nuốt hết cả rồi." Chelsea vừa dùng từ ngữ kích thích cô, vừa bắt đầu ra vào mạnh mẽ.
Mộ Sa thấy hắn mỗi lần rút ra đều như kéo bên trong cô ra theo, như có vô số xúc tu cố giữ hắn lại, đến khi tiến vào thì lại rút vào. Cảnh tượng này thật sự rất kích thích, Mộ Sa không chịu nổi muốn quay chỗ khác, nhưng lại bị Chelsea giữ lại, không cho cô cử động, đành ngửa đầu xin hắn: "Đừng nói nữa... xin anh...đừng nói..."
"Được, bảo bối à, anh không nói, vậy em nhìn cho kĩ, nhìn anh đâm vào thế nào, hử?" Chelsea nói rồi lại ra vào thật nhanh.
"Aaaa..." Mộ Sa cảm giác như bên trong bị cọ xát đến phát hoả, khó chịu ưỡn ngực, hai tay chống trên băng cũng không còn sức lực, toàn thân như dán lên mặt băng.
"Shh..." Cảm giác lạnh lẽo làm Mộ Sa giật mình, hoa huyệt bất giác cũng co chặt lại.
"Thật sướng quá bảo bối." Chelsea như nếm được món ngon, kéo cô lên, sau đó mạnh mẽ đâm vào làm cô ép lên băng, rồi lại kéo lại, cứ thế lặp lại, ngực cô không ngừng đụng vào băng, rồi tránh đi, rồi đụng vào.
Mộ Sa cứ giật mình liên hồi, ngực như bị đông cứng, ngực thì lạnh băng với thân dưới nóng bỏng cùng nhau tra tấn cô, làm cô khóc rên: "Aaa... đừng... Chelsea... em không chịu nổi...khó chịu quá...hiccc..."
"Khó chịu sao? Em khó chịu chỗ nào bảo bối?" Chelsea chậm lại, thoáng rút ra, đến lối vào chỉ chọc nhẹ.
"Huhu...ngực...lạnh quá..." Mộ Sa thút thít đáp.
Chelsea vươn tay sờ thử, quả là lạnh thật, đau lòng rút ra quay cô về phía mình, rồi ôm cô đặt lên áo da thú trải dưới đất, giang rộng hết mức đùi cô ra, một lần nữa vọt vào từ từ nghiền ép. Toàn thân đều đè người cô, ủ vùng ngực lạnh băng cho cô.
"Nặng..." Mộ Sa ngửa cổ thở dốc, phía dưới thật chậm, ngứa quá, nóng nữa, muốn xoay eo né tránh nhưng hắn lại nặng nè ép ở trên làm cô không thể động đậy, không khí trong phổi như bị ép ra hết.
"Vật nhỏ, em còn lạnh không?" Chelsea cũng chịu không nổi thở gấp hỏi.
"Không lạnh... ư..." Mộ Sa chưa nói xong đã bị hắn đâm thật sâu mà kêu lên.
"Chúng ta đổi tư thế." Chelsea ngồi dậy, để hai chân Mộ Sa lên vai hắn, nắm eo cô hung mãnh ra vào.
Chelsea hung hăng đi vào xoay tròn, khiến Mộ Sa cảm thấy sâu trong hoa huyệt ê ẩm tê dại bắt đầu rộng mở, thân thể bắt đầu căng cứng, cao trào đánh úp thật mạnh, bên trong vặn thắt run rẩy bắn ra.
"Uhhh....aaa...." Mộ Sa đang lên đỉnh bị Chelsea không ngừng ra vào, ý thức tan rã.
Nơi gắn kết không ngừng rỉ nước toả mùi dịch riêng biệt, theo kẽ mông Mộ Sa rơi xuống áo da, nước càng lúc càng nhiều, tiếng rên của Mộ Sa ngày càng mị hoặc.
Chelsea hết sức mê mẩn, càng ép hai chân cô thấp xuống, Mộ Sa bị hắn ép thành hình chữ V. "Á..." Đột nhiên tư thế thay đổi làm Mộ Sa thoáng tỉnh, thắt lưng như bị bẻ cong, cô kêu to: "Không mà...aa..."
Chelsea mắt ngầu đỏ, không màng đến cô, không ngừng ép cô đụng khối băng, cả người Mộ Sa bị đè cuộn lại, hai chân thon dài trắng trẻo vùng vẫy loạn xạ, nhưng không làm gì được, thân hình cao lớn của hắn như một bức tường, nặng nề, hung hãn từ trên cao đè cô xuống.
Ngoại Tộc Xâm Lấn
"Aaaa... Đừng..." Mộ Sa lắc đầu gào thét, mái tóc dài rối tung đong đưa theo.
"Xin anh..."
"Ông xã... thật lớn... thật dũng mãnh...huhu... tha cho em...đi..."
"Sâu quá...aagr...đừng..."
"Ư ư... nhẹ chút... á... chậm thôi... xin anh mà... ông xã..."
Mộ Sa khóc nức nở, giờ phút này còn nghĩ được câu nào cô đều nói ra hết, nhưng không có tác dụng, Chelsea làm càng lúc càng mạnh, vừa nhanh vừa mạnh đâm vào thân dưới lầy lội, giàn giụa nước.
Cuối cùng Mộ Sa hết cách, đành vươn tay tóm vật kia của Chelsea, xoa nhẹ.
Quả nhiên Chelsea không chịu nổi chiêu này của cô, đi vào thật mạnh mấy cái đã bắn ra.
Sau đó để Mộ Sa nằm thẳng lại rồi nằm lên người thở gấp gáp. Khi hơi thở đều lại thì cắn lên vai cô một cái, hung dữ trừng cô, nghiến răng nói: "Bé hư, hại anh mau vậy đã ra rồi."
Mắt Mộ Sa đầy nước mím môi quay đi không nhìn hắn, trong lòng lại oán hờn: Thế này mà là mau à, nếu lâu tí nữa chắc em chết dưới tay anh luôn. Tuy ở đây không có đồng hồ, cô không biết mỗi lần hắn làm mất bao lâu. Nhưng theo cảm giác thì chắc chắn không dưới một tiếng, hơn nữa hắn còn không dạo đầu, cứ máu nóng sôi trào là dụ cô chủ động mời gọi hắn, có lúc chẳng được mấy phút dạo đầu, nói làm là làm luôn.
Mộ Sa cảm thấy ngày nào mình cũng bị hắn dày vò thế này mà vẫn vui vẻ khoẻ mạnh, thì đúng là kì tích.
Chelsea nằm trên người Mộ Sa một lúc rồi mặc quần áo cho cô, ôm cô ra ngoài. Tuy hắn muốn thêm lần nữa nhưng chỗ này lạnh quá, Mộ Sa yếu đuối sợ cô chịu không nổi nên đành thôi.
Mộ Sa nằm trong lòng hắn để hắn ôm về nhà. Không phải cô lười không muốn đi mà thật sự là hết hơi hết sức, hai chân mềm nhũn đi không nổi.
Về đến nhà, Chelsea sợ Mộ Sa cảm lạnh bèn nấu nước cho cô tắm, còn hầm canh nóng, dỗ cô uống cả chén lớn.
Mộ Sa giận hắn không quan tâm cô, cưỡng ép cô trong hầm lạnh, tuy cô cũng thuận theo nhưng lại thấy khó chịu. Ai bảo hắn cố chấp muốn trả thù, không phải do ở nhà kêu cô nhìn, cô có chết cũng không nhìn thế là liền nghĩ cách ép cô làm chi.
Chelsea thấy sắc mặt Mộ Sa không tốt, biết cô bực bội nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ. Vậy là mặt tươi hơn hớn, xoa xoa bóp bóp trên người cô, Mộ Sa thoải mái nhắm mắt hầm hừ, không bao lâu thì thở đều, chìm vào giấc ngủ.
Chelsea trợn tròn mắt, hắn lấy lòng cô thế này định chờ khi cô hết dỗi lại làm tiếp mấy lần nữa, không ngờ cô cứ thế mà ngủ, xong, đêm nay đừng hòng mơ tưởng, hắn mà đánh thức cô thì mèo hoang lại khóc lóc om sòm.
Sáng hôm sau, Chelsea ôm Mộ Sa đang ngủ say, thì bị tiếng gào thét báo hiệu đánh thức.
Có ngoại tộc xâm lấn, Chelsea căng thẳng, vội vàng lay tỉnh Mộ Sa, vừa dặn cô ngoan ngoãn ở nhà không được ra ngoài, vừa mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
Mộ Sa bị Chelsea đánh thức, còn mơ màng chưa biết chuyện gì xảy ra, khi cô tỉnh hẳn thì vội vã mặc quần áo đàng hoàng chạy ra, cuộc chiến đã gần kết thúc.
Kéo một thú nhân đang thu dọn chiến trường hỏi mới biết Hùng tộc và Hổ tộc ganh ghét tộc họ có hơn mười thú nhân giống cái ở qua mùa đông, mà tộc bọn chúng không có một ai nên hợp lực đánh lén, có một giống cái trong lúc hỗn loạn đã bị bắt đi, Chelsea và mấy giống đực đã đuổi theo.
Tim Mộ Sa thót lại, tuy cô chưa từng thấy Hùng tộc với Hổ tộc, nhưng bọn hắn dám đến đây đánh lén chắc hẳn đã có chuẩn bị, không biết Chelsea có đánh lại không, cầu cho hắn nhất định đừng bị thương. Mộ Sa lo lắng không thôi, đứng ở cửa thôn nhìn ngóng xung quanh.
Nhiều thú nhân tới khuyên cô, kêu cô về nhà đợi cô cũng không chịu.
Mộ Sa chờ từ sáng đến trưa, cuối cùng mới thấy Chelsea và mấy người nữa chạy vội về. Cô kích động chạy ra đón, đến gần mới phát hiện, Chelsea đang ôm chặt một người, mà người đó chính là Philo.
Mộ Sa ngẩn người, không nghĩ giống cái bị bắt lại là Philo, đã vậy Chelsea còn ôm y về.
Cô cẩn thận nhìn Chelsea thấy hắn không bị thương mới yên tâm, tự nhiên thấy bực nên đứng lại. Chelsea từ xa đã thấy Mộ Sa, thấy cô không ngoan ngoãn ở nhà, không vui nhíu mày, đến gần cô hạ giọng: "Em về nhà trước đi, anh về nhanh thôi."
"Ừm." Mộ Sa trả lời rồi quay người đi về.
Chelsea nói về nhanh đúng là quá nhanh rồi, Mộ Sa chờ hắn đến tối mịt cũng chẳng thấy tăm hơi, định đi tìm nhưng nhớ lại cảnh hắn ôm chặt Philo, cô liền tức nghẹn, mặc kệ hắn. Cởi đồ lên giường ngủ. Nhưng bên ngoài gió đông rít từng cơn, phòng lại vắng lạnh, sờ bên cạnh cũng thấy lạnh. Mộ Sa trằn trọc không ngủ được. Lúc trước mỗi khi trời tối Chelsea đều hành cô mệt thở không ra hơi mới ôm cô vào lòng, làm cô không cảm thấy lạnh chút nào.
Hôm nay người đó không ở đây, làm cô dù có quấn bao nhiêu tấm da thú cũng cảm thấy lạnh, ngủ không được. Mộ Sa lăn qua lộn lại đến gần sáng cũng chưa ngủ, đột nhiên nghe tiếng mở cửa rất nhỏ, cô nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô nghe tiếng bước chân người đó chậm rãi đến gần, rồi lên giường, Mộ Sa ngửi mùi hương quen thuộc biết là Chelsea đã về, định chờ khi hắn ôm mình thì hung hăng hất ra, nhưng moá nó, hắn không chịu ôm.
Tự dưng tức tối, có phải hắn ăn uống no đủ rồi nên bây giờ đụng cô cũng không thèm phải không, cô còn sống ở đây là gì, chờ bị đuổi đi mới chịu à.
Nghĩ vậy lại thấy nóng mắt, vén chăn ngồi dậy định bước xuống thì bị Chelsea kéo lại, khó hiểu hỏi: "Sớm vậy em muốn đi đâu?"
Mộ Sa không nhìn lại, hầm hầm nói: "Em muốn đi khỏi đây, cho đỡ cản trở người khác."
Hiểu Lầm
Chelsea nghe mà nóng ruột, kéo cô vào lòng, nhào lên người nhìn thẳng vào mắt cô, nhíu mày hỏi: "Em định dọn đi đâu? Mà cản trở việc gì?"
"Dọn đâu chẳng được, dù sao chỉ cần không ngăn cản việc tốt của anh với Philo là được." Mộ Sa giận dỗi.
"Tốt nhất em nói rõ cho anh, rốt cuộc là có chuyện gì." Chelsea cả đêm không ngủ, vừa về cô đã gây chuyện ồn ào còn định bỏ nhà đi, nên tự dưng bực bội.
Mộ Sa thấy hắn đã sai còn dữ tợn với cô, trong lòng càng tủi thân, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Lắp bắp nói: "Anh không cần làm dữ với em, nếu anh muốn lấy Philo em sẽ không mặt dày bám anh đâu, anh nói một tiếng em lập tức đi ngay."
Chelsea bị cô nói năng không đầu không đuôi, hơi nhức đầu, lạnh lùng hỏi: "Anh nói muốn lấy Philo lúc nào? Em nghe ai nói?"
"Còn đợi nói nữa sao? Tối qua anh làm gì, tự anh rõ." Mộ Sa ngẩng lên trừng hắn.
"Tối qua anh làm gì hả? Anh tuần tra quanh thôn. Chuyện này liên quan gì với Philo?" Chelsea thật sự không biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
"Ớ... tối qua anh đi tuần hả?" Mộ Sa nghe vậy há hốc miệng, sao không giống điều cô nghĩ gì hết vậy, nhưng hắn về sao không chịu ôm cô. Mộ Sa nghĩ thế liền nói tuột ra.
Chelsea nghe ra cô giận chuyện gì thì bật cười, lắc đầu chào thua nói: "Em giận là vì vậy đó hả? Anh ở ngoài cả đêm, người lạnh lắm, muốn ấm người tí mới ôm em, sao vậy, bé con, muốn anh ôm thế sao, không đợi nổi à, đói khát vậy hả? Để anh xem em ướt chưa." Chelsea vừa nói vừa vói tay vào áo cô lần dò xuống dưới.
"Đừng, đừng quậy." Mộ Sa xấu hổ không thôi, không ngờ mình lại hiểu lầm, còn phản ứng quá đáng đến thế, nhưng sở dĩ cô phản ứng vậy là vì cô không tin bản thân, dù sao ở đây cô không cùng tộc, tất cả ưu điểm của phụ nữ đều biến thành khuyết điểm.
Đến cả ưu điểm có khả năng sinh sản mạnh theo lời trưởng lão cũng không thể hiện được, cô đến đây gần một năm, Ivey đã mang bầu, còn cô thì không, làm cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình vô sinh không, cô với Chelsea phải nói là miệt mài hàng đêm, còn không sử dụng biện pháp tránh thai nào, lâu vậy chưa mang thai đúng là không bình thường chút nào.
Cảm giác không tự tin này cộng thêm Chelsea và Philo qua lại thân mật, làm cô gió thổi cỏ lay, trông gà hoá cuốc.
Tay Chelsea chèn vào giữa hai chân cô, Mộ Sa khép chặt chân lại, kéo tay hắn ra, đỏ mặt cúi đầu: "Anh mệt cả đêm rồi, mau ngủ đi."
"Đừng lo, có mệt nữa cũng phải cho em no bụng để khỏi bỏ nhà đi đã, anh sẽ bắn đầy trong đây, bảo đảm em sẽ hài lòng." Chelsea cười gian thổi vào tai Mộ Sa.
"Ông xã, em sai rồi, anh tha cho em đi." Mộ Sa sợ hắn nói sẽ làm, nên hạ giọng năn nỉ.
"Em sai rồi, em sai chỗ nào, nói anh nghe coi?" Ngón tay Chelsea khẽ chọc vào hoa huyệt, uy hiếp cô, nếu khiến hắn không vừa lòng thì sẽ lập tức hành động, trừng phạt liền.
"Em...em...không nên hiểu lầm anh...em..." Mộ Sa khô nóng cả người, hoa huyệt lại ướt át, c