mắt của hỉ cực sinh bi, là những giọt nước mắt hân hoan!
Nô lệ được giải phóng, từ nay về sau sẽ không còn bai thể dục nhịp điệu số 7, không còn phải cắm mặt vào mớ bài luyện tập chết tiệt kia, không còn phải gặp Kỷ Nghiêm …
Chẳng hiểu vì sao lòng tôi đột nhiên thấy trống trải lạ thường.
Thói quen đúng là một thứ vô cùng đáng sợ, rõ ràng không còn phải đối mặt với sự châm chọc ngọt nhạt của ác ma nữa, vậy mà mỗi khi đêm khuya thanh vắng tôi lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Kỷ Nghiêm, nhớ đến vẻ tĩnh lặng xa mà xăm ráng chiều đỏ lựng lưu lại trên gương mặt ấy.
Những kí ức ấy khiến lòng tôi thương cảm.
Không thể không nói những gian nan vất vả cùng cố gắng mà tôi đã bỏ ra cuối cùng đã làm cảm động ông trời. Trong 60 cái tên chọn lựa kĩ càng từ bốn trăm học sinh toàn khóa, một cái đã rớt xuống đầu tôi. Hôm công bố điểm, tôi rưng rưng nước mắt, cảm kích vô cùng, chỉ hận không thể chạy ngay ra ngôi chùa cách đó 30km để thắp hương lễ tạ cảm ơn bồ tát đã phù hộ.
La Lịch Lệ dụi mắt nhìn danh sách 60 người không những có nó mà còn có cả tôi, nó nhéo tay tôi một cái đau điếng, giọng nói không sao tin được: “Thái Thái, nói cho tớ biết là không phải tớ đang mơ đi!”
Tôi xoa tay, hai mắt còn vương những giọt nước mắt vui mừng, gật đầu với nó: “Không phải mơ đâu, La Lịch Lệ, giấc mơ của tớ thành hiện thực rồi, tớ đỗ vào lớp chọn rồi!”
La Lịch Lệ ngửa mặt lên trời hú: “Động vật đơn bào không ngờ đã biến dị, bọ chét mà cũng bàn đến mộng tưởng với mình!”
Một cơn gió thổi qua, tôi đứng giữa không gian đầy những lá khô bị gió cuốn bay, nước mắt tuôn lã chã.
Kỳ nghỉ hè nóng nực, một tháng huấn luyện của ác ma, và cả mối tình tan vỡ, tôi ném hết chúng lại sau lưng đón chờ quãng đời học sinh trung học sắp đến của mình.
Vào năm học chưa được mấy ngày tôi đã bị La Lịch Lệ kéo đi tham gia ứng cử vào hội học sinh.
Hội học sinh trương đủ loại cờ hiệu lòe bịp lôi kéo nói là vì lợi ích của trường và các bạn đồng môn, nhưng trong mắt tôi thì chính là lừa gạt. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi bể khổ, vừa mới thả lỏng được một chút, tôi chả dại gì mà dấn thân vào vũng nước đục đó.
Tôi níu tay La Lịch Lệ: “Cậu chả bảo những nơi phức tạp kiểu đó không phù hợp với đứa động vật đơn bào như tớ còn gì, cậu tha cho tớ đi.”
La Lịch Lệ nguýt tôi: “Trước kia cậu là người ngoài cuộc, giờ thì khác, đã đỗ vào lớp chọn rồi, cậu phải chuẩn bị mà kháng chiến trường kỳ đi.” Nói rồi cô nàng lại tiệp tục lôi tôi xềnh xệch.
Tôi đứng im tại chỗ: “Tớ không đi, muốn đi thì cậu đi một mình ấy.”
La Lịch Lệ là một đứa tính tình thẳng thắn bộc trực, lại thêm thời tiết oi ả nóng bức ngày hè, nó nổi khùng lên mắng tôi: “Sao cậu có thể thiếu ý chí đến thế chứ? Đừng tưởng đỗ vào lớp chọn rồi là được nhàn hạ cả đời nhé, cậu không hiểu được trong đó cạnh tranh khốc liệt như thế nào đâu. Nếu như đã bứt phá được lên rồi, không biểu hiện một chút năng lực là không được! Huống hồ ở trong hội học sinh cũng không phải là không có chỗ tốt. Cậu nghĩ xem, bình thường tập thể dục giữa giờ rồi hoạt động này nọ, ai là người nhàn nhất, ai được đứng ở vị trí lợi ích lớn nhất?” Lời La Lịch Lệ nói khiến tôi hơi động lòng.
Thấy tôi chau mày do dự, nó liền đá xoáy tôi: “Lẽ nào cậu đã bị Trần Tử Dật đả kích đến mức không còn chút xíu lòng tin nào vào bản thân mình hay sao?”
Vốn tôi còn chưa biết quyết định thế nào, nghe nó nói vậy, tôi lập tức hạ quyết tâm: “Tớ đi.”
Buổi phỏng vấn được tiến hành trong gian phòng học hình bậc thang ở tầng ba tòa nhà giảng đường. Tôi điền đơn xin gia nhập rồi tìm một chỗ ngồi xuống với La Lịch Lệ. Liếc qua một lượt, trong phòng nam sinh chiếm đa số. Những người phụ trách phỏng vấn của hội học sinh ngồi ở hàng đầu tiên, ai nấy đều mặc đồng phục trường màu xanh lam chỉnh tề, trước ngực cài một huy hiệu của riêng hội học sinh. Mặt mũi mấy người đó tôi nhìn không rõ lắm.
Tôi lắc tay La Lịch Lệ, xị mặt thở than: “Chết rồi, tự nhiên tớ căng thẳng quá, đến lúc đó thế nào cũng mất mặt cho coi.”
La Lịch Lệ vỗ về tôi: “Đừng sợ, chuyện đáng xấu hổ hơn cậu cũng đã làm rồi, cái này nhằm nhò gì chứ.”
Hai đứa chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên có người gọi một tiếng: “Điền Thái Thái!”
Tôi đứng bật dậy theo phản xạ vô điều kiện, giơ tay: “Có!”
Xung quanh liền vang lên những tràng cười nhẹ.
La Lịch Lệ thở dài, vỗ vai tôi theo thói quen: “Đi đi.”
Tôi cúi gằm mặt bước lên phía trước, lí nhí đáp bằng giọng nói khó mà nghe ra được: “Em là Điền Thái Thái học sinh lớp 10/1.” Nói xong câu này tôi nín re, tay chân toát hết mồ hôi lạnh, mặt thì nóng bừng bừng. Từ đầu đến cuối tôi đều cúi đầu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng quay lại chỗ ngồi trốn sau lưng La Lịch Lệ.
Những người phỏng vấn bỗng dưng trật tự hẳn, một giọng nói mà tôi đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa cất tiếng hỏi tôi: “Em nghĩ gì về chức vụ hội trưởng hội học sinh này?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, choáng váng như bị sét đánh trúng huyệt thiên linh cái! Nếu như nơi đây không phải là trường học, nếu như xung quanh không có nhiều người như vậy, chắc chắn tôi sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ luôn, với tiền đề là … tôi có lá gan của La Lịch Lệ.
Bởi vì, cái người vừa hỏi tôi đó chính là chàng gia sư đã dạy kèm tôi suốt kỳ nghỉ hè – Kỷ Nghiêm!