“Con nhỏ Điền Thái Thái đó đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Lại một tràng những tiếng rì rầm bàn tán.
Trần Tử Dật không quan tâm những người khác nghĩ gì, anh vẫn hỏi như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Thế sự khó lường, không ngờ khi em học trường trực thuộc thì anh lại chuyển sang trường khác.”
Tôi ngẩn người, cúi đầu hờ hững nói: “Ở đâu cũng thế thôi mà.” Lòng thấy thoáng buồn, tôi từng dốc lòng dốc sức thi vào trường trực thuộc chỉ vì muốn được ở gần Trần Tử Dật, giờ thì ngay cả mục đích ban đầu ấy cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Trần Tử Dật hỏi: “Thái Thái, em có hối hận vì đã thi vào trường trực thuộc không?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng thân thương đến thế.
Tôi nhìn anh đáp: “Chẳng có gì là hối hận hay không hối hận cả. Bất cứ ai cũng có lựa chọn của riêng mình.” Những lời này đều là thật lòng, cho dù tôi không học trường trực thuộc thì nhiều chuyện cũng vẫn sẽ diễn ra như thế, giống như việc cuối cùng tôi đã chọn lựa trường này, còn khi đó Trần Tử Dật lại chọn ra đi theo đuổi tình yêu. Ai cũng có lựa chọn riêng, nếu như đã hạ quyết tâm, cần phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Anh nhìn tôi lạ lẫm, tôi nhìn lại anh, thật lâu sau Trần Tử Dật vuốt tóc tôi cười âu yếm. Mớ tóc mai che khuất tầm nhìn, đến khi tôi hất chúng sang bên để nhìn cho rõ, chợt thấy phía đối diện có người đang bước đến. Nụ cười của tôi tắt ngấm giữa đám đông tấp nập người qua lại.
Thực ra thì không thể coi đây là sự trùng hợp được, khuôn viên trường trực thuộc không lớn cũng chẳng bé. Ngày nào tôi cũng gặp Triển Tư Dương ngoài sân bóng nhưng lại không đụng mặt Kỷ Nghiêm bao giờ. Thế mà lần này, khi tôi nắm tay một chàng trai khác, chúng tôi lại tình cờ chạm mặt nhau.
Chiếc áo khoác ngoài của bộ đồng phục xanh lam được Kỷ Nghiêm vắt hờ trên tay, ba lô đeo lệch một bên vai, rõ ràng là vừa mới bước ra từ lớp học. Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú bất phàm như cũ. Khi chúng tôi phát hiện ra nhau, khoảng cánh đôi bên thực ra đã rất gần. Ánh mắt Kỷ Nghiêm quét qua tôi tựa như chưa từng quen biết.
Nhìn bước chân anh mỗi lúc một gần, trái tim tôi cũng đập dồn lên theo từng nhịp bước, mỗi bước chân giống như dẫm thật mạnh lên trái tim tôi. Nghĩ kĩ lại thì thực ra khối mười với khối mười một vốn chẳng phải là hàng xóm. Một bên ở tầng hai, bên kia ở tầng năm, cách nhau biết bao nhiêu là bậc thang, nếu như Kỷ Nghiêm không gọi tôi đến hội học sinh, cơ hội gặp mặt của chúng tôi là vô cùng nhỏ bé.
Lúc anh ta sắp bước đến trước mặt tôi, trái tim tôi dường như đang khát khao điều gì đó nhưng lại không dám mơ tưởng hão huyền. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn anh lướt qua vai mình, vậy mà trong vô thức tôi vẫn cất tiếng kêu khe khẽ: “Hội trưởng.” Tiếng nói bé xíu đến mức ngay bản thân tôi cũng không nghe rõ.
Kỷ Nghiêm đứng đó không quay đầu lại, dừng một chút, cuối cùng anh vẫn cất bước bỏ đi không chút phân vân. Anh quay lưng về phía tôi, đi xa, xa mãi.
Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt, thì ra phớt lờ một người lại đơn giản đến thế. Hờ hững dửng dưng, giống như những chuyện xảy ra trước kia đều đã trở nên không đáng kể, đến cả mấy câu hàn huyên khách sáo thôi cũng không cần thiết nữa.
Ngày hôm ấy hoa quế nở rộ khắp vườn, gió thối cuốn theo muôn vàn cánh hoa rơi rớt xuống, bầu trời ngập tràn những cánh hoa bay lượn che mờ ánh mắt tôi, trái tim tôi chùng xuống theo từng nhịp chân anh bước.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, giữ chặt cổ tay tôi đang vân vê mớ tóc. Trần Tử Dật hỏi: “Thái Thái, em đang nghĩ gì thế?” Lúc ấy tôi mới phát hiện ra nụ cười của mình cứng ngắc đến mức nào. Khựng lại trong giây lát, tôi lắc đầu cố tỏ ra vui vẻ nói: “Em đang nghĩ, hay là chúng ta hoàn thành hết những việc còn dang dở đi. Lần này đến lượt anh cổ vũ cho em, em đi hái hoa quế. Em không tin lần này vẫn xui xẻo gặp phải thầy tổng giám thị đâu. Anh thấy thế nào?”
Trần Tử Dật ngơ ngác nhìn tôi lâu thật là lâu. Rồi anh bất chợt bật cười, vừa cười vừa quẹt khẽ mũi tôi: “Nhóc ngốc.” Anh không cười nữa, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài: “Nhưng mà, sao anh lại phải lòng cô nhóc ngốc này được nhỉ?”
Sức mạnh của những ngón tay anh khiến tôi sực tỉnh từ trong giấc mộng. Nhìn Trần Tử Dật, tôi cố gượng cười, đáp lại anh bằng cách siết lấy tay anh. Tôi còn mong mỏi gì hơn nữa? Anh ấy chính là Trần Tử Dật của tôi, chính là người mỉm cười nắm tay tôi sải bước, từ rất lâu về trước tôi đã từng mong mỏi có ngày được nắm tay anh đi mãi đến tận cùng, giờ đây cuối cùng thì anh ấy đã trở lại bên tôi, hạnh phúc chẳng phải là có được sau khi đánh mất hay sao? Nhưng mà, có phải đằng sau hạnh phúc luôn luôn kèm theo sự ưu phiền?
Sau hôm đó, để tránh cục diện cứng ngắc này tôi đã cố tình viện cớ không đến hội học sinh. Kết cục khiến cho một kẻ xưa nay luôn ăn to nói lớn như Dương Dương phải chạy đến tìm tôi hỏi: “Thái Thái, nghe nói dạo này em đang gần gũi với một anh chàng trường khác đúng không. Sao thế, em với hội trưởng chia tay nhau rồi à?”
“Đâu có!” Nhìn ánh mắt đầy ngờ vực của Dương Dương, tôi nói: “Ngay từ đầu em với hội trưởng đã chẳng có gì rồi.”
Anh chàng ngờ vực nhìn tôi: “Không có gì sao? Nhưng mà hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng ấy, hội trưởng canh em sát sao thế cơ mà.”
Khóe miệng tôi giật giật, rốt cuộc thì điều gì đã khiến mọi người nhầm tưởng Kỷ Nghiêm theo dõi tôi rất sát sao? Rõ ràng là anh ta giày vò hành hạ tôi mới đúng. Tôi nhấn mạnh: “Thực sự là không có gì mà.”
Dương Dương còn muốn hỏi thêm, thế nhưng cô bạn ủy viên tuyên tuyền đã đến, cũng nhìn tôi với ánh mắt săm soi, có điều ánh mắt đó thêm mấy phần khinh bỉ. Cô ta trao tập tài liệu mới in xong cho tôi nói: “Đây là kịch bản mới nhất, hội trưởng đích thân sửa đổi. Anh ấy bảo tôi đem đến cho cậu xem, xem xong cậu tự đi nộp lại cho hội trưởng.”
Tôi biết ngay là không trốn được mà. Nhưng tôi không ngờ rằng Kỷ Nghiêm chẳng thèm gặp mặt tôi nữa, lòng thoáng nhói đau, tôi nói: “Cậu tìm người khác được không, bây giờ tôi đang bận.”
Ai ngờ câu nói của tôi lại kích trúng nỗi bất mãn của cô nàng ủy viên tuyên truyền, cô ta lạnh lùng nhìn tôi: “Điền Thái Thái, nói thực lòng, tôi thấy cậu chẳng hề xứng với hội trưởng chút nào. Không ngờ loại người như cậu mà còn đứng núi này trông núi nọ, mấy hôm nay cậu không đến, buổi diễn tập cuối cùng cũng bỏ luôn, hôm nay có tí việc cỏn con cậu cũng không làm, cậu ở lại hội học sinh làm gì hả?”
Tôi bị cô ta mắng cho tối tăm mặt mũi, không sao tha thứ cho bản thân mình được, chỉ biết chột dạ cúi gằm mặt xuống, Triển Tư Dương lắc đầu nhận lấy tập giấy in: “Vừa hay anh có chuyện cần tìm hội trưởng, lát nữa anh mang sang cho.”
Cô bạn ủy viên tuyên truyền không nói thêm gì nữa, sau khi lườm tôi một cái, cô ta quay đầu bỏ đi.
Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn, không biết đặt tay vào đâu cho đúng nữa, tôi ấp úng: “Dương Dương, có phải anh cũng nhìn em với con mắt đó hay không?”
Triển Tư Dương vỗ vai tôi an ủi: “Chuyện tình cảm người khác thấy sao không quan trọng, quan trọng là phải thành thật với chính bản thân mình.”
Trước kia tôi thường xuyên trách móc Kỷ Nghiêm hay bắt nạt tôi, tại sao không thể hòa nhã với tôi như thái độ với những người khác, thế nhưng cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu, sự hòa nhã này chẳng khác nào xa cách. Bề ngoài tưởng chừng nhẹ nhàng ấm áp, thực ra lại chính là thái độ dửng dưng không phải chuyện của mình. Việc đã đến nước này, rốt cuộc thì tôi đã trở thành một trong những người được anh đối xử công bằng đúng như ước nguyện, còn anh thì đã gạt tôi ra khỏi thế giới của anh.
Dương Dương đứng bên lo lắng hỏi: “Thái Thái, sao em lại khóc rồi, anh nói mấy câu đó không có ý gì đâu.”
Đưa tay lên lau mặt, lúc ấy tôi mới phát hiện ra nước mắt mình đã buông xuống tự lúc nào.
Giờ thì tôi đã hiểu, Kỷ Nghiêm sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa, cũng sẽ không làm mặt giận nhưng thực ra thì đang âm thầm săn sóc cho tôi, sẽ không còn ai chọc cho tôi tức xì khói rồi lại dịu dàng gọi tôi là “đồ ngốc” nữa. Bởi vì giờ đây, cho dù có xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy cũng sẽ chẳng thèm nhìn tôi nữa.
Nước mắt lau mãi không khô, tôi mặc kệ để chúng đua nhau rơi xuống.
Dương Dương lặng im không nói.
Cơn gió mát lạnh thổi khô nước mắt tôi.
Mãi một lúc lâu sau, tôi hạ quyết tâm, ngoảnh nhìn Triển Tư Dương nói: “Em muốn rút khỏi hội học sinh.”
Ngay chiều hôm đó, tôi viết xong tờ đơn xin từ chức khỏi hội học sinh, đưa nó cho La Lịch Lệ: “Lịch Lệ, mang cái này cho Kỷ Nghiêm hộ tớ.”
La Lịch Lệ hỏi: “Cái gì đây?” Đọc lướt qua mấy chữ dòng đầu, nó nhìn tôi chòng chọc: “Cậu định từ chức á?”
Tôi đáp: “Ừ, tớ nghĩ kĩ rồi, cậu đừng khuyên nữa. Hội học sinh vốn dĩ đã không thích hợp với tớ, huống hồ tình huống bây giờ, tớ và Trần Tử Dật đã quay lại với nhau. Tớ đã chọn lựa một con đường khác, không còn bất kì chỗ đứng nào ở đó nữa.”
La Lịch Lệ nghi hoặc nhìn tôi, ném tờ đơn cho tôi, nói: “Nếu như cậu đã không còn quan tâm đến thứ gì hết nữa thì đừng có đùn đẩy cho tớ, muốn đi cậu tự đi lấy.”
Gặp lại nhau chỉ càng thêm gượng gạo thôi, huống hồ tôi vốn chẳng có dũng khí đến đối mặt với Kỷ Nghiêm, tôi bi ai nghĩ thầm, có điều vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Nhìn La Lịch Lệ, tôi thở dài một tiếng: “La Lịch Lệ, cho đến giờ cậu có còn nghĩ đến người mình thích trước kia nữa không?”
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thân hình La Lịch Lệ hơi sững lại, ánh mắt nó lóe lên một ánh nhìn phức tạp không kịp ẩn đi. Nó giật lấy tờ đơn trong tay tôi, chỉ vào tôi nói: “Điền Thái Thái, lần này cậu nợ tớ một bữa cơm, nhớ phải trả đấy.”
Nhìn bóng lưng La Lịch Lệ khuất dần, tôi thở phào một hơi. Với quá khứ, tôi chỉ muốn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc thôi, còn về những thứ khác không muốn đề cập đến, hãy để chúng tan đi theo gió!
Giờ tan học hôm ấy, Trần Tử Dật vẫn đến đón tôi như thường lệ. Tôi nói với anh: “Trần Tử Dật, em đã rút ra khỏi hội học sinh rồi. Hôm nay vừa mới nộp đơn từ chức.” Trần Tử Dật chỉ thoáng chút ngỡ ngàng, ánh mắt anh lộ vẻ vui mừng và nhẹ nhõm. Anh dắt tay tôi, dịu dàng nói: “Ừm.”
Sau một năm trời xa cách, Trần Tử Dật lại quay trở về trong cuộc sống của tôi. Cảm giác có người dựa dẫm một lần nữa quay trở lại. Trần Tử Dật sẽ mở nắp chai nước khoáng đưa cho tôi mỗi khi tôi khát, sẽ đạp xe đi cả nửa vòng thành phố đế đón tôi sau mỗi giờ tan học, sẽ gọi điện đánh thức tôi dậy, nhắc tôi ăn sáng, sẽ kiên nhẫn cùng tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm kiếm một quán quà vặt, sẽ kịp thời khen ngợi mấy trò ma mãnh của tôi , sẽ kiên định nói với tôi: “Sợ gì chứ, có anh mà” mỗi khi tôi bối rối.
Ở Trần Tử Dật có một thứ gì đó khiến người ta thấy yên tâm, tôi dễ dàng quen điều đó.
Mặc dù như thế, tôi vẫn rơi vào trạng thái trống trải sau niềm vui ngắn ngủi.
Sau khi rời khỏi hội học sinh, ngày nào tôi cũng tan học và về nhà với Trần Tử Dật đúng giờ, nhưng hôm nay khi đi qua bảng tin thông báo, tôi phát hiện ra hội học sinh lại bắt đầu tuyển thêm cán sự.
Ngoái đầu nhìn gian phòng họp trước kia ngày nào cũng phải đi, cách qua những tán cây rậm rạ