Triển Tư Dương gửi tin nhắn nói rằng đã xin phép cho tôi, giờ thì tôi chẳng phải e dè đều gì nữa, về nhà nấu một nồi cháo trắng đựng trong hộp giữ nhiệt rồi mới bắt xe đến bệnh viện.
Nhưng khi đứng trước tòa nhà trắng xóa của bệnh viện Nhân Dân, tôi lại do dự suốt một tiếng đồng hồ rồi mới nhẩn nha đến trước cửa phòng bệnh số 428. Tôi đi đi lại lại trước cửa, hành lang vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng. Đang băn khoăn không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không, bất thình lình có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, cô y tá hảo tâm nhắc nhở: “Bạn gì ơi, nhà vệ sinh ở bên tay trái ấy.”
Tôi toát mồ hôi hột, tay giơ cặp lồng cháo lên cao giải thích: “Chị y tá ơi, em đến thăm bệnh nhân mà.”
Cô y tá nghe tôi nói đến thăm người bệnh thì lấy làm quái dị: “Em đang tìm phòng nào?”
“428” Tôi lí nhí.
Vẻ nghi ngờ trong mắt cô y tá càng thêm nồng đậm, chỉ tay lên phòng bệnh kế bên: “Đây chính là phòng 428 mà.”
Tôi gượng cười mấy tiếng: “Vâng, chính là phòng này. Ha ha ha, thì ra nó ở đây.” Nói xong tôi liền đẩy cửa bước vào.
Khép cửa lại, tôi đưa tay lau mồ hôi trán, nụ cười giả tạo trên mặt cũng biến mất luôn.
“Em đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Nghiêm vang lên rõ ràng và mạch lạc khiến tôi không kịp đề phòng, cứ như thể anh ta đã sớm biết rằng tôi sẽ đến.
Tôi phát hiện ra không ngờ mình rất nhớ giọng nói của anh ta…..
Nghe giọng anh ta có vẻ không hề tức giận, thế nên nỗi sợ hãi trong lòng tôi nhanh chóng được thay thế bởi một niềm vui sướng.
Tôi cười hi hi nói: “Hội trưởng.”
Trên đời này hiếm có người nào mặc quần áo bệnh nhân mà vẫn đẹp trai được như Kỷ Nghiêm. Chiếc áo kẻ sọc dọc rộng rãi càng làm nổi bật khuôn mặt vốn đã trắng trẻo gày gò. Anh ta đứng tựa lưng bên cửa sổ, quay đầu lại, vẻ mặt tuy vẫn còn nét mệt mỏi sau trận ốm nhưng thần tình thì đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Liếc nhìn tôi một cái, anh ta chỉ vào chiếc cặp lồng giữ nhiệt tôi đang cầm trên tay: “Cái gì đây?”
Tôi cẩn thận đặt chiếc cặp lồng lên trên nóc tủ cạnh giường, hào hứng như đang khoe của báu. Tôi dùng giọng thành khẩn hết cỡ để nói lời xin lỗi Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em không biết chuyện dạ dày anh bị mẫn cảm, lần này hại anh bị ốm, trách nhiệm của em chiếm tới tám phần…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Kỷ Nghiêm cắt ngang: “Còn hai phần nữa thì sao?”
Tôi do dự chốc lát nhưng vẫn nói: “Anh không chịu nói dạ dày mình mẫn cảm, chỉ bảo em là bữa sáng ăn đồ ngọt, thế thì làm sao em biết anh không ăn được cay? Hơn nữa nếu như anh không ăn được thì anh hoàn toàn có thể không ăn những thứ hôm đó em mua về . Vì thế …cũng không thể trút hết trách nhiệm lên đầu em được.”
Anh ta nhếch mép nói: “Vậy sao? Vậy ra ý em muốn nói anh ra nông nỗi này hoàn toàn là do tự chuốc lấy?”
Tôi bỗng dưng thấy mình hơi có khuynh hướng mua rắc rối vào thân, vội lắc đầu nói: “Không phải đâu, đương nhiên là không phải.”
Kỷ Nghiêm nhướn mày hỏi: “Thế mục đích đến đây của em là gì?”
Vòng vo một hồi cuối cùng vẫn quay về chủ đề chính, tôi đáp: “Em đến để xin lỗi. Em biết hiện giờ dạ dày của hội trưởng chắc chắn đang rất yếu, chỉ có thể ăn những thứ dạng lỏng, vì thế nên em đã về nhà nấu cháo trắng mang đến.” Nói rồi tôi mở nắp cặp lồng ra.
Nhìn làn khói trắng mờ từ trong cặp lồng bốc lên, vẻ mặt Kỷ Nghiêm thoáng qua một tia kinh ngạc, hỏi: “Em biết nấu cháo sao?”
Tôi đắc ý cười: “Đương nhiên, em để lửa nhỏ ninh từ từ cho nhừ đấy, cự kì mềm luôn.”
Cơn gió nhẹ nhàng thối bay tấm rèm cửa sổ bên cạnh chúng tôi, tấm rèm chốc chốc lại gợn lên từng làn sóng.
Tôi múc cháo ra một chiếc bát con, trong phòng lập tức thoang thoảng mùi cháo thơm dịu nhẹ, mùi cháo thơm cùng với nụ cười khe khẽ nở trên môi Kỷ Nghiêm như hòa tan ra trong không khí thành một làn hương ngọt ngào thanh mát.
Khóe miệng Kỷ Nghiêm nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Ngửi cũng ngon đấy chứ.”
Tôi bỗng dưng thấy luống cuống tay chân, ánh mắt liếc qua liếc lại, cố giả vờ trấn tĩnh nói: “Hội trưởng, anh có đá em khỏi hội học sinh, không cho phép em tiếp tục trộm rau quả nữa vì chuyện lần này không?” Thực ra tôi còn muốn hỏi vấn đề tiền y dược phí, nhưng trong giây phút nhìn vào ánh mắt anh ta, tôi đã nuốt hết những lời này lại.
Ánh mắt anh vẫn sâu thẳm hệt như một chiếc đầm lầy, chỉ có điều nơi đáy mắt lấp lánh một thứ hào quang kì lạ. Anh ta nói với giọng cực kì khẳng định: “Không đâu.”
Mắt tôi đỏ lên: “Thật chứ?” Anh ta có thể buông tha cho tôi dễ dàng đến thế sao? Tôi không dám tin vào tai mình nữa.
Anh ta vẫn giữ nụ cười trang nhã: “Thật.”
Nỗi kích động trong lòng không sao che đậy được, hai mắt tôi ngời sáng tiếp tục hỏi thêm: “Thế anh không tức giận sao?”
“Anh tức giận khi nào chứ?” Sắc mặt Kỷ Nghiêm hơi biến đổi.
Tôi bắt đầu được voi đòi tiên: “Thế có nghĩa là từ nay về sau em sẽ không còn phải đắm chìm trong ăn năn day dứt nữa đúng không?”
Kỷ Nghiêm nhẩn nha húp một miếng cháo, cười khẽ nói: “Không cần, mỗi ngày em bồi thường cho anh một chút là được.”
Miệng tôi giật giật, yếu ớt kêu: “Hội trưởng …”
“Đây là em nợ anh. Em có ý kiến gì sao?” Kỷ Nghiêm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
Tôi cúi đầu cam chịu, thở dài: “Được, coi như em nợ anh một lần.”
Giây phút ấy, cuối cùng trên mặt Kỷ Nghiêm cũng xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, anh ta nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Sai rồi, em không chỉ nợ anh có một lần thôi đâu.”
Tôi ngẩn người: “Hả?”
Anh ta nhếch miệng cười: “Lúc chơi trò thử thách lòng can đảm em đã hôn trộm anh, lần đó anh còn chưa tính sổ với em đâu đấy. Với cả …”
Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai, vội vã kêu lên: “Em biết rồi, anh bảo gì em sẽ làm cái đó.”
Kỷ Nghiêm vừa cười vừa ăn hết cả bát cháo trắng.
Tôi lặng lẽ ngắm Kỷ Nghiêm bình tĩnh ăn cháo, nhân tiện nguyền rủa mớ cháo anh ta húp sẽ biến thành thuốc độc thủng ruột gan.
Ngồi thêm lúc nữa, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ này ở trường có lẽ cũng đã san tiết thứ hai.
Kỷ Nghiêm thấy bộ dạng tôi cứ như hồn lìa khỏi xác, liền lên tiếng nói: “Em có chuyện gì à?”
Tôi gật đầu đáp với vẻ tâm sự trùng trùng: “Hôm nay vốn định tập kịch, nhưng hội trưởng giờ lại đang nằm viện chiến đấu với bệnh tật, làm sao em nỡ bỏ anh lại một mình ở nơi nồng nặc mùi thuốc tiêu độc thế này!”
Kỷ Nghiêm không bình luận gì về những lời trung thành son sắt của tôi, anh ta không vui nói: “Em về trước đi.”
Đuổi tôi đi sao? Tôi kích động nhìn Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, anh thực sự không cần em chăm sóc ư?”
Anh ta hờ hững nói: “Không cần.”
Nhận được câu trả lời của anh ta, tôi cố hết sức để tâm trạng vui mừng không bộc lộ ra ngoài, tôi bước chân ra khỏi cửa với vẻ mặt âm trầm nhưng trong lòng thì vui phơi phới.
Tay tôi vừa chạm tới nắm đấm cửa thì giọng nói của Kỷ Nghiêm đã vang lên sau lưng: “Đợi một lát.”
Lẽ nào anh ta hối hận rồi? Tôi thất vọng quay đầu, bắt gặp nụ cười mới nở trên mặt anh ta: “Hội trưởng đại nhân, anh còn sai bảo gì nữa không ạ?”
“Em nhớ ngày nào cũng phải đến phục vụ anh đấy.” Anh ta cười cực kì âm hiểm, chữ cuối cùng còn kéo lê dài thật là dài, ngập tràn ám muội.
Tôi vòng tay ôm lấy ngực mình, kinh hoảng nói: “Em sẽ không bán thân thể của mình đâu.”
Mặt Kỷ Nghiêm tối sầm, khinh bỉ liếc nhìn tôi: “Ai thèm thân thể của em! Anh nói bồi thường là muốn em hằng ngày sau khi tan học đến báo cáo tình hình tập kịch, những chuyện anh giao phó em cũng phải nhanh chóng hoàn thành cho đến khi anh ra viện, đã hiểu chưa hả?”
Vì bị anh ta sai bảo quen rồi nên tôi gật đầu không chút dị nghị.
Anh ta xua tay: “Được rồi, em ra đi.”
Tôi nhanh chóng chuồn ra khỏi tòa nhà bệnh viện, một tay đưa lên chắn ánh nắng mặt trời chói mắt.
Lau mồ hôi, lúc ấy tôi mới choàng tỉnh ngộ ra: quả nhiên, tôi vẫn không thể nào thoát nổi kiếp đời nô lệ …