọng nói nghe rất bình tĩnh: “Không sao, nếu như hiện giờ cô thấy tiện nói chuyện, tôi muốn gặp cô.”
Diệp Cô Dung cảnh giác: “Có việc gì không?”
Nhan Cảnh Thần hỏi ngược lại: “Không có việc gì thì không được gặp cô sao?”
Diệp Cô Dung xấu hổ: “Đã hơi muộn rồi…”
Nhan Cảnh Thần cười: “Chưa đến mười giờ, vẫn chưa muộn lắm.”
Diệp Cô Dung nói nhỏ: “Chuyện tối hôm qua, tôi rất xin lỗi…”
Nhan Cảnh Thần cắt lời cô: “Dì San có gửi tôi quà cho cô, hôm qua hơi vội vàng quên mang.”
Diệp Cô Dung không thể từ chối được nữa: “Giờ anh đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Được rồi. Tôi sẽ qua.”
“Tôi chờ cô.” Nhan Cảnh Thần nói xong cúp máy.
Diệp Cô Dung cất điện thoại, La Tố Tố đã gọi phục vụ thanh toán, cầm túi đứng lên, thấy vẻ mặt Diệp Cô Dung do dự, cười nói: “Nếu buổi tối không quay về, nhớ phải báo cho tớ đấy.”
Diệp Cô Dung đã bị tổn hại lại càng vô cùng thất bại ra cửa đón xe đến khách sạn nơi Nhan Cảnh Thần ở.
Lúc cô đến nơi, Nhan Cảnh Thần vừa tắm xong, mặc áo tắm của khách sạn, cổ áo trễ xuống lộ một phần da nâu săn chắc, mái tóc ẩm ướt vô cùng gợi cảm… làm cô nhớ đến chuyện đêm qua, mặt nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhan Cảnh Thần thấy gương mắt trắng trẻo của cô ửng đỏ, dáng vẻ cúi đầu phục tùng, hàng mi chớp chớp, dáng dấp vô cùng ngoan ngoãn, không ngờ cô lại có tâm cơ tính toán với mình như vậy, lập tức sự tức giận lại nổi lên.
“Chuyện tối hôm qua, cô không định giải thích gì sao?”
“Anh đều đã thấy rồi, còn có gì để giải thích chứ.” Diệp Cô Dung yếu ớt nói, rõ ràng là rất lo lắng.
“Không phải hai người đã chia tay rồi sao?” Nhan Canh Thần nhíu mày, cất cao giọng.
“Tôi đã dọn đi rồi.” Diệp Cô Dung nói nhỏ kháng nghị: “Còn nữa, anh đừng có thẩm vấn tôi như phạm nhân được không?”
Nhan Cảnh Thần bật cười châm biếm: “Là ai quảng cáo rùm beng là mình đã trưởng thành rồi, nhưng hành vi thì vô cùng trẻ con đến cực đoan…”
Diệp Cô Dung trừng mắt với anh: “Cái này mà gọi là trẻ con à? Đàn ông bên ngoài đều như vậy cả… Đó gọi là gì? Là báo ứng cho anh ta.”
Nhan Cảnh Thần cười nửa miệng: “Cho nên cô lợi dụng tôi?”
Diệp Cô Dung mặt đỏ bừng nói: “Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ, chúng ta như vậy… ừm, không thể nói là lợi dụng…”
Nhan Cảnh Thần vẫn cười: “Vậy thì chúng ta như vậy thì gọi là gì? Cô tình tôi nguyện, nam nữ hoan ái?”
Diệp Cô Dung không đếm xỉa đến, trả lời anh rõ ràng: “Không khác biệt lắm.”
Nhan Cảnh Thần di chuyển đến bên cô, nói nhỏ giọng mờ ám: “Bị cô kéo lên giường, làm tôi gần như tan chảy, nam nữ hoan ái như vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gặp phải…”
Diệp Cô Dung thấy Nhan Cảnh Thần nói vậy như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, kêu lên: “Quà của dì ở đâu?”
Nhan Cảnh Thần rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, tiếp tục nói: “Hơn nữa cô cũng không…”
Diệp Cô Dung chỉ hận không thể tìm một khe hở để chui vào, cười gượng nói: “Tôi không để tâm.”
Nhan Cảnh Thần nhìn thẳng vào mắt cô, nhấn mạnh: “Tôi thì để tâm. Đối với đàn ông mà nói thì đó là sự thất bại rất lớn. Không bằng chúng ta làm lại một lần?”
Diệp Cô Dung bật thốt lên: “Không ngờ anh lại vô sỉ như thế?”
Nhan Cảnh Thần mỉm cười nói: “Cô cũng biết ư, từ trước tới giờ tôi không phải là chính nhân quân tử. Huống chi đây là do cô chủ động, cô quên rồi sao?”
“Nhưng…” Diệp Cô Dung giãy dụa la lên.
Nhan Cảnh Thần không để cô có cơ hội nói, nhanh chóng áp lấy môi cô, thô bạo miết lấy cướp đoạt.
Anh là cao thủ trong chuyện này, kỹ xảo cao siêu thành thạo, hai người quấn lấy nhau, Diệp Cô Dung cảm thấy bất lực chống lại. Đêm qua triền miên vẫn còn để lại một phần cảm xúc nhưng chỉ là một bên biểu diễn, chưa từng đặt toàn tâm vào, lúc này dưới sự dẫn dắt cao siêu cùng với kỹ xảo của anh, các tế bào trên người cô lại một lần nữa được đánh thức, lại có một cảm giác khó chịu rục rịch trong cơ thể, cô cảm thấy xẩu hổ, mặt đỏ bừng.
Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên dừng lại, thở dốc nhìn cô chăm chú, con mắt ngăm đen như không thấy đáy. Diệp Cô Dung mặt đỏ bừng, cố trấn tĩnh nhìn thẳng vào Nhan Cảnh Thần, anh cong khóe miệng cười, bàn tay vẫn y nguyên chạm vào làn da cô khẽ vuốt ve, động tác không nhanh không chậm.
Diệp Cô Dung không nhẫn nại giục anh: “Động tác nhanh lên một chút, thời gian không còn sớm nữa.”
Nhan Cảnh Thần dán vào môi cô, cười khẽ: “Thì ra là em nhiệt tình như thế…”
Diệp Cô Dung biến sắc, dừng lại đẩy Nhan Cảnh Thần ra, nhưng lại bị anh giữ chặt đè xuống dưới không cử động được, cô tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nhan Cảnh Thần nheo mắt, mắt tỉnh bơ nhìn cô: “Tôi vẫn còn đang nghĩ.”
Diệp Cô Dung chán nản: “Vậy anh bỏ tôi ra trước.”
Quả nhiên Nhan Cảnh buông hai tay ra, Diệp Cô Dung thuận thế ngồi dậy, tựa ở đầu giường chỉnh lại đầu tóc. Nhan Cảnh Thần thấy mắt cô long lanh, dường như nước mắt sắp chảy, tim anh khẽ xao động cố gắng kiềm chế bản thân. Anh không muốn ép buộc phụ nữ. Vì vậy, anh đứng lên lấy trong hành lý ra túi đồ rất đẹp đặt lên giường.
Diệp Cô Dung chỉnh trang lại quần áo, trong lòng có chút nghi ngờ: sao anh ta bỗng nhiên không làm gì nữa?
Nhan Cảnh Thần rót cho mình một cốc nước lạnh, ngửa cổ uống một hơi, lẳng lặng nhìn cô một lúc mới nói: “Xin lỗi! Vừa rồi tôi hơi xúc động. Tôi hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè, không muốn vì sự việc kia mà trở nên…” Anh dường như tìm từ để nói: “Ừm, cô biết mà, chỉ là…”