r/> Trần Tử Dật quay sang nhìn tôi: “Thái Thái, thực ra …”
Lồng ngực tôi thắt lại, cả trái tim nhói đau mà chẳng hiểu vì sao.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra. Tôi vội vã bước ra ngoài mà không đợi anh ta nói hết. Tôi đi thẳng không dám ngoái đầu: “A, đến rồi, em đi trước nhé.”
Và cứ thế tôi bỏ chạy như bay.
Chạy một mạch đến điểm dừng xe bus, không thèm nhìn tuyến xe, tôi nhảy bừa lên ngay chiếc xe vừa trờ tới.
Cho đến khi xe lăn bánh vun vút lao nhanh về phía trước tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu nhìn lại.
Thế giới này mới nhỏ bé làm sao, một thành phố lại càng nhỏ bé. Vì thế tôi đã không tránh được ngày tái ngộ Trần Tử Dật.
Anh ấy đã tìm được người con gái mà mình yêu mến, tôi cũng đã có cuộc sống riêng, tuy rằng cuộc sống ấy không được thuận buồm xuôi gió như tôi tưởng tượng nhưng ít nhất thì tôi cũng đã sống một cách chân thực trên đời. Vậy mà giờ đây Trần Tử Dật lại một lần nữa bước chân vào sinh mệnh của tôi, để lại một vết thương sâu hoắm rồi khiến tôi bỏ chạy trong thảm hại.
Trên xe bus chỉ có lác đác mấy người, một mình tôi ngồi trên hàng ghế cuối mặc cho gió thổi, mắt nhìn những cửa hàng lớn nhỏ cùng dòng người muôn hình muôn vẻ lướt qua khung cửa sổ. Hồi tưởng lại ánh mắt Trần Tử Dật ngoái nhìn tôi khi nãy, ánh mắt dịu dàng và tràn ngập chờ mong khiến trái tim tôi run rẩy không sao kìm chế được.
Hồi ức rõ ràng quá, rõ đến mức khiến tôi không còn đường chạy trốn. Nhưng đau nhất lại không phải là bởi bị tổn thương, những tổn thương kia chỉ ngắn ngủi trong giây lát, sự ngọt ngào mới tàn nhẫn hơn gấp bội lần.
Những ngày tháng đó đúng là chúng tôi đã rất hay qua lại với nhau. Tôi thường xuyên theo La Lịch Lệ đến trường anh trai nói rồi nhân cơ hội này đi xem Trần Tử Dật chơi bóng rổ. Sau khi đội bóng giải lao, tôi liền đi theo bọn họ đi ăn.
Đằng sau trường trực thuộc có một quán ăn vặt cực kì nổi tiếng, mì nguội, bánh trứng, mực nướng, canh cay nóng …tất cả mọi món đều đã bị chúng tôi càn quét.
Cả một đám người nói cười hỉ hả đi trên đường phố sô nổi vô cùng, sức sống của tuổi thanh xuân tràn trề không gì ngăn cản nổi. Đến cả người qua đường cũng chú ý đến chúng tôi, không kìm được phải ngoái đầu nhìn.
Tôi là một đứa nghiện đồ cay điển hình, từ đằng xa nhìn thấy mấy hàng bán thịt dê xiên thơm nức, tôi lập tức tách khỏi đội ngũ nói với La Lịch Lệ: “Tớ đi mua thịt dê xiên, đợi một lát sẽ quay lại ngay.” Nói rồi tôi tung tăng chạy đến cội nguồn của mùi hương mê người đó.
Lúc Trần Tử Dật đi đến cạnh tôi, tôi đã hơi sững lại. Anh ta nói: “Anh đi với em nhé.” Nụ cười trên mặt Trần Tử Dật phản chiếu ánh tịch dương, giây phút ấy cả thế giới của tôi cũng theo nụ cười của anh mà trở nên vô cùng rạng rỡ.
Thịt dê được xiên vào que gỗ nhỏ rồi phết mỡ lên, giở qua giở lại trên bếp than củi đỏ hồng, mỡ nhỏ xuống viên than lách tách. Trần Tử Dật trả tiền rồi nhận lấy xiên thịt từ tay người bán hàng rong, đưa cho tôi từng xiên một. Tôi vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng lại hít hà mấy cái, đưa tay lên quạt miệng, môi đỏ lựng lên bởi tác dụng của ớt cay — mùi vị ngon lành của thức ăn khiến tôi mặc kệ luôn hình tượng.
Lúc hai đứa đứng đợi đèn xanh đèn đỏ bên đường cái, Trần Tử Dật trêu tôi: “Em có phải là con gái không đấy?” Anh nhìn tôi cười hiền, “Anh chưa từng thấy cô bé nào như em, trước mặt con trai mà chả chú ý đến hình tượng chút nào.”
Ăn hết xiên thịt nướng cuối cùng, tôi cãi lại: “Em có phải bạn gái anh đâu, việc gì phải chú ý đến hình tượng chứ!” Một chàng trai ưu tú như anh ấy, chắc chắn là đã từng có rất nhiều bạn gái … tôi quay đầu sang một bên che giấu đi chút hụt hẫng trong lòng.
Đèn xanh sáng lên cực kì đúng lúc, tôi nhấc chân định bước thì Trần Tử Dật lại đột nhiên dừng lại, kéo tay tôi, hai mắt nhìn tôi không chớp. Đôi mắt anh đen láy và sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên một đường cong thật dễ coi. Tựa như nghe ra ý hờn ghen trong câu nói của tôi, anh cười hỏi: “Em thích anh có phải không?”
Tôi xém chút nữa đã vấp ngã, còn anh ta thì vẫn cười ung dung như cũ.
Tôi không nói gì, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Tôi bình tĩnh lại từ trong cú shock, nhìn thẳng vào mắt anh nói liều: “Nếu đúng thế thì sao?”
Anh không cười nữa mà nghiêm túc đáp: “Thế thì chi bằng … em làm bạn gái anh đi.”
Tim tôi đập thình thịch liên hồi, giây phút ấy cả người tôi cứ ngẩn ngơ đờ đẫn.
Chỉ cần đứng bên cạnh Trần Tử Dật, tự đáy lòng tôi lại trỗi lên cảm giác vui vẻ không gì ngăn cản nổi. Chỉ cần ở bên anh ấy, nơi nào cũng trở thành thiên đường được hết — tôi nghĩ có lẽ đây chính là niềm hạnh phúc của những người đang yêu.
Gió ngoài kia mạnh quá, gió thổi vào mắt tôi đau rát. Dần tỉnh lại từ trong hồi ức xa xôi, nhớ đến biết bao nỗi ấm ức bấy lâu nay, nước mắt tôi lại trào ra không gì ngăn lại được. Dường như tôi đã trút hết tất cả những giọt nước mắt cất giấu suốt nửa năm nay.
Cứ khóc mãi, cuối cùng không ngờ tôi đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi, khẽ dụi đôi mắt sưng húp, tôi bật máy lên nhìn. Là tin nhắn của Kỷ Nghiêm gửi đến. Anh ta nói: “Anh còn có chút việc nên tối nay sẽ xuất viện. Ngày mai em không cần đến nữa.”
Tôi ngẩn người nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí trong phòng bệnh lúc nãy thực sự khiến người ta không sao thở nổi.
Tôi trốn tịt trong nhà, tự mình liếm láp vết thương. Sáng thứ hai vừa mới đến trường thì Kỷ Nghiêm đã thông báo gọi tôi lên phòng họp. Uể oải đẩy cảnh cửa phòng họp, tôi thấy ngay Kỷ Nghiêm đang đứng tựa lưng bên cửa sổ. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ta lặng lẽ quay mặt lại nhìn.
Anh chàng này quả thực đẹp trai đến mức không còn lẽ trời gì nữa! Tôi chợt thấy tim mình đập rộn lên, hai má đỏ bừng, miệng lưỡi khô rang. Tôi vội vàng lắp bắp: “Hội trưởng, có chuyện gì vậy ạ?”
Kỷ Nghiêm bước đến trước máy tính gõ mấy cái rồi nói với tôi: “Mật mã và tên tài khoản “Nông trại thần tiên” của anh ở trong file này, thời gian tới anh có cuộc thi nên không có thời gian, em quản lý luôn đi.”
Nhìn cái tài khoản siêu cao cấp mà tôi ngày đêm mong ngóng đó, hai mắt tôi sáng rực lên, những đám mây đen mới rồi còn che phủ trên đầu cũng theo đó mà tan đi mất hút. Hai mắt tôi tỏa sáng như sao: “Hội trưởng, anh cứ yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, những chuyện khác anh không cần bận tâm đâu ạ.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Em ấy à, nếu mà thực sự khiến anh yên tâm được đã tốt.”
Lúc tôi ngước lên nhìn thì Kỷ Nghiêm đã quay lưng bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng dài thẳng tắp điển trai của anh ta, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác gì lạ lắm, hình như có thứ gì đó ấm áp đáng lan tỏa trong tim. Lẽ nào ở bên Kỷ ác ma lâu ngày, tôi bắt đầu thấy thích cuộc sống bị ngược đãi và hành hạ?
Những nghi vấn ấy càng trở lên mãnh liệt hơn sau khi tôi đăng nhập tài khoản “Nông trại thần tiên”. Tôi ngạc nhiên phát hiện ra không ngờ trong thanh bạn bè của Kỷ Nghiêm lại có một ID tên là CaiCai , ID đó chính là của tôi.
Trong đầu tôi có một ý nghĩ mơ hồ hỗn độn nhưng tôi không dám nghĩ nhiều về nó; một thứ tình cảm chợt trào dâng trong lòng – hình như là thứ tình cảm mà tôi trước giờ vẫn luôn sợ hãi nhưng đồng thời cũng vất vả kiếm tìm …
Ngẩng đầu nhìn trời – bầu trời cao trong vời vợi, nó chơi vơi hệt tâm trạng tôi lúc này.
Mặc kệ, dù sao thì Kỷ Nghiêm cũng đã đưa tài khoản và mật mã cho tôi, dạo gần đây anh ta cũng chẳng có thời gian mà lên mạng, thế thì chả tội gì mà tôi không biến trang trại của anh ta thành “Nông trại tư nhân của Thái Thái”, tiện thể chữ kí cũng đổi luôn thành “Ở trên địa bàn của ta, ngươi sẽ phải nghe lệnh ta.”
Lúc nhận được tin nhắn của La Lịch Lệ, tôi thấy sốc chẳng khác nào sét đánh giữa ngày xanh. Nó nói: “Thái Thái, ngày mai thi chạy 800 mét, cậu có quên không đấy?”
Tôi đông cứng tại chỗ ngay tức khắc.
Kỷ Nghiêm quay đầu sang chau mày hỏi: “Sao thế?”
Mãi lâu sau tôi mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái xanh, đôi môi run rẩy. Tôi tức tưởi kêu than: “Hội trưởng, chiều mai tiết hai em phải thi chạy tám trăm mét.”
“Ừm.”
“Em chưa từng qua được môn chạy tám trăm mét bao giờ.”
“Ừm.”
“Nếu không thi đỗ là em sẽ không tốt nghiệp được đâu.”
“Ừm.”
Tôi khấp khởi nhìn anh ta: “Hội trưởng, ngày mai anh xin nghỉ phép giúp em có được không ạ?”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là không khó.”
Tôi xông lên ôm cứng lấy anh ta, hai mắt rưng rưng vì cảm động: “Cảm ơn hội trưởng!”
Anh ta lạnh lùng liếc tôi một cái, hờ hững nói: “Không cần cảm ơn, bởi vì anh sẽ không giúp em đâu.”
Mặc kệ tôi có năn nỉ ỉ ôi thế nào, anh ta vẫn nhất quyết không chịu mềm lòng. Tôi đành bỏ cuộc, cúi đầu thiểu não ra về.
Chiều thứ tư, giờ thể dục đối với tôi mà nói chẳng khác nào ngày tận thế — thực ra thì kể từ hồi cấp hai, năm nào tôi cũng là đứa về đích cuối cùng trong các cuộc chạy thi tám trăm mét.
Trên đường chạy trải cao su đỏ rực, gió thổi nóng rát bên tai, sau khi tiếng còi xuất phát vang lên, cả một đám học sinh nhao lên cắm đầu cắm cổ chạy. Tôi cũng nghiến răng chạy theo.
Lần nào chạy tám trăm mét tôi cũng bị đau bụng, hoa mắt chóng mặt, chạy được vài vòng là bị rớt xuống cuối hàng. Cô nàng lớp phó thể dục cầm đồng hồ bấm giờ quát lên một tiếng: “Điền Thái Thái, cậu đã bị rớt lại phía sau nửa vòng rồi. Chạy nhanh lên một chút nào.” Cô bạn lớp phó thể dục là người giữ kỉ lục chạy năm mươi mét và tám trăm mét nữ toàn tỉnh, học sinh năng khiếu thể dục thể thao nổi tiếng khắp trường. So với cô ấy, tôi thua kém một trời một vực.
Hai tay ôm bụng, tôi chẳng còn lòng dạ nào quan tâm xem mình đã bị rớt lại bao xa, tôi cảm thấy đích đến xa xôi như không bao giờ chạm đến được.
Lúc tôi chạy vòng cuối cùng thì gần như tất cả mọi người đều đã đến đích. Tôi thực sự không thể cố thêm được nữa, miệng thở hổn hển, nếu bảo đang chạy thì chẳng thà nói là đi bộ nghe còn hợp lí hơn. Tôi không còn chút hi vọng nào vào việc vượt qua kì thi này nữa.
Lúc sắp đến đích thì từ phía sân bóng rổ vang lên tiếng nói: “Nhóc con Thái Thái cố lên!” Tôi ngóc đầu nhìn, thì ra là mấy gã bên đội bóng rổ. Tôi liều mạng nặn ra một nụ cười với họ, sau đó hình như nghe loáng thoáng thấy các anh ấy nói: “Sao cô nhóc em lớp dưới của Dương Dương lại cười dữ tợn thế nhỉ?”
Tôi thực sự chỉ muốn ngã lăn ra ngất cho xong!
Mắt thấy vạch đích ở ngay phía trước, tôi hạ quyết tâm chạy một mạch đến cùng.
Không biết ai đó hô lên một câu: “Kỷ Nghiêm lớp 12/1 đi đến phía này kìa!” Cô nàng lớp phó thể dục cùng đám con gái đứng bên bắt đầu lên cơn mê trai.
Lúc tôi thất thểu chạy đến khúc cua thì thấy Kỷ Nghiêm đang đứng nói chuyện rôm rả với cô nàng lớp phó thể dục, anh ta mặc chiếc áo T shirt đồng phục trắng tinh, hai tay đút túi quần đồng phục xanh lam.