Hai năm sau, Tần Phong trở lại Đường Môn. Lúc bấy giờ, giang hồ đang chìm trong cảnh gió tanh mưa máu.
Hai năm tôi luyện trong hàng trăm trận chiến, Tần Phong đã trở thành một cao thủ được giang hồ biết tiếng. Có điều chuyện khiến y nổi danh nhất lại là phong thái khiến hàng vạn thiếu nữ si mê cùng tính cách lạnh lùng quái gở của mình.
Đường Kiệt nghe nói Tần Phong đến thì lập tức dẫn tất cả mọi người trong Đường Môn ra cửa chính để nghênh đón.
Nhà sau của Đường Môn vẫn không khác gì hai năm trước. Ngôi đình nghỉ mát màu đỏ đã phai màu vẫn đứng sừng sững bên hồ nước xanh biếc, làm bạn với những đóa hoa sen sắp nở rộ khoe sắc trong hồ.
Dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh xuống mặt hồ, nâng chén chúc mừng người xưa gặp lại, tuy Tần Phong và Đường Kiệt không phải là bằng hữu thâm giao nhưng lúc này lại có tình cảm hết sức thân thiết.
“Mấy ngày trước còn nghe nói huynh đang ở phương Bắc, không ngờ huynh lại về nhanh như vậy!” Đường Kiệt rót rượu cho Tần Phong.
“Ta nhận được tin nhắn của huynh, đoán là huynh gặp phải rắc rối nên lập tức về đây.” Y nói lập tức về đây chính là rong ruổi trên mình ngựa suốt hai ngày, hai đêm không ngừng nghỉ. “Có gì cần ta giúp đỡ thì huynh cứ nói, đừng ngần ngại.”
“Cũng có chút chuyện.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên đường đến đây ta nhìn thấy rất nhiều người của các môn phái khác, có vẻ bọn họ cũng đang tìm đến Đường Môn.”
Đường Kiệt gật đầu, nói: “Huynh đã nghe nói tới Du Minh Môn chưa?”
“Du Minh Môn ở Tử Trúc Lâm?” Tần Phong nói. “Ta nghe nói các đại môn phái đang hợp lực với nhau để chuẩn bị đối phó với Du Minh Môn.”
“Đúng vậy.”
Những người hành tẩu trên giang hồ, không ai là không biết Du Minh Môn. Hai mươi năm trước, Du Minh Môn bị các đại môn phái coi là ma giáo, môn chủ của Du Minh Môn hành sự bí ẩn, giết người không chớp mắt, người trong giang hồ hận nàng ta thấu xương và cũng hết sức e sợ. Tử Trúc Lâm trở thành cấm địa trên giang hồ, không ai dám đến gần.
Vài năm gần đây, Du Minh Môn đột nhiên biến mất, không có bất cứ tin tức gì. Có người nói môn chủ Du Minh Môn đã chết nên Du Minh Môn bị giải tán, cũng có người đoán là Du Minh Môn đang nung nấu một tai kiếp lớn cho võ lâm. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả người không chuyện gì không biết như Bạch Hiểu Sinh cũng chẳng có tin tức gì về Du Minh Môn.
Mãi đến mấy tháng trước, con trai duy nhất của chưởng môn phái Không Động chết trong rừng, thi thể hết sức thê thảm, bị móc hai mắt, tay phải bị chặt đứt, trên những ngón tay máu me đầm đìa còn vướng lại mảnh váy của nữ nhân. Mảnh váy đó chính là y phục của Du Minh Môn. Hai tháng sau, đại đệ tử phái Thiên Sơn cũng chết thảm trong rừng trúc gần đó, trước khi chết cũng bị người ta móc hai mắt…
Vì thế tin đồn Du Minh Môn muốn tắm máu giang hồ, dấy lên tai kiếp của võ lâm được truyền đi, người người đều biết.
Đương nhiên các đại môn phái đều cảm thấy bất an, sợ rằng mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của Du Minh Môn. Sau đó, phái Không Động và phái Thiên Sơn liền hợp lực tiến đánh Du Minh Môn nhưng không ngờ, các cao thủ của hai phái còn chưa tới Tử Trúc Lâm đã bị phục kích, không ai còn sống trở về, bao gồm cả hai vị chưởng môn.
Từ đó, hễ nhắc tới Du Minh Môn là người trong giang hồ lại biến sắc mặt.
Gần đây, Tần Phong lên phương Bắc để bái phỏng một vị thế ngoại cao nhân, trên đường đi nghe nói các đại môn phái không muốn ngồi chờ chết nữa nên quyết định hợp lực cùng đối phó với Du Minh Môn, ngay cả Đường Môn trước nay không hỏi han tới chuyện giang hồ cũng tham gia, Đường Kiệt còn được đề cử làm minh chủ. Tần Phong đang định vài hôm nữa sẽ đến Đường Môn xem có thể giúp gì hay không, ai ngờ y còn chưa kịp gặp vị tiền bối kia thì đã gặp Hứa Hạo Sơn được Đường Kiệt nhờ đi tìm mình. Y đoán Đường Kiệt có chuyện gấp nên không dám chậm trễ một khắc, tức tốc đến Đường Môn.
Đường Kiệt ngừng lại một chút rồi kể tiếp: “Bây giờ các đại môn phái đều muốn diệt trừ Du Minh Môn nhưng lại e dè chúng nên mới hợp sức để đối phó, còn đề cử ta làm minh chủ, chịu trách nhiệm liên lạc với nhân sĩ bốn phương. Huynh và Lạc Vũ Minh đều là những cao thủ tuyệt đỉnh cho nên ta mới mời hai người tới giúp đỡ.”
“Vũ Minh? Huynh ấy cũng đến rồi à?” Nhắc tới Lạc Vũ Minh, ánh mắt Tần Phong hơi sáng lên.
“Huynh ấy vẫn chưa đến, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
“Hai năm rồi ta cũng không được gặp huynh ấy, nghe nói huynh ấy đã là một đại hiệp rất có tiếng tăm.”
“Có vẻ tiếng tăm của huynh còn vang dội hơn cả huynh ấy.”
“Haizz! Ngay cả ta cũng không biết hai năm qua mình đã làm gì nữa…” Tần Phong than thở. “Thì ra giang hồ chính là khiêu chiến và quyết đấu không ngừng, máu không bao giờ ngừng chảy.”
“Hai năm qua huynh đã thay đổi rất nhiều, càng ra vẻ một người đàn ông hơn.” Đường Kiệt ngắm nghía thật kĩ gương mặt anh tuấn của y. Hai năm không gặp, trên người y càng toát lên vẻ nam tính, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh và khôi ngô hơn, nhất là khi y mỉm cười, hết sức mê hồn.
Tần Phong cười, nói: “Huynh cũng vậy mà, hình như càng có phong thái của người đứng đầu một phái.”
Sau khi chuyện công, chuyện tư kết thúc, uống vài chén rượu, Tần Phong cảm thấy chếnh choáng.
“Rượu đúng là thứ kỳ lạ, cay xé cổ họng nhưng lại khiến người ta mê mẩn.” Tần Phong bưng chén rượu lên, đôi mày kiếm chau lại, không ngừng cảm thán. “Trước đây ta thấy có người yêu rượu như mạng sống nên cứ tưởng hương vị của rượu tuyệt vời lắm, sau khi nếm thử mới biết nó đắng chát từ miệng cho đến khi xuống bụng.”
“Đó là do huynh không hiểu đấy thôi, nếu có ngày huynh thẩm thấu được hương vị thật sự của rượu thì biết đâu sẽ chỉ muốn đắm mình trong đó mà không muốn tỉnh lại.” Đường Kiệt uống cạn một chén, thưởng thức hương vị chưa tan trên môi.
“Hy vọng sẽ không có ngày đó.” Tần Phong làm bộ khoan khoái uống một hơi cạn sạch nhưng đổi lại là một trận ho sặc sụa.
Chỉ mới được vài chén mà Tần Phong đã say đến không biết trời trăng mây gió gì. Trong lúc mơ màng, có một bàn tay rất dịu dàng vỗ về y, hệt như mẫu thân mà y hằng nhung nhớ. Sau đó, trước ngực y có một cảm giác ấm áp đã lâu chưa từng có… Y láng máng nhớ ra đó là tấm lưng rộng vững chãi của phụ thân. Tuy y luôn cố gắng dùng oán hận để che giấu những mong nhớ nhưng phải thừa nhận là y rất nhớ phụ mẫu của mình.
Sau đó, y bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quan tâm của một nữ tử: “Huynh vẫn ổn chứ?”
Tần Phong cố nhìn rõ bóng người trước mặt nhưng bóng người ấy vẫn cứ mơ hồ bất định. Y chỉ cảm nhận được một cặp mắt dịu dàng như nước, một tâm hồn trống rỗng xa xôi khiến y nhớ tới cô nương đã cùng y ngắm mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn.
Hai năm trước, sau khi dưỡng thương ở Đường Môn, y không về lại phái Hoa Sơn nữa. Ngụy chưởng môn nói với y, nếu y có thể giết được Kiếm Ma thì võ công đã vượt qua phụ thân y, đủ để hành tẩu giang hồ, tự bảo vệ mình. Bây giờ y còn trẻ, không nên sống một cuộc sống tách biệt với thế gian mà nên nếm thử cuộc đời trần thế phồn hoa, sống cuộc sống mà mình muốn. Hơn nữa, trên người y có Thanh Phong kiếm, trên giang hồ không ai là không biết. Đương nhiên cũng có vô số người muốn đoạt kiếm nên y không muốn gây phiền phức cho phái Hoa Sơn.
Nhưng mấy năm nay, vào mùa hoa vàng nở rộ, y lén lên đỉnh Hoa Sơn, lẳng lặng gảy khúc nhạc mà mẫu thân thích nhất dưới ánh tịch dương, trong lòng luôn mong ngóng có thể được gặp lại cô nương đó. Đáng tiếc, nàng không hề đến. Hoặc có thể nàng đã đến nhưng lại không gặp được y…
*
* *
Sáng hôm sau, Tần Phong mở mắt thức dậy thì nhìn thấy một bóng người mặc áo vàng đang đứng trước mặt mình. Y lập tức quên mất cơn đau đầu, ngồi bật dậy để nhìn cho rõ cô nương đó, đây là điều mà y muốn làm đêm qua nhưng không thể.
Lam Lăng thấy y ngồi dậy thì vội vàng đỡ lấy y. “Huynh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Lam Lăng! Sao muội lại ở đây? Vũ Minh đâu?” Trong sự ngạc nhiên của y còn có chút thất vọng.
“Huynh ấy vừa ra ngoài lấy thuốc giải rượu cho huynh. Không biết uống rượu mà còn uống làm gì? Tối qua lúc Vũ Minh ca cõng huynh về, huynh không ngừng than là đau đầu!”
Đúng lúc ấy, Lạc Vũ Minh bước vào, cười to. “Đúng là rất mất mặt. Vốn tưởng sau hai năm gặp lại, huynh đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không ngờ huynh lại có bộ dạng thảm hại thế này.”
“Nếu huynh đến sớm hơn một chút thì e rằng người bị Đường Kiệt chuốc say không chỉ có mình ta.”
“Huynh tưởng là đàn ông trên đời đều vô dụng như huynh sao? Ta thuộc dạng ngàn chén không say đấy!” Lạc Vũ Minh cố ý ngửi mùi thuốc giải rượu, bĩu môi. “Ta chưa bao giờ nếm qua thứ này, có lẽ huynh thường uống nhỉ?”
“Để tối nay ta xem xem huynh ngàn chén không say thế nào.” Tần Phong cười, nhận lấy thuốc. Tuy y cũng cho là uống thứ này thì thật là mất mặt nhưng đầu y đang biểu tình quá dữ dội.
Quả nhiên đêm hôm ấy, cả ba chàng trai đều say đến nỗi không còn hay biết gì nữa.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Phong vừa nhìn thấy hai bát thuốc giải rượu liền mỉm cười, nói với Lạc Vũ Minh: “Mau nếm thử xem nó có mùi vị gì.”
“Ta không cần. Ta vẫn rất ổn.” Lạc Vũ Minh tỏ vẻ không cần, nói.
“Lam Lăng, vậy thì đưa nó cho ta luôn đi, đầu ta đau quá!”
“Không được, Lam Lăng! Không được đưa cho huynh ấy!” Lạc Vũ Minh kéo lấy tay Lam Lăng không chịu buông ra, giống hệt một đứa trẻ so bì. “Nếu không phải tại huynh ấy cứ lén trút rượu sang cho ta thì sao ta lại say được? Để huynh ấy đau chết đi cho rồi!”
Lam Lăng cố hết sức để rút tay ra, đưa bát thuốc giải rượu cho Tần Phong, nhẹ nhàng nói: “Không biết uống thì uống ít đi, coi chừng hại tới sức khỏe.”
Nụ cười của Tần Phong hơi gượng gạo. Thấy Lam Lăng cứ nhìn mình nên y không thể không nhận lấy bát thuốc, bưng lên uống. Trong lúc vô tình, y liếc thấy trong mắt Lạc Vũ Minh có một ngọn lửa chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Vì không muốn đối mặt với tình thế khó xử này, y đã né tránh suốt hai năm. Rốt cuộc thì y phải né tránh bao lâu nữa đây?
Tần Phong đằng hắng vài tiếng, hỏi: “Vũ Minh, khi nào thì hai người thành thân?”
“Cũng sắp rồi. Đợi chuyện của Đường Kiệt giải quyết xong sẽ thành thân.”
“Đừng quên mời ta uống rượu mừng đấy!”
“Sao ta lại quên được chứ? Nhưng khi nào thì mới được uống rượu mừng của huynh đây?”
Tần Phong cười xấu hổ. “Cũng sắp rồi. Đợi khi nào ta gặp lại nàng ấy đã.”
“Ồ, nói thế là có mục tiêu rồi à?”
Mục tiêu? Trong đầu Tần Phong không khỏi hiện lên hình bóng mông lung của một thiếu nữ áo vàng, ngẩn ngơ nói: “Coi như là thế đi…”
Khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của Lạc Vũ Minh, y thấy an tâm phần nào. Y tưởng rằng từ nay Lạc Vũ Minh sẽ được như ý nguyện, ở bên cạnh Lam Lăng suốt đời, còn y thì không cần phải né tránh bọn họ nữa. Nhưng y không thể nào ngờ được bi kịch lại xảy ra bất ngờ như thế, khiến y không kịp trở tay.
Hôm ấy, trời u ám đến đáng sợ, đang buổi chiều mà phải đốt đèn mới thấy rõ mặt người.
Tần Phong đang ngồi trong một góc khuất ít ai chú ý nhất để nghe mọi người thảo luận chuyện quyết chiến với