Nhược Chi đến muộn hơn nửa giờ, cũng không nói với Triều Lộ mấy thứ gì mà thật có lỗi hay lời khách sáo linh tinh, chỉ bỏ lại một câu giản: "Để lát mình thanh toán."
Triều Lộ cười gật đầu nói: "Vậy mình không khách khí." Quán này trang hoàng cẩn thận như vậy, đương nhiên cũng sẽ không thể quá rẻ, Triều Lộ biết, Nhược chi là kín đáo muốn thay cô tiết kiệm tiền. Hơn phân nửa thời điểm cô đối diện với người khác tính tự tôn đều rất mạnh, chỉ riêng đối với Nhược Chi, bởi vì từng có cùng chung cảnh ngộ, cô ấy không chỉ bao dung khuyết điểm của cô, càng quý trọng thiện ý mà cô ấy đưa ra.
Nhược Chi hỏi: "Cậu cùng Phương Uẩn Châu rốt cuộc là sao?"
Triều Lộ đem chuyện Phương Uẩn Châu gia nhập vào công ty bọn họ, sau lại đem chuyện thăng chức cho cô lên làm thư ký tóm tắt đơn giản nói ra. Nhược Chi nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Mình nhìn dáng vẻ của cậu, không giống làm bộ không có việc gì, ngược lại thực giống như bình tĩnh như thường."
Triều Lộ nhấp một ngụm cà phê, ngậm trong miệng không bao lâu, cà phê vốn nóng bỏng giờ đã hoàn toàn nguội lạnh. Trong lòng cô có chút xúc động, lẩm bẩm nói: "Có một số người từ nhỏ tâm đã dễ dàng nóng, cũng dễ dàng biến thành nguội lạnh; cũng có một số người tâm không dễ dàng nóng, một khi nóng, sẽ rất khó nguội lạnh đi; mà mình đại khái là loại thứ ba: thật vất vả mới được nung nóng, lại rất dễ dàng sẽ nguội lạnh. Huống chi, qua thời gian mấy năm, không nói dối cậu, cũng đã từng có qua, oán hận, không cam lòng, chỉ là, không biết bắt đầu từ khi nào, đã không nhớ rõ nữa."
Nhược Chi vươn tay nắm giữ cô: "Như vậy cũng tốt."
Triều Lộ dùng lực nhẹ nắm lại tay cô ấy một chút. "Số đào hoa muộn một chút so với cậu, nhưng có lẽ tương lai mình cũng có thể gặp được một người đàn ông tốt."
Triều Lộ vừa dứt lời, chỉ thấy chàng trai ngồi ở bàn phía sau Nhược Chi đứng lên. Triều Lộ không hiểu sao hai mắt liếc nhìn anh ta, trong lòng không biết vì sao có chút bối rối, cũng có loại khoái cảm khẩn trương rình coi. Cô nghĩ, người bị tàn tật tứ chi sẽ không thích bị người khác nhìn chằm chằm, cô cũng không muốn bị hiểu lầm là bản thân kỳ thị người tàn tật.
Triều Lộ đợi sau khi anh ta quay mặt, mới thoáng qua bóng lưng của anh ta. Thân thể bên trái của anh hơn nửa là mất đi khả năng, rất khó duy trì cân bằng, lúc đi trọng tâm cơ thể dồn về phía bên phải, nửa người phía trên có chút nghiêng về phía trước, nhưng lưng anh ta giống như thật thẳng.
Nhược Chi ho nhẹ một chút, đè thấp giọng nói: "Triều Lộ, đừng nhìn nữa."
Mặt Triều Lộ có chút nóng, nhất thời bối rối: "Mình chỉ là muốn nhìn xem anh ta đi chỗ nào." Lời vừa ra khỏi miệng, cô càng lúng túng, nghĩ lại giải thích bằng loại lý do này còn không bằng không giải thích.
"Nhìn anh ta đi vất vả như vậy, đứng lên một mình, còn có thể đi đâu? Toilet!" Nhược Chi trợn trừng mắt, đột nhiên lộ ra ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, "Anh ta trước kia cũng đã từng tới quán này, vừa khéo ngồi ở bên cạnh mình. Thân mình anh ta như vậy, dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ. Mình cũng đã nhìn qua diện mạo của anh ta, bỏ tàn tật qua một bên, thật là một chàng trai điển trai. Triều Lộ, cậu không phải thấy người ta đẹp trai, liền..."
Triều Lộ không phủ nhận, trong lòng cảm thấy đây là sự thật, không có gì để tranh cãi.
Dĩ nhiên Nhược Chi cũng là thuận miệng trêu ghẹo, không coi là một việc, chỉ nói câu: "Ai, đáng tiếc tàn phế không nhẹ, rất đáng thương."
Triều Lộ nghe Nhược Chi nói như vậy nhất thời cảm thán, nhớ tới đêm đó bản thân cùng mẹ từ chối xem mắt cũng nói những lời này, không khỏi cảm thấy cách làm của bản thân mình vẫn là lý trí. Anh ta là một thanh niên ưu tú, nhưng lại không tránh được cả đời phải gánh dấu ấn "tàn phế", thường đi cùng là "đáng thương", cũng có liên quan đến một từ khác là "bi kịch", mà để bầu bạn, người trên đời cũng rất khó khăn bỏ đi những liên tưởng ấy.
Là cô không thể nhẫn nhịn chịu được. Cô không cần người ta đố kỵ, xa lánh, đối xử với cô giống như là một loại "khẳng định, nhưng "đáng thương" lại không được, tuyệt đối không được!
Huống chi, còn có thể bất chợt xuất hiện cảnh ngộ càng tệ hơn... Triều Lộ nhìn một bé nam khoảng năm sáu tuổi, đại khái là thấy được dáng vẻ đi của chàng trai kia rất buồn cười, thế nên lấy gậy như ý đồ chơi trong tay dựng thẳng làm gậy chống, bắt chước dáng đi khập khiễng. Một bên bà mẹ khuyên bảo một hai câu, không hiệu quả, cũng theo nó đi, lát sau thì đứng dậy đi toilet, chỉ để cho người bạn gái bên cạnh trông coi đứa bé, bạn gái kia cũng không dụng tâm lắm, tùy đứa bé kia đi tới đi lui, một bước cao, một bước thấp, càng đi càng phô trương.
Triều Lộ nhìn thấy thật không thoải mái, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Nhược Chi nhìn nhân viên phục vụ đi về phía mình nói: "Hình như là mình có gọi ít bánh cá. Món điểm tâm này, mùi vị cũng được lắm."
"A, thế à?" Triều Lộ không yên lòng đáp một câu.
Không đợi bánh cá được đặt trên bàn, thình lình theo cửa sổ có một chú mèo chạy đến, nhảy thẳng qua về phía nhân viên phục vụ. Cô gái kia cũng có chút giật mình, hất tung khay, kêu lên. Triều Lộ cùng Nhược Chi cũng giật nảy mình. Khay sứ rơi xuống vỡ vụn.
"Tiểu Hạ, em thật không hiểu, sao anh lại chọn những nhân viên phục vụ sợ mèo để làm công ở trong quán."
Triều Lộ phát hiện, tiếng nói chuyện là của cô gái vừa rồi dùng tay trái đàn tấu hợp âm, thì ra cô ta là em gái chủ quán này. Cô ta đứng lên, đi về phía chỗ hỗn độn ở trong quán.
Còn chú mèo gây họa kia thì không biết đã cắn miếng bánh cá chuồn đi nơi nào, mà nhân viên phục vụ bưng khay thì tuổi nhỏ, đại khái chưa quá hai mươi tuổi, nghe thấy em gái chủ quán nói vậy, quay người chạy thật nhanh đi lấy công cụ thu thập lộn xộn. Triều Lộ thấy cô nàng động tay động chân, bất giác lắc lắc đầu.
"Cẩn thận!"
"Cẩn thận!"
Triều Lộ nghe thấy hai giọng khác biệt một từ hai người "đàn dương cầm", không biết sao trong lòng căng thẳng, bỗng chốc liền đứng lên. Không đợi kịp xem chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy hai người một trước một sau đỡ lấy đứa bé nam đang giả vờ thọt chân kia. Đứa bé kia lúc đầu chơi, lúc sau thì chơi chưa đủ, còn chạy đi chơi tiếp. Đại khái là dẫm lên mảnh sứ hoặc vết dầu, suýt nữa trượt chân. Nếu không có cô gái kia đỡ được, không chỉ đứa bé sẽ ngã, chỉ sợ ngay cả chàng trai tàn tật kia cũng sẽ ngã không nhẹ. Lúc anh ta theo bản năng vươn tay phải ra cầm gậy chống, thân thể bỗng chốc mất trọng tâm, lệch sang một bên, may mắn có người kịp thời đỡ lấy, cho dù vậy, vẫn là nửa quỳ trên mặt đất.
"Tiểu Tuấn! Nói con không nên bướng con lại không nghe, nhìn xem, thiếu chút nữa là ngã rồi?" Mẹ đứa bé từ toilet đi ra, đúng lúc nhìn thấy một màn này, vội vàng chạy tới, lại sốt ruột đau lòng không nhịn được giáo huấn.
"Trẻ nhỏ nên dạy từ từ." Hiển nhiên cô gái đánh đàn thật mất hứng, một bên nâng chàng trai ngã xuống đất dậy, một bên nói với mẹ đứa trẻ.
"Thật xin lỗi, để cho hai người thêm phiền." Mẹ đứa nhỏ mặt hổ thẹn, lại giống như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu hỏi, "Tiên sinh, anh không bị thương chứ?"
"Không có," anh ta chống gậy chống ổn lại, nhàn nhạt lắc đầu, sau đó cúi đầu hỏi đứa bé, "Tiểu Tuấn, anh đi nhìn đẹp sao?"
Đứa bé nhìn anh ta chăm chú, hiển nhiên không biết trả lời thế nào cho đúng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
"Thật xấu đúng không?" Anh ta nói, trong mắt không có bất kỳ phẫn nộ hay ai oán, ngược lại là bình thản ôn nhu, "Em cũng không hy vọng về sau sẽ đi giống anh như vậy đi? Anh à, cũng vì khi đi không nhìn đường, mới trở thành như vậy."
"Thật đáng sợ quá...." Trên mặt đứa bé cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tiểu Tuấn, đừng nói lung tung!" Mẹ đứa bé cũng có vẻ xấu hổ.
"Không sao..." Ngược lại đương sự lại vẫn một mặt khoan dung, hướng về mẹ đứa bé cười cười, lại nói với đứa bé, "Cho nên, về sau nhất định phải đi đứng tốt, biết chưa? Hơn nữa, anh cũng cảm thấy bản thân đi rất khó nhìn, nhưng anh không có cách nào đi cho đẹp được! Nếu người khác còn học bộ dáng đi của anh, anh sẽ đau lòng đấy."
"Anh trai, em sai lầm rồi." Miệng đứa bé mếu đi, trong ánh mắt sáng lấp lánh, giống như muốn khóc.
Sau khi hai mẹ con kia thanh toán rời khỏi quán cà phê, "tay đàn dương cầm" lại trở về chỗ ngồi.
Triều Lộ mơ hồ nghe thấy một câu: "Thật không hổ là nhà giáo!"
Triều Lộ giống như kẻ ngốc vẫn luôn đứng ở đó quên ngồi xuống. Thấy người kia đã chỉnh gậy chống ngồi xuống, động tác vẫn ngốc như cũ. Sau đó, anh ta để gậy chống dựa tùy ý vào cửa sổ như cũ.
Không biết là do ánh mặt trời bỗng chốc trở bên mãnh liệt, hay là do mắt Triều Lộ, trước mắt cô mơ hồ, cái gậy chống màu đen kia dường như biền mất trong ánh sáng. Mà chủ nhân của nó quay đầu lại, cười nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt có chút đỏ ửng, cũng không biết là bởi vì đi lại một vòng có chút nóng, hay là do được bạn gái khen có chút ngượng ngùng.
Ở góc độ kia, cùng ảnh chụp Triều Lộ đã xem qua rất giống nhau, chỉ là, càng có thêm sức sống.
"Triều Lộ, cậu mau ngồi xuống đi." Triều Lộ lấy lại tinh thần, thấy Nhược Chi ánh mắt nhìn cô như thấy quái vật.
Cô làm sao không biết vừa rồi bản thân có chút ngu ngốc. May mắn đôi nam nữ kia cũng giống như không để ý đến sự khác thường của cô. Cô ngồi nhanh xuống, uống một ngụm cà phê lạnh lấy lại tinh thần.
"Cậu bình tĩnh lại đi, cho dù bỏ qua chân anh ta..." Nhược Chi nhỏ giọng nói, "Bạn gái người ta còn đấy!"
Triều Lộ vội nói: "Đừng linh tinh, mình chính là có cảm giác giống cậu, thật đáng tiếc, một người tốt như vậy..."
"Nhưng mà, nếu là mình, không nhéo đứa nhỏ kia giáo huấn một chút là không được, còn lấy khuyết điểm bản thân giảng dạy đối phương, mình cũng không hào phóng như vậy!"
Triều Lộ mạch máu trong não bỗng co rút một chút. "Đại khái mình cũng giống cậu."
Thời ở trung học, từng có một nữ sinh bởi vì chút việc nhỏ cùng cô tạo nên xung đột, miệng không đắn đó cười nhạo cô là "con gái của tội phạm đang cải tạo" và nhiều nữa. Lúc đó đã tan học, nữ sinh kia trên đường đi nhất quyết không tha vẫn mắng chửi người, cô vô lực tranh cãi, hoặc là có thói quen bị gọi như vậy, vì thế chán ghét tranh cãi, chỉ lạnh lùng nhìn nữ sinh kia.
Một bước, hai bước, ba bước... Đúng rồi, chính là nơi đó, không nên đi lệch..
Ha ha, như cô mong muốn…
Cô cứ lạnh lùng như vậy, lạnh nhìn xem cô ta không chú ý đường dưới nhân, bị một viên gạch giữa đường làm trẹo chân, ngã chổng vó, cô đối với nữ sinh kia không có nhắc nhở cũng không hề áy náy.
Sau đó thì sao?
Sau đó, có một nam sinh cùng lớp theo phía sau cô, nâng nữ sinh kia dậy.
Xem ra, cậu ta luôn luôn đi ở phía sau các cô, nhìn tình hình rõ ràng?
Cuối cùng cô cũng có chút chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong lòng bàn tay.
Cho đến khi, cô nghe thấy được nam sinh kia nói với nữ sinh bị ngã kia một câu mới bớt buồn…
"Cậu té thế này, cũng là đáng đời!"
Cô cùng Phương Uẩn Châu quen biết, là bắt đầu từ chuyện này sao?
Hình như vậy.
Mà trước đó, cô thậm chí không cùng cậu ta nói vượt qua ba câu. Cậu ta cùng cô đều xem như là học sinh "có tiếng" trong lớp, chẳng qua là lý do nổi danh không giống nhau mà thôi. Cậu ta cùng cô đều là những học sinh có thành tích xuất sắc nổi bật, một người tuấn lãng; một người xinh đẹp, nhưng trừ đi