ều đó ra, đó là người của hai thế giới, không hề có điểm chung.
Từ sau khi ba bắt đầu gặp chuyện không may, Triều Lộ tính cách liền thay đổi, nhìn mọi thứ thật bi quan. Ví dụ như "đãi ngộ" của cô cùng Phương Uẩn Châu mà nói, phía sau Phương Uẩn Châu là danh môn vọng tộc, dĩ nhiên không thiếu được gia giáo tốt, tương lai chắc chắn tiền đồ như gấm; còn cô "từ nhỏ đã là con chuột trong hang", hiện tại không tan vỡ, tương lai cũng khó bảo đảm sẽ không.
Triều Lộ lúc đầu còn thật để ý tới những người tình cảm ấm lạnh này, đến sau này, ngược lại cảm thấy buồn cười. Lòng người thật sự là thực tế quá ngu dốt, nghĩ đến, những người nịnh bợ lấy lòng người khác, lại có mấy người có được chỗ tốt? Nhiều nhất cũng chỉ là ăn thịt người một ít, gây khó dễ cho người được một ít, nhưng tinh tế ngẫm lại, ăn ít cầm ít đi một phần này, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, cũng không thấy chiếm được nhiều ưu thế. Ngược lại, nếu không cẩn thận có thể sẽ trở thành đá kê chân hoặc người hầu cho người ta không ít.
Có khi cô cảm thấy so với người khác thực tế, có thêm một tầng tục khí. Nhưng nghĩ lại cô liền có thể tha thứ cho bản thân lạnh bạc. Cô xuất thân nghèo hèn, không có người tin cậy, vì thế, trong cơ thể đã sớm hình một cơ chế tự bảo vệ mình. Không tức giận, không cảm động, không thương tâm, không nhiệt tình; người khác hưng trí, nguyện ý cùng cô nói chuyện bàn việc, cô là ứng đáp thật tốt; người khác cho vô vẻ mặt lạnh lùng xem, cô liền quay người tránh đi.
Mặc kệ điều này xem như là chống đối tiêu cực hay là lừa mình dối người, có lớp vỏ cứng này, cô cũng không có ngã xuống.
Nhưng mà khi Phương Uẩn Châu nâng nữ sinh kia dậy, lại quay đầu cười như không cười nhìn cô, cô dường như nghe thấy tiếng có tiếng "ken két" thanh thúy phát ra, cô nhất thời tìm không được cái khe nào, có cơn gió thổi qua trong lòng cô, nhưng không lạnh.
"Cậu cũng thật độc ác." Cậu ta đi đến trước mặt cô, yên lặng nhìn cô nói, trong giọng nói cũng không có ý trách móc, giống như là đang nói đùa.
Triều Lộ chớp mắt một cái, hừ một tiếng, nói: "Cậu có phong độ?"
"Mình cảm thấy, mình không chỉ có phong độ, còn rất có chính nghĩa." Phương Uẩn Châu không đỏ mặt nói.
Triều Lộ nghĩ nghĩ, lời cậu ta quả thật không sai: nâng người bị té ngã dậy, là phong độ; trách cứ người nói năng lỗ mãng, là chính nghĩa. Phương Uẩn Châu này, mặc cho cậu ta cả năm là người gây náo động, cô cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng mà hôm nay, cậu ta khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không lâu sau khi sự kiện đó phát sinh, Triều Lộ ngày càng trở nên khó chịu. Về chuyện cô cùng Phương Uẩn Châu yêu đương sớm đồn đại làm xôn xao dư luận. Không cần đoán cũng biết, là ai tung ra lời đồn đại.
Cô nghèo, cô xinh đẹp, cô trí tuệ, nhưng trong nhà lại có người có "chuyện xưa không tốt", một cô gái như vậy, đối với nam sinh còn dễ nói, còn nữ sinh thì....
Nếu lời đồn đại chỉ là chuyện nhảm, thì cô có thể coi như không thấy. Nhưng đủ loại chuyện đùa dai không ngừng xuất hiện trình diễn trên người cô, cuối cùng cô cũng cảm thấy chống đỡ thật mệt mỏi.
Cô nhớ được đó là một ngày rất lạnh từ khi bắt đầu mùa đông. Khi cô muốn đeo lại bao tay của mình, lại phát hiện sợi thêu đã bị thấm ướt nước bẩn.
Người thực hiện thông minh: nếu trực tiếp dùng tay ném xuống, khó có thể bảo đảm trên lưng không gánh tội danh ăn cắp.
Triều Lộ cười khổ một cái. Đi đến thùng rác trong góc trước phòng học, dùng tay hết lực vắt khô.
"Dùng cái này đi."
Cô nâng mắt lên nhìn, dù kiên cường thế nào, cũng không nhịn được đôi mắt dịu dàng trong suốt. Cô nhìn nhìn găng tay trắng noãn của đàn ông trong tay Phương Uẩn Châu, lắc lắc đầu. Đi trở về chỗ ngồi, lấy trong túi sách ra một quyển sách bài tập, xé hai trang, gói chiếc găng tay vào.
Ngày đó Phương Uẩn Châu vẫn đi theo cô ra khỏi cổng trường. Cô biết rõ, cũng không có cự tuyệt. Sau này nhớ lại, cô hẳn là cũng hi vọng cậu ta đi theo mình. Ra khỏi cổng trường được một lúc cậu ta không cùng đi nữa, cô nghĩ cậu ta đi rồi, sau lại rất nghe thấy tiếng Phương Uẩn Châu gọi cô:
"Đổng Triều Lộ!"
Cô vừa quay đầu lại, thấy cậu ta thở hổn hển đứng trước mặt mình, trong tay cầm một túi hạt dẻ rang đường.
"Mời cậu ăn." Nói xong liền cứng rắn kéo tay cô, đem túi giấy nhét vào trong tay cô.
Triều Lộ ngây ngốc nhận lấy. Nóng hổi, thơm ngào ngạt, cầm ở trong tay, thật thoải mái.
Trong lòng cô khẽ động: "Phương Uẩn Châu, đưa khăn tay của cậu cho tôi."
"A!" Cậu ta ngoan ngoãn lấy khăn tay ra.
"Nâng hai tay lên, đem khăn trải đều ở tay."
"Rồi."
Sao đó, cô đem nửa túi hạt dẻ đổ xuống khăn tay của cậu ta, nhanh chóng tóm lấy bốn góc của khăn tay lại.
Trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi khi Triều Lộ tan học đi qua con phố kia, dường như có thể ngửi thấy mùi hạt dẻ ngọt ngào tràn ngập không khí, từ lòng bàn tay cho đến tim đều thấy ấm áp...
Tuy Triều Lộ không thích sa vào chuyện cũ, nhưng không thể không nhận đây là đoạn thời gian vui vẻ. Rất nhanh cô liền biết, Phương Uẩn Châu cũng giống cô đối với đoạn ký ức này vẫn còn thấy mới mẻ. Năm mới qua đi, công ty mới khai trương khu bán hàng mới ở ngoại ô, Triều Lộ cùng Phương Uẩn Châu cùng đến để cắt băng khánh thành và quan sát. Sau khi hoạt động kết thúc trên đường về công ty, anh ta bỗng dừng xe trước một cửa hàng nhỏ bên đường, tự mình xuống xe mua hai túi hạt dẻ rang đường. Sau khi lên xe, vì có tài xế Lưu ở đây, nên anh ta không thể hiện gì, đem một túi cho Lưu lái xe, một túi còn lại đưa cho Triều Lộ.
Tài xế Lưu không biết rõ nội tình, chỉ coi là một chút bồi dưỡng. Triều Lộ lại biết "điển cố khác" của hạt dẻ này.
Phương Uẩn Châu lấy khăn tay ra, tùy ý mở miệng nói một câu: "Triều Lộ, chia một ít hạt dẻ cho tôi, một lát tôi lại ăn."
Lòng cô không phải không có cảm xúc, nhưng cũng chỉ có thể bất động thanh sắc, yên lặng dốc túi hạt dẻ xuống.
Trong khăn tay đã đầy hạt dẻ. Tay Phương Uẩn Châu vẫn nâng như vậy, dường như đang chờ đợi cái gì.
Triều Lộ mím môi, buông túi giấy trong tay, yên lặng tóm lấy bốn góc khăn tay, dùng sức buộc lại.